Chapter 6: Chua chát

Gió thu lạnh buốt đang lột trần những chiếc lá vàng úa và nâu đỏ trên cây khi mưa phùn lạnh lẽo phủ kín những con phố đông đúc bên ngoài. Elisa thở dài nặng nề khi nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học. Nàng cảm thấy vô cùng nhàm chán, đây là tiết học đầu tiên của buổi sáng và nàng chắc chắn không hề hào hứng ngồi trong lớp lịch sử sớm như vậy.

Cả tuần của nàng hầu như chẳng có gì đáng nhớ, nàng bị vùi dập trong bài tập về nhà và luyện tập cổ vũ. Nàng không thể chờ đợi đến cuối tuần để được thư giãn một chút, và nàng đã quyết định chắc chắn rằng mình sẽ tránh xa mọi bữa tiệc trong tương lai gần, xét đến kết quả của lần cuối cùng nàng tham dự.

Bên cạnh việc đau đầu như búa bổ và nôn khan gần hết ngày Chủ nhật, nàng vẫn còn hơi nặng lòng về cuộc chạm trán không mấy dễ chịu trong tủ quần áo với Isabelle. Nàng tự mình ngạc nhiên vì đã say đến thế, thường thì nàng rất điềm tĩnh và không bao giờ vượt quá giới hạn. Aidan nói với nàng rằng ngay cả anh ấy cũng bị sốc bởi trạng thái say khướt của nàng vào thứ Bảy. Anh ấy nói rằng nàng cứ lẩm bẩm gì đó về đôi mắt xanh suốt đường về nhà. Elisa không nhớ gì về điều đó và nàng cảm thấy có nhiều thứ khác nữa mà nàng đã trót quên trong đêm hôm đó nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra.

Còn về Isabelle, cô ấy không nói chuyện với Elisa nữa sau cuộc cãi vã. Cô cũng nghĩ đã đến lúc thôi tỏ ra tốt bụng với con nhỏ mặt mày thánh thiện nhưng tâm địa ác độc đó. Vì vậy, cô đã hoàn toàn phớt lờ Elisa, như thể nàng không hề tồn tại. Dường như Isabelle cũng ổn với điều đó, ngoại trừ những cái nhìn kỳ lạ mà đôi khi cô hướng về phía Elisa và nghĩ rằng Elisa không nhìn thấy.

"Cô Brown."

"Hả?" Elisa giật mình khỏi dòng suy nghĩ khi nghe thấy giáo viên gọi tên mình.

"Tôi thấy cô quan tâm đến mưa hơn là lớp học của tôi." giáo viên nhướng mày nhìn Elisa. Hầu hết mọi người đều quay đầu nhìn về phía Elisa. Nàng nhận thấy Isabelle cũng đang nhìn mình. Lại một lần nữa, cô ấy có biểu cảm lạ trên khuôn mặt. Lông mày của cô ấy nhíu lại như thể đang bối rối và chất vấn. Ánh mắt hai người gặp nhau trong giây lát, cái nhìn của Isabelle rất dữ dội như thể cô muốn săm soi điều gì đó từ khuôn mặt của Elisa.

"À, em xin lỗi." Elisa mỉm cười xin lỗi, quay lại chú ý đến người giáo viên đang mắng mỏ.

"Không sao, chỉ cần em chú ý từ bây giờ trở đi." giáo viên hòa hoãn nói trước khi tiếp tục bài giảng dài của mình.

Elisa chỉ gật đầu đáp lại và nhanh chóng liếc nhìn sang Isabelle, nhưng cô không còn nhìn nàng nữa. Nàng thở dài thêm một hơi và quyết định ít nhất là phải cố gắng chú ý đến những gì giáo viên đang lưu ý.

"Ely chuyền bóng cho mình đi." Ashley hét lên khi Elisa dẫn bóng về phía rổ đối phương. Họ đã chơi bóng rổ trong 30 phút qua trong giờ thể dục. Giáo viên chia tất cả các cô gái trong lớp thành hai đội.

Những lọn tóc của Elisa thoát ra khỏi đuôi ngựa cao dính vào khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của nàng. Nàng cười toe toét khi sắp chuyền bóng cho Ashley, người chắc chắn sẽ ghi bàn và mang lại chiến thắng cho họ trong trận đấu nhỏ này.

Khi nàng giơ tay chuyền bóng, nàng cảm thấy một cú đẩy mạnh vào vai trái và bị ngã xuống sàn nhà thể dục cứng. Elisa nhăn mặt và hét lên khi cơn đau lan ra khắp bên cơ thể nơi nàng tiếp đất. Các đồng đội của nàng lập tức vội vã chạy đến xem nàng có ổn không.

"Dạ em không sao." nàng trả lời khi vẫn còn nhăn mặt vì đau. Elisa xoa đùi bị thương và cố gắng đứng dậy khi nghe thấy giáo viên hét lên.

"Cô Parrier, chuyện gì vậy?" ông nghiêm khắc hỏi.

Elisa ngước lên nhìn thấy thủ phạm cười nhếch mép với ánh mắt nheo lại trước khi quay lại với giáo viên và trả lời ngọt ngào. "Ồ, em xin lỗi thầy, đó là tai nạn, em chỉ muốn giật lấy bóng thôi."

"Tôi rất xin lỗi nhé, Elisa." Isabelle cười nhếch mép với nàng. Nhưng Elisa biết lời xin lỗi của cô ấy không hề có một chút hối tiếc nào. Đôi mắt xanh của cô ấy lạnh lùng và độc ác, và Elisa chỉ muốn xóa đi nụ cười khẩy đểu giả đó trên khuôn mặt cô. Nhưng là một người tốt bụng và lịch thiệp, nàng chỉ xin phép giáo viên cho đi vào phòng thay đồ để bình tĩnh lại.

Isabelle không thể kìm được nụ cười khoái trá khi đẩy Elisa. Cảm giác thật sung sướng khi làm điều đó. Sự tức giận và phẫn nộ đã dồn nén trong cô suốt một tuần qua. Cô nghĩ Elisa sẽ thừa nhận hoặc ít nhất là xin lỗi về chuyện đã xảy ra ở bữa tiệc, nhưng không những nàng ta không xin lỗi mà còn phớt lờ Isabelle suốt cả tuần. Như thể không có gì xảy ra, và như thể Isabelle không tồn tại. Isabelle chưa bao giờ cảm thấy tức giận đến thế trong đời, cô thực sự muốn làm tổn thương con nhỏ ngu ngốc đó. Suốt những ngày qua, chỉ có một suy nghĩ vang vọng trong đầu cô: Sao cô ta dám làm vậy với mình?

Nhưng chính xác những gì nàng dám làm thì ngay cả Isabelle cũng không chắc chắn. Nàng dám hôn cô ư? Nàng dám không thừa nhận điều đó ư? Nàng dám không muốn nó một lần nữa như Isabelle muốn ư? Nàng dám quên nó đi ư? Cô không muốn suy nghĩ quá nhiều về nó, điều quan trọng duy nhất là cô vô cùng tức giận.

Và điều tồi tệ nhất là cô không thể quên được màn khóa môi nồng cháy đó. Những buổi đêm của cô bị ám ảnh bởi mùi hương nồng nàn của Elisa, hương vị của nàng, cảm giác cơ thể ấm áp của nàng áp sát vào người cô. Nó khiến cô phát điên, và khiến tâm trạng cô chìm xuống những vực sâu chưa từng thấy trước đây.

"Cô Parrier, đi kiểm tra bạn của cô đi!" giáo viên ra lệnh.

"Cái gì? Cô ta không phải bạn của em, thưa thầy. Em kh-" Isabelle phản đối, nắm chặt tay.

"Ngay bây giờ, cô Parrier!" giáo viên hét lên với cô, cho thấy ông ta sẽ không chịu đựng thêm thái độ khó chịu của cô nữa.

Cô gầm gừ tức giận và ném một cái nhìn sắc lạnh về phía Ashley, người trông như muốn giết chết cô tại chỗ, rồi tức giận bước về phía phòng thay đồ.

Elisa hiếm khi tức giận nhưng đây chắc chắn là một trong những lần đó. Nàng thở hổn hển trong phòng thay đồ và đôi tay nàng ngứa ngáy muốn đánh vào cái gì đó. Nước mắt cay xè nơi khóe mắt vì tức giận.

"Cái quái gì đang xảy ra với cô ta vậy!?" nàng hét lên trong sự thất vọng khi đập tay vào tủ đồ. Nàng đặt trán lên bề mặt tủ lạnh ngắt khi cố gắng bình tĩnh lại. Bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng cười khúc khích quen thuộc từ phía sau. Elisa quay lại trong cơn giận dữ chỉ để thấy Isabelle đang cười nhạo cô với hai tay khoanh trước ngực, và trọng lượng cơ thể dồn vào một chân.

"Có cái gì buồn cười hả!?" nàng gần như hét lên khi bước về phía Isabelle. Nàng chưa bao giờ đánh ai trong đời nhưng nàng thật sự rất muốn làm điều đó vào lúc này.

"Cô thật buồn cười..." Isabelle lại cười lạnh lùng "và đáng thương." cô nói thêm với sự lạnh lùng và độc địa thấm vào từng lời nói.

"Isabelle, cô muốn gì ở tôi nào? Cô muốn tôi ghét cô à? Được thôi, cô đã làm được rồi. Tôi ghét cô như chưa bao giờ ghét ai trong đời." Elisa ném những lời cay nghiệt ra, nước mắt giận dữ lăn dài trên má.

Isabelle nhìn nàng như thể bị sốc, vẻ đau đớn thoáng qua trên khuôn mặt cô khiến Elisa hối hận vì những lời nói thô lỗ của mình, trước khi cô lại trở nên thờ ơ.

"Những lời của loại rác rưởi như cô có ý nghĩa gì với tôi chứ! Bố mẹ rác rưởi của cô phải làm việc vất vả thế nào để đóng học phí ở đây, hả? Cô chẳng là gì cả Elisa, thậm chí còn không bằng hạt bụi trên giày của tôi." Isabelle đáp trả bằng tất cả sự chua ngoa của mình.

Khuôn mặt Isabelle chấn động mạnh vì cú tát. Má cô đỏ lên, in rõ dấu bàn tay của Elisa. Elisa thở hổn hển, lùi lại một bước, nhìn vào lòng bàn tay mình như thể ngạc nhiên về hành động mất kiểm soát vừa rồi. Nàng nhìn lại Isabelle, đôi mắt cô đang cháy lên vì giận dữ.

"Tôi-" Elisa định nói gì đó nhưng bị cắt ngang bởi Isabelle đang lao về phía nàng, đập mạnh lưng nàng vào tủ đựng đồ phía sau. Đầu Elisa đập mạnh vào tủ, khiến nàng mất tập trung trong giây lát. Isabelle đang nắm chặt vai nàng, móng tay cắm vào da. Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi một cú đấm hoặc một cái tát từ Isabelle nhưng khi không có gì đến, nàng mở mắt ra một cách thận trọng. Isabelle vẫn ở rất gần, hai má đỏ bừng vì tức giận. Đôi mắt màu xanh lá như tán cây trong rừng sâu tuyệt đẹp đang nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử đang giãn nở của nàng. Elisa mong đợi thấy một biểu cảm thù hận trên khuôn mặt của cô gái tóc nâu. Nàng mong đợi một cái tát, một cú đấm, một mối đe dọa lạnh lùng nào đó có thể đến từ người kia bất cứ lúc nào. Nhưng không phải những gì Isabelle làm tiếp theo.

Xoắn những ngón tay mảnh khảnh vào tóc Elisa, Isabelle dán môi vào môi Elisa. Đôi mắt nâu của nàng mở to kinh ngạc trong khi Isabelle lại nhắm chặt mắt, đôi môi ấm áp của cô ấn mạnh vào môi Elisa. Cơ thể nàng, với một ý chí riêng, vậy mà lại đáp trả nụ hôn mạnh bạo ấy. Tâm trí nàng dần trở nên trống rỗng, mắt nàng dần khép hờ lại, và nàng cảm thấy mình đang đáp trả nụ hôn của Isabelle. Nụ hôn khơi dậy một khát khao sâu kín trong trái tim Elisa. Hôn Isabelle có vẻ quen thuộc, có vẻ đúng, giống như điều gì đó mà nàng đã bỏ lỡ suốt thời gian qua mà không biết đó là gì.

Isabelle ôm siết nàng gần hơn và làm cho nụ hôn kia càng thêm nồng nhiệt. Elisa không thể làm gì khác ngoài nỉ non vài ba tiếng vụn vặt trong khi môi miệng đã bị người kia hoàn toàn chiếm đóng. Nàng choàng tay qua cổ Isabelle để kéo cô vào lòng mình. Cảm giác như vào thời khắc này, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, sự hận thù hay nỗi khó chịu dành cho đối phương đều không cánh mà bay. Chỉ còn họ với nhau, hai trái tim cuồng nhiệt, hai cơ thể nóng hầm hập lao vào nhau, đôi lưỡi quấn quýt không rời, ai cũng mong mình chiếm được thế thượng phong trong màn đấu đầy ướt át ấy. Isabelle không còn bấu chặt vai Elisa nữa, thay vào đó, cô luồn bàn tay lạnh lẽo của mình vào bên trong chiếc áo thể dục của nàng khiến cho Elisa khẽ rùng mình vì cái chạm ấy. Isabelle cất tiếng nỉ non và nó lướt qua tâm trí Elisa như một thứ âm thanh kỳ diệu nhất mà nàng từng nghe thấy.

Isabelle đột ngột rời môi khi tiếng bước chân và tiếng nói chuyện bắt đầu tiến gần về phía phòng thay đồ. Cô liếc nhanh về chỗ cánh cửa rồi quay lại nhìn Elisa. Với đôi mắt vẫn mịt mờ vì ham muốn, mái tóc Isabelle hơi rối vì những ngón tay của Elisa đã giày vò chúng từ nãy giờ và má phải vẫn còn đỏ vì cái tát, cô ấy trông vô cùng quyến rũ. "Tôi xin lỗi," cô nói, lau đi một giọt nước mắt lăn trên má ửng hồng của Elisa, rồi quay đi và rời khỏi đó.

Elisa sững sờ khi chạm vào gò má nơi mà Isabelle vừa lau nước mắt cho nàng vài giây trước. Nàng chẳng thể thốt nên lời và nếu nói nàng chỉ cảm thấy lòng mình bối rối thì ấy chắc chắn là một cách nói giảm nói tránh, vì chính nàng bây giờ thậm chí cũng không sao giải thích cảm giác kì quái lúc này. Đôi chân không còn đủ vững vàng để chống đỡ sức nặng của cơ thể, Elisa trượt xuống theo mặt tủ đựng đồ, nhìn chằm chằm vào không gian trống rỗng phía trước để cố gắng hiểu những gì vừa xảy ra.

"Ely!" Ashley gọi cô khi tiến lại gần.

"Elisa."

"Elisa Brown!" Ashley hét lên trước mặt nàng, cố gắng thu hút sự chú ý của người còn đang mất hồn mất vía.

"Hả? Gì thế?" Nàng chớp mắt nhìn Ashley, lúc này mới nhận ra rằng cô bạn đang nói chuyện với mình.

"Này, bồ ổn không?" Ashley ngồi xổm bên cạnh nàng, lo lắng cho người bạn thân.

"Ồ, ừm, mình ổn." Elisa cố gắng trả lời.

"Bồ chắc chứ? Sao mặt bồ đỏ dữ vậy." cô bạn nói với vẻ cau mày. Elisa không có vẻ ổn, ít nhất là với cô.

Sau một lúc im lặng, Ashley thử hỏi lại "Bồ có đánh nhau với Isabelle không?" cô hỏi một cách nửa đùa nửa thật. Cô không muốn bạn thân gặp rắc rối vì con điên đó.

Elisa liếc nhanh về phía cô, hai má đỏ lên vẫn chưa bình thường trở lại. Sau một vài giây, nàng bật cười khúc khích "Ừ, kiểu như vậy." Dám cá rằng Ashley sẽ không thể tưởng tượng được mức độ thân mật của nàng với Isabelle vừa rồi.

"Thôi nào, chúng ta còn phải tập cổ vũ, đi thay đồ trước đã." Elisa nói, quyết định cắt ngang cuộc trò chuyện bế tắt này. Nàng cố gắng đẩy những suy nghĩ về cuộc… "chạm trán" với Isabelle ra khỏi đầu... ít nhất là bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro