9. Bloodline

Warning: có yếu tố bạo lực.
____
Một đêm tối mịt mù, khi không gian yên ắng đến đáng sợ, Jinhoo lén lút xuất hiện trong bóng tối, chặn đường Kim Myeong – y tá thân cận của Seulgi. Gương mặt hắn đằng đằng sát khí, đôi mắt đầy sự điên loạn, chẳng còn chút lý trí nào. Hắn đã mất tất cả, gia đình, danh dự, và giờ đây, chỉ còn một mục tiêu duy nhất: trả thù Yoo Jaeyi.

Hắn cầm con dao sắc bén áp sát vào cổ y tá Kim, giọng nói gằn lên như một con thú hoang:

" Jaeyi đâu? Nói cho tao biết lịch trình của cô ta. Nếu không, mày chết ngay lập tức!"

Myeong run rẩy, đôi tay cô không ngừng vặn vẹo trong cơn hoảng loạn. Những giọt nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt cô gái tội nghiệp.

Với con dao đặt trên cổ, Myeong không còn sự lựa chọn. Cô buộc phải khai ra tất cả những gì hắn muốn biết.

Jinhoo cười khẩy, hắn gần như không thể kiểm soát được cơn điên cuồng trong người. Jinhoo rời tay khỏi cổ cô bé, hài lòng với những gì đã nghe được. Hắn ra lệnh cho Myeong phải tiếp tục theo đuổi kế hoạch của hắn, rồi bỏ đi nhanh chóng, trong lòng thầm tính toán kế hoạch tiếp theo.
____

Mấy ngày nay, Seulgi cứ nài nỉ Jaeyi cho em được về thăm cô nhi viện cũ. Tuy nhiên, em không chỉ đến thăm mà thực chất là muốn đi đến đảo Jukdo để tìm kiếm Jena. Jaeyi, mặc dù trong lòng không mấy vui vẻ, nhưng cô vẫn đồng ý. Seulgi nếu muốn đi đâu, Jaeyi bây giờ sẽ không ngăn cản.

" Đi đi, làm những gì cậu muốn. Nhớ giữ an toàn là được." Jaeyi chỉ mỉm cười nhẹ, không bận tâm nhiều đến chuyến đi của Seulgi. Cô còn có thứ khác cần phải lo.
____

Khi Ara nhìn thấy Myeong với tay bị băng bó, nhỏ lo lắng hỏi thăm:

" Myeong, em bị sao vậy, tay em bị gì mà phải băng bó thế?"

Myeong chỉ ậm ừ qua loa, gương mặt không giấu nổi vẻ bối rối. Ara, dù không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhỏ vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Nhỏ quyết định báo cho Jaeyi biết về sự thay đổi của Myeong. Jaeyi chỉ cười, ánh mắt sắc lạnh như mọi khi, không trả lời câu hỏi của Ara, nhưng có vẻ như cô đã có những tính toán riêng trong đầu.
_____

Jaeyi ngồi trong phòng, tay lướt nhẹ trên điện thoại của Seulgi. Cô mỉm cười một cách đầy tính toán khi nhắn tin cho Jinhoo. Cô đã lên kế hoạch cho hắn, không chút do dự. Sử dụng tài khoản của Seulgi, Jaeyi hẹn Jinhoo gặp tại căn nhà của mình ở ngoại ô. Hắn ta, chẳng mấy chốc sẽ lao vào cái bẫy mà cô đã giăng sẵn.

" Chúng ta gặp nhau được không? Em nhớ anh quá."

Jinhoo nhận được tin nhắn, cười điên cuồng trong bóng tối. Cuối cùng, Seulgi cũng đồng ý gặp hắn. Hắn nghĩ rằng mình đã thắng, rằng mọi thứ sẽ trở lại như trước, và Seulgi sẽ là của hắn.

Jinhoo lái chiếc xe cũ kỹ đến căn nhà ở ngoại ô, mắt sáng ngời với sự tự tin. Hắn đã chuẩn bị sẵn dao và cả thuốc gây mê trong tay, chắc chắn rằng với thân hình vạm vỡ và sức mạnh của mình, không có gì có thể cản trở được hắn. Dù có là một cái bẫy, hắn tự nhủ, một con nhỏ mọt sách như Seulgi chắc chắn không thể làm gì được hắn.

" Anh đến rồi đây, Seulgi, em đâu rồi?"
Hắn nói lớn, bước vào căn nhà lạnh lẽo, mắt quan sát khắp mọi ngóc ngách. Căn nhà dường như chẳng có gì đặc biệt, nhưng cảm giác không yên ổn dâng lên trong lòng hắn.

Lúc này, Jaeyi đứng trên lầu, im lặng quan sát mọi động thái của Jinhoo. Cô nhếch môi, đôi mắt sắc bén không bỏ sót bất kỳ hành động nào của hắn. Một giây sau, cô nhấn vào điện thoại, gửi một tin nhắn ngắn gọn:

"Em có việc nên đến muộn một tí, anh đừng động vào đồ ở đấy. Yoo Jaeyi sẽ tức điên lên mất."

Jinhoo đọc xong tin nhắn, cơn thú tính trong người hắn bùng lên. Hắn cười khẩy, không thể kìm chế được cơn giận dữ và sự mất kiểm soát. " Con nhỏ đó không thể làm gì được mình." hắn nghĩ.

Hắn bắt đầu lục tung mọi thứ trong căn nhà, đập phá đồ đạc, vứt bừa bãi các vật dụng khắp nơi như thể tìm cách trút bỏ tất cả sự phẫn nộ trong mình. Mỗi cú đập là mỗi lần hắn cảm thấy thỏa mãn, như thể đã chiến thắng điều gì đó.

Cuối cùng, khi mệt nhoài, hắn ngồi xuống chiếc sofa cũ kỹ, đưa mắt nhìn khung cảnh hỗn loạn mà mình vừa tạo ra. Đống đồ đạc vỡ vụn, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi, khiến hắn cảm thấy một sự thỏa mãn lạ lùng. Hắn tựa người vào lưng ghế, nhắm mắt lại, thưởng thức thành quả của sự điên cuồng mà hắn đã tạo ra.

Đột nhiên, căn nhà mất điện và ánh sáng chớp tắt. Cả không gian bỗng trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng thở gấp của Jinhoo. Một bóng dáng mảnh khảnh bước vào, ánh mắt lạnh lẽo và đầy quyết đoán. Jaeyi đứng đó, im lặng, với chiếc kim tiêm trong tay. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đâm mạnh kim vào cổ hắn, một cú đâm chuẩn xác, nhanh như chớp. Cảm giác đau đớn lập tức tấn công Jinhoo, khiến hắn gào lên trong sự kinh hoàng. " Mẹ khiếp" Hắn thét lên, tay nắm lấy vết thương, nhưng đã quá muộn. Thuốc đã vào người hắn, nhưng cần một chút thời gian để phát huy tác dụng.

Jaeyi né tránh những cú đâm dao của Jinhoo, tránh khỏi những đòn tấn công vụng về của hắn. Hắn quỳ xuống, cảm thấy đầu óc choáng váng. Chỉ trong vài giây, hắn đã ngã nhào ra đất, cơ thể to lớn không còn khả năng cử động. Thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng.

Jaeyi đứng nhìn, cười một nụ cười quái dị, đầy hài lòng. Cô bước lại gần, nhìn cơ thể hắn nằm im lìm trên nền nhà, ánh mắt ngập tràn sự thích thú. Cô kéo hắn dậy, mặc cho hắn không còn sức lực. Cảm giác phấn khích dâng trào trong lòng cô.

" Đến lúc rồi." Jaeyi thì thầm, giọng nói đầy hào hứng, lôi cơ thể nặng nề của hắn xuống cầu thang, vào phòng phẫu thuật dưới tầng. Nơi đây, nơi mà bố cô vẫn thực hiện những tội ác của mình, nơi Jaeyi từng học được những thứ không phải ai cũng có thể tưởng tượng. Cảm giác hưng phấn, thích thú như một cơn sóng dâng trào trong cô.

Những bước chân của cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Kang Jinhoo tỉnh dậy trong một căn phòng lạ lẫm, mùi cồn nồng nặc xộc vào mũi hắn, khiến hắn cảm thấy choáng váng. Mắt hắn mờ đi, nhìn xung quanh trong sự hoảng loạn. Cảm giác lạnh lẽo và tê liệt tràn ngập cơ thể, hắn nhận ra mình không thể cử động, cơ thể hoàn toàn bất lực.

Yoo Jaeyi đứng trước mặt hắn, đang chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật. Những chiếc dao phẫu thuật sắc bén, những chiếc kéo, kim tiêm... tất cả đều nằm gọn gàng trên chiếc bàn gần đó, ánh sáng lạnh lẽo từ đèn chiếu xuống khiến không gian càng thêm đáng sợ.

" Tao đã tiêm cho mày một chút NMBAs, hay còn gọi là thuốc chẹn thần kinh cơ, thuốc này chỉ làm tê liệt các cơ của mày và không làm mất cảm giác đâu ." Jaeyi nói, giọng điệu lạnh lùng, như thể cô đang nói về một thứ gì đó rất bình thường. " Nói thì kẻ ngu ngốc như mày cũng chẳng hiểu đâu, đúng không? Mày sẽ phải tận hưởng cả quá trình này. Tuyệt không?"

Cô mỉm cười đầy quái dị, đeo găng tay y tế vào, đi lại gần giường mổ. Trong mắt cô, ánh sáng rực rỡ của sự thích thú không thể che giấu. Jaeyi không thèm nhìn hắn, chỉ tập trung vào những dụng cụ trên bàn.

" Không..! Con khốn thả tao ra!" Jinhoo gào lên trong tâm trí, nhưng hắn không thể phát ra một tiếng nào. Cơ thể hắn cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay.

Yoo Jaeyi quay lại, ánh mắt lạnh lùng, đâm kim tiêm vào cơ thể hắn một lần nữa, tiêm thêm một ống NMBAs vào cơ thể hắn. Lúc này, cơn đau không thể tả thấu trong cơ thể hắn, nhưng tiếng thét của hắn vẫn chỉ vang vọng trong đầu, không thể thoát ra ngoài.

Cô nhìn hắn, ánh mắt cô không chút xót thương. Hắn bắt đầu cảm thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má, ánh mắt đầy cầu xin. Hắn như một con thú sắp bị săn đuổi, khao khát được cứu, mong muốn sự tha thứ cho tất cả những tội lỗi đã gây ra. Nhưng Jaeyi chỉ đứng đó, mỉm cười, lạnh lùng nhìn hắn.

Cô không vội vàng, không hề có sự vội vã trong hành động. Cô từ từ cắm một ống kim lớn vào động mạch của Kang Jinhoo, gắn nó với một túi chứa đặc biệt. Máu bắt đầu rút ra từ cơ thể hắn, tạo thành những dòng chảy dồn dập qua ống, màu đỏ đậm từ từ di chuyển vào túi. Cô nhìn chằm chằm vào dòng máu ấy, một cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả bằng lời. Cảm giác sức sống của một con người đang rời khỏi cơ thể, từng giọt máu là từng nhịp đập trái tim mà cô có thể tận hưởng.

Mỗi lần máu rút đi, cơ thể của Jinhoo trở nên nhợt nhạt hơn, yếu ớt hơn. Những cơ bắp vạm vỡ của hắn bắt đầu chùn xuống, không còn sức mạnh, như thể hắn chỉ còn lại một cái vỏ, một cơ thể đang rỗng dần, không còn khả năng bảo vệ chính mình.

Jaeyi cúi xuống, nhìn hắn một cách tỉ mỉ, nhẹ nhàng đặt lưỡi dao lên cơ thể hắn. Một vết cắt đầu tiên, nhẹ nhàng, dứt khoát, mở ra một đường rạch trên làn da của hắn. Máu ứa ra, từ từ, chậm rãi, đỏ tươi như những giọt ngọc nhỏ.
Jaeyi không cần vội vàng, không cần phải chạy đua với thời gian . Mỗi vết cắt là một tác phẩm nghệ thuật, mỗi nhát dao là một bước tiến gần hơn đến sự hoàn hảo mà cô tìm kiếm. Hắn ta chỉ có thể nằm đó, không thể phản kháng. Điều duy nhất có thể làm là nhìn cơ thể mình đang dần tan rã, sự sống đang rút đi từng chút một.

Cơn đau là thứ duy nhất hắn cảm nhận được, nhưng hắn không thể hét lên, không thể cầu xin. Cơ thể hắn đã bị tê liệt hoàn toàn, chỉ còn lại cảm giác đau đớn tột cùng và cảm giác ấy thấm dần qua từng tế bào.

Mắt hắn ngấn lệ, vì nỗi đau từ thể xác và vì chính sự tuyệt vọng. Hắn nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Jaeyi, ánh mắt đó không có một chút thương xót, chỉ có sự thích thú và thỏa mãn. Hắn cảm thấy mình không còn là một con người nữa, chỉ là một đối tượng để Jaeyi thỏa mãn cơn khát quyền lực của mình.

Jaeyi đứng dậy, lùi lại một bước, quan sát cơ thể hắn, từng vết cắt, từng dòng máu chảy ra, từng dấu hiệu của sự sống đang dần biến mất. Cô cảm thấy vui sướng, một sự vui sướng đến từ cái quyền lực tuyệt đối, đến từ việc nhìn một sinh mạng tan vỡ dưới tay mình. Đây là trò chơi của cô, và cô sẽ không để nó kết thúc cho đến khi mọi thứ hoàn toàn kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro