Chương 4: KHI KHÔNG CẦN PHẢI NÓI NHIỀU
Trời về chiều sớm hơn khi đông tới gần. Ánh sáng ngoài khung cửa trở nên lặng hơn, như thể cả thành phố đang rút lại biên độ của mình, để lắng nghe chút gì đó dịu hơn giữa những bộn bề quen thuộc.
Trong quán cà phê bên sông ấy, Ryu Seo Yoon và Choo Ja Hyun vẫn ngồi im như một phân cảnh dài không cắt. Họ không bận tâm đến thời gian. Chỉ đơn giản là không ai muốn đứng dậy trước.
"Có khi nào," chị nói, "chúng ta cứ mãi đóng vai người mình từng là, đến mức chẳng nhận ra ta đã thay đổi từ lâu rồi?"
Seo Yoon không trả lời ngay. Cô nhìn xuống lòng bàn tay mình, nơi từng mang theo máy ảnh như một phần cơ thể.
"Có,"
Cô khẽ nói. "Tôi từng nghĩ mình là một người kể chuyện. Nhưng dạo gần đây, tôi chỉ thấy mình đang cố chụp lại điều gì đó trước khi nó biến mất."
Chị im lặng. Không phản bác. Không đồng cảm vội. Chỉ lặng lẽ đặt tay lên chiếc ly sứ trống một nửa.
"Chị có bao giờ nghĩ... nếu mình không phải người của công chúng," Cô tiếp lời, "chị sẽ sống ra sao?"
Chị khẽ gật, rồi mỉm cười. "Tôi sẽ mở một cửa tiệm nhỏ — bán sách cũ, trà thơm, và thỉnh thoảng dựng một góc nhỏ cho ai đó ngồi yên. Như bây giờ."
Seo Yoon cười nhẹ.
"Tôi nghĩ tôi sẽ đến đó mỗi chiều. Không cần lý do."
Một tia nắng yếu ớt xuyên qua lớp mây, hắt lên mặt bàn gỗ trầy xước. Có điều gì đó được làm sáng tỏ trong sự giản dị của khoảnh khắc ấy — như thể việc ngồi đối diện nhau, không hỏi quá nhiều, đã là một cách để được gần.
Rồi chị nhìn đồng hồ, như một cử chỉ bất chợt kéo cả hai về hiện tại. "Tôi có một buổi hẹn với chính mình — định đi bộ dọc sông một đoạn."
Seo Yoon đứng dậy cùng chị. "Nếu chị không ngại... tôi đi cùng."
Chị nghiêng đầu nhìn cô vài giây, rồi khẽ gật. "Ừ. Nhưng chỉ đi thôi nhé. Không hỏi thêm."
"Không cần hỏi," cô đáp, "chỉ cần đi cùng." rồi mỉm cười
Họ bước ra khỏi quán, không ai cầm ô. Bầu trời không còn đổ mưa, nhưng mặt đất vẫn âm ẩm như một ký ức chưa ráo nước. Những bước chân họ vang lên đều đều trên vỉa hè lát đá, không lớn tiếng nhưng đủ để khẳng định rằng có hai người đang ở cạnh nhau.
Hai người sánh bước dưới ánh đèn vàng nhạt ven sông. Không nói gì, không vội vã. Chỉ có tiếng lá khô lạo xạo dưới chân, và thỉnh thoảng là tiếng gió lướt qua như nhắc rằng mùa đang thay đổi thật sự.
Seo Yoon nghiêng đầu nhìn sang, thấy tay chị hơi run trong gió. Cô định đưa khăn, nhưng rồi lại thôi. Có những cử chỉ, nếu vội, sẽ làm vỡ mất sự tĩnh lặng quý giá vừa hình thành giữa hai người.
Chị khẽ cúi mặt, như đang giấu điều gì.
"Cô có tin... có những người bước vào đời mình chỉ để khiến một khoảnh khắc trở nên khác đi — rồi rời đi mãi không?"
Cô không nhìn chị, nhưng giọng trầm xuống. "Tôi từng nghĩ vậy. Nhưng cũng nghĩ... đôi khi người ta quay lại, không phải để nối tiếp, mà để hoàn tất điều chưa kịp nói."
Chị cười nhạt, ánh nhìn xa xăm. "Tôi đã từng là người bước đi như thế. Giữa vô số ánh đèn và tràng pháo tay, vẫn cảm thấy mình biến mất."
Seo Yoon khẽ đáp, "Nếu chị biến mất thật, thì hôm nay Seoul đã không dẫn tôi đến đây."
Một chiếc xe đạp lướt qua họ nhẹ như một cơn gió. Phía xa, mặt nước sông Hàn loáng ánh đèn thành phố, gợn nhẹ như tâm trạng chưa yên.
Chị chợt dừng lại nơi cầu thang đá dẫn xuống bến nhỏ. "Chỗ này đẹp đấy," chị nói. "Chúng ta ngồi một chút được không?"
Cô gật đầu, và cả hai cùng ngồi xuống từng bậc đá lạnh, đối mặt với sông. Im lặng, nhưng là im lặng có người chia sẻ — như thể cả hai đang nghỉ chân giữa một chuyến đi không biết sẽ kéo dài bao lâu.
Chị kéo khăn lên một chút, như để tự sưởi ấm. "Tôi từng nghĩ nếu im lặng đủ lâu, thế giới sẽ quên mình," chị nói, giọng nhỏ đến mức chỉ vừa chạm tai. "Nhưng hóa ra, chính lúc không ai để ý lại là khi ta đối diện với mình rõ nhất."
Seo Yoon nhìn sang chị, đôi mắt cô không hẳn là thương cảm — mà giống sự thấu hiểu từ một người cũng từng tìm cách biến mình thành cái bóng giữa đám đông.
Một con thuyền du lịch lướt ngang qua, ánh đèn phản chiếu xuống mặt nước như hàng ngàn mảnh ký ức đang vỡ ra rồi trôi mất.
Gió từ lòng sông thổi lên làm tóc chị khẽ rối, nhưng chị không vén lại — để mặc nó như dòng cảm xúc không cần sắp xếp.
"Cảm ơn cô... vì đã không hỏi quá nhiều,"
Chị nói sau một lúc lâu. "Vì đôi khi, người ta không cần ai giúp mình tìm câu trả lời — chỉ cần một người chịu ngồi yên bên cạnh khi mình đang tìm nó."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro