Chương 10. Lá thư
Bangkok, thành phố ngập trong sắc màu của lễ hội Loi Krathong, khi những chiếc đèn lồng và krathong trôi trên sông Chao Phraya, mang theo lời cầu nguyện lấp lánh dưới ánh trăng. Nhưng đối với Ling Ling Kwong và Orm Kornnaphat, không có ánh sáng nào đủ mạnh để xua tan bóng tối hận thù và tội lỗi đang bóp nghẹt trái tim họ. Một lá thư từ quá khứ hé lộ sự thật, nhưng liệu nó có đủ để hàn gắn những vết sẹo sâu hoắm, hay chỉ như ngọn gió thổi qua, làm tan thêm những mảnh vỡ của tình yêu đã mất?
Trong văn phòng Always Wonder, tháp Gaysorn.
Ling Ling Kwong ngồi dưới ánh đèn bàn, ánh sáng vàng vọt chiếu lên gương mặt sắc sảo nhưng đầy mệt mỏi, như một bức tranh bị thời gian làm phai màu. Chiếc váy lụa xanh đậm ôm sát cơ thể, tóc đen buông xõa, cô cầm lá thư của Orm Kornnaphat Sethratanapong, nét chữ nghiêng nghiêng vẫn sắc nét sau bốn năm, như một nhát dao từ quá khứ. Cô cất giữ nó trong một hộp kỷ vật cũ, nơi cô từng cất giữ những ký ức về Orm Kornnaphat—những ký ức cô từng khóa chặt, sợ rằng chúng sẽ làm cô yếu đuối. Nhưng sau đêm đó và khi biết sự thật về âm mưu của Pring và Sanouk Sethratanapong, cô không thể trì hoãn thêm nữa. Tay run rẩy, cô xé phong thư, mở ra, và đọc, mỗi từ như một nhát cắt vào trái tim đang rỉ máu.
"P'Ling, em chưa từng xem chị là trò chơi. Chị là cả bầu trời, cả nhịp đập của trái tim em, là lý do em từng tin vào tình yêu. Nhưng Sanouk Sethratanapong đã bóp nghẹt mọi hy vọng của em, đe dọa sẽ hủy hoại Always Wonder, sẽ làm tổn thương chị—người em yêu hơn cả mạng sống. Em buộc phải nói dối, phải rời xa chị, dù mỗi lời dối trá như lưỡi dao cứa vào tim em, để lại những vết sẹo không bao giờ lành. Mỗi ngày không có chị, em như chết đi, chỉ còn lại một vỏ bọc trống rỗng, sống trong nỗi đau câm lặng. P'Ling, em xin chị, nếu chị còn chút thương xót, hãy tha thứ cho em—dù em biết mình không xứng đáng sau những gì đã gây ra. – Orm"
Ling Ling Kwong sững sờ, nước mắt lăn dài, rơi xuống trang giấy, làm nhòe nét mực như làm nhòe cả thế giới của cô. Hình ảnh Orm Kornnaphat tại Mandarin Oriental—nước mắt lấp lánh, những dấu đỏ rực trên làn da trắng mịn—như một cơn ác mộng không bao giờ dứt. Cô siết chặt lá thư, tim nhói đau như bị xé toạc, mỗi nhịp đập là một lời buộc tội chính mình. Cô đứng dậy, giọng run nhưng cương quyết, như một lời thề không thể phá vỡ: "Anurak, tôi cần gặp được N'Orm. Bằng mọi giá."
Cùng lúc, tại biệt thự Sethratanapong.
Orm Kornnaphat đối mặt Sanouk Sethratanapong, ánh mắt hổ phách bùng cháy như ngọn lửa bất khuất, nhưng sâu trong đó là một vết nứt không thể che giấu. Áo blazer đỏ và quần da đen, mái tóc bạch kim lấp lánh, cô trông như một chiến binh sẵn sàng chiến đấu đến chết. Sanouk Sethratanapong, trong bộ váy lụa trắng, ánh mắt lạnh lùng như băng, ngồi trên ghế sofa, như một nữ hoàng đang tuyên án, nhưng nụ cười của cô ta không che giấu được sự tàn nhẫn.
"Orm, em biết rồi, đúng không?" Sanouk Sethratanapong nói, giọng bình thản nhưng sắc như dao. "Chị làm thế để bảo vệ gia tộc. Ling Ling Kwong là mối đe dọa. Always Wonder quá mạnh, và cô ta không xứng với em."
Orm Kornnaphat gào lên, giọng run rẩy, như muốn xé tan lớp mặt nạ của chị gái mình. "Bảo vệ? Chị phá hoại tôi! Chị khiến tôi mất người tôi yêu! Chị là chị gái tôi, nhưng chị không có quyền quyết định cuộc đời tôi, càng không có quyền quyết định tình yêu của tôi!" Nước mắt lăn dài trên má cô, cô siết chặt chiếc nhẫn, móng tay cắm sâu vào da, máu rỉ ra như những giọt lệ câm lặng. "Chị và Pring... các người đã làm gì?"
Sanouk Sethratanapong cười khẩy, ánh mắt lấp lánh như một con rắn độc. "Orm, em sẽ hiểu. Nhưng nếu em chống lại tôi, em sẽ mất Keep Silent, mất gia tộc, mất tất cả."
Orm Kornnaphat quay đi, nước mắt rơi, nhưng ánh mắt lóe lên một tia cương quyết, như ngọn lửa không thể dập tắt. Tôi sẽ lật tẩy chị, Sanouk. Và Pring. Tôi sẽ không để các người hủy hoại tôi thêm nữa. Cô bước ra khỏi biệt thự, trái tim như một chiến trường đầy máu và lửa, quyết tâm đối mặt với sự thật, dù nó đau đớn đến đâu.
Buổi tối, tại tiệc Loi Krathong bên sông Chao Phraya.
Sự kiện lớn của tập đoàn JP diễn ra bên dòng sông, nơi những chiếc krathong lấp lánh trôi dưới ánh trăng, như những lời cầu nguyện mong manh giữa bóng tối. Ling Ling Kwong xuất hiện trong áo lụa trắng và quần tây, ánh mắt nâu phức tạp, tay siết chặt lá thư của Orm Kornnaphat, như thể nó là sợi dây cuối cùng nối cô với hy vọng. Orm Kornnaphat, trong chiếc váy đỏ rực như ngọn lửa, mái tóc bạch kim lấp lánh, ánh mắt hổ phách lạnh lùng nhưng tan vỡ, tay siết chặt nhẫn, như một lời nhắc nhở về những vết sẹo không bao giờ lành.
"N'Orm, chị đã biết chuyện về Pring và Sanouk."" Ling Ling Kwong nói, giọng run rẩy, bước đến gần Orm, hơi thở cô nặng nhọc, như đang cố kìm nén một cơn bão trong lòng. "Họ dàn dựng tất cả. Chị... chị đã đọc lá thư của em."
Orm Kornnaphat sững sờ, ánh mắt hổ phách lóe lên như ngọn lửa bùng cháy trong bóng tối, nhưng chỉ trong tích tắc, nó lạnh đi, như băng giá bao phủ trái tim cô, đóng kín mọi tia hy vọng. "Ling Ling Kwong, chị biết thì đã sao," cô gằn giọng, mỗi từ như một nhát dao sắc lạnh, cắt vào cả hai. "Chị đối xử tàn nhẫn với tôi thế nào, chị quên rồi sao?" Giọng cô nghẹn ngào, nước mắt lấp lánh trong mắt hổ phách, nhưng cô cắn chặt môi, không để chúng rơi, như một lời thề không bao giờ khuất phục trước người đã giẫm nát trái tim cô.
Ling Ling Kwong nắm lấy tay Orm Kornnaphat , ngón tay run rẩy, như thể đang cố níu giữ một mảnh vỡ của chính mình. "N'Orm, chị thật sự sai rồi," cô thì thầm, giọng lạc đi, như một lời cầu xin bị bóp nghẹt trong cổ họng. "Chị không biết em cố bảo vệ chị. Chị... chị xin lỗi." Nước mắt lăn dài trên má cô, lần đầu tiên cô để lộ sự yếu đuối, như một nữ tướng gục ngã trước chiến trường của chính trái tim mình, mỗi giọt lệ như máu chảy từ những vết thương cô tự gây ra. "Chị đã làm em đau, N'Orm. Chị sẽ không tha thứ cho chính mình."
Orm Kornnaphat giật tay lại, ánh mắt tan vỡ, như một viên ngọc quý bị đập nát thành từng mảnh, lấp lánh dưới ánh đèn lồng nhưng không còn vẹn nguyên. "Xin lỗi? Chị nghĩ hai từ xin lỗi là đủ sao, Ling Ling Kwong?" Cô hét, giọng run rẩy, như một vết thương vừa bị xé toạc, thu hút ánh nhìn của đám đông, nhưng cô không quan tâm. "Chị chà đạp tôi...giẫm nát trái tim tôi... xé rách linh hồn tôi, rồi bỏ đi như thể tôi chỉ là một món đồ chơi vỡ nát! Chị có biết mỗi đêm tôi khóc vì chị, vì yêu chị, vì hận chị không?" Nước mắt cuối cùng cũng trào ra, lăn dài trên má cô, hòa vào ánh đèn lồng, như những mảnh vỡ của một giấc mơ đã chết. "Đừng đến gần tôi nữa!" Cô quay đi, chạy ra bờ sông, đôi chân run rẩy như muốn ngã quỵ, để lại Ling Ling Kwong đứng đó, lá thư rơi xuống đất, bị gió cuốn đi, nước mắt cô hòa vào ánh sáng lung linh, như những lời cầu nguyện không bao giờ thành hiện thực.
Tại tiệc, Pring và Sanouk Sethratanapong xuất hiện, ánh mắt kiêu ngạo như những kẻ chiến thắng trên chiến trường của sự lừa dối. Ling Ling Kwong nhặt lá thư, ánh mắt bùng cháy như ngọn lửa bất khuất. Tôi sẽ lật tẩy các người. Chắc chắn là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro