Chương 4. Lòng đau nhưng chẳng thể nói

Mưa đầu mùa trút xuống như những lưỡi dao bạc, xé toạc đường phố thành một bức tranh ngân hà vỡ vụn dưới ánh đèn neon. Trong văn phòng tạm tại khu Sathorn, nơi Ling Ling Kwong và Orm Kornnaphat bị buộc phải hợp tác cho dự án tỷ đô của tập đoàn JP, không khí căng như sợi dây thép sắp đứt. Tiếng mưa gõ vào cửa kính hòa cùng ánh sáng xanh tím từ đường Rama IV, hắt lên bàn họp ngập tài liệu và những ánh mắt sắc bén, sẵn sàng cắt nát trái tim đối phương.

Ling Ling Kwong đứng bên cửa sổ, bộ vest đen ôm sát, tôn lên đường nét thanh thoát và bờ vai kiên định, như một chiến binh chuẩn bị ra trận. Mái tóc đen xõa xuống, lướt qua vai như tấm màn che giấu những vết sẹo trong lòng. Đôi mắt nâu sắc lạnh lướt qua đống phác thảo, nhưng tâm trí cô chìm trong nỗi đau bốn năm trước—đêm mưa khi Orm Kornnaphat gọi cô là trò chơi và đóng sầm cánh cổng, bỏ lại cô với trái tim tan nát. Always Wonder đã đổ máu và nước mắt vào các mẫu thiết kế cho nền tảng thương mại điện tử, nhưng Keep Silent—hay chính xác hơn, Orm Kornnaphat—liên tục đòi chỉnh sửa, như cố tình đâm vào vết thương chưa lành của cô. Ling Ling Kwong siết tay, móng tay cắm sâu vào da, để lại những vệt đỏ rực như máu. Em muốn gì, Orm Kornnaphat? Chọc tức tôi để nhắc tôi rằng tôi từng ngu ngốc yêu em sao? Cô tự hỏi, ánh mắt lóe lên tia giận dữ xen lẫn đau đớn không thể kìm nén.

Cửa phòng bật mở, Orm Kornnaphat bước vào, như ngọn lửa bạch kim bùng cháy giữa cơn mưa. Mái tóc sáng rực dưới ánh đèn, chiếc crop top đỏ rực và quần da đen bó sát tôn lên vóc dáng mạnh mẽ, đôi boots cao cổ gõ nhịp trên sàn đá hoa cương, mỗi bước như một nhát dao tuyên chiến. Hương nước hoa độc quyền—ngọt ngào pha cay nồng—lan tỏa, khiến Ling Ling Kwong khựng lại, trái tim cô nhói lên khi ký ức trỗi dậy: những đêm bên sông Chao Phraya, khi ánh mắt hổ phách của Orm Kornnaphat từng là ánh sáng duy nhất trong thế giới cô. Orm Kornnaphat ném tập tài liệu lên bàn, ánh mắt hổ phách lấp lánh thách thức, nhưng sâu thẳm là nỗi hận xen lẫn tình yêu cô không thể dập tắt. "Ling Ling Kwong, tôi xem mẫu của Always Wonder rồi," cô nói, giọng sắc như dao, đôi môi đỏ cong lên đầy châm chọc. "Đẹp, nhưng quá phô trương. Keep Silent cần sự tinh tế, không phải váy dạ hội cho sàn runway Paris."

Ling Ling Kwong quay lại, ánh mắt nâu như lưỡi dao mạ bạc, cắt qua không khí ngột ngạt. "Orm Kornnaphat," cô đáp, giọng lạnh như gió đêm, mỗi từ như một nhát chém, "nếu gu thẩm mỹ của cô chỉ là thứ 'tinh tế' rẻ tiền kia, thì đừng xen vào thiết kế của tôi. Always Wonder không cần lời khuyên từ kẻ từng xem tôi là trò chơi." Cô bước đến bàn, ngón tay lướt qua phác thảo, ánh mắt khóa chặt vào Orm Kornnaphat, như muốn nghiền nát cô bằng chính nỗi đau cô mang theo.

Orm Kornnaphat cười khẽ, bước gần hơn, hơi thở mang hương nước hoa khiến Ling Ling Kwong siết tay chặt hơn, móng tay cắm sâu đến rướm máu. "Tôi chỉ muốn dự án này thành công," Orm Kornnaphat nói, ánh mắt hổ phách sắc bén, nhưng run rẩy như mặt hồ bị ném đá. "Hay chị sợ Always Wonder sẽ bị Keep Silent đè bẹp, như cách chị từng thua tôi bốn năm trước?" Cô nghiêng đầu, mái tóc bạch kim lấp lánh, ngón tay vô thức xoay chiếc nhẫn khắc chữ "00K," như níu giữ một tình yêu cô hận nhưng không thể buông. Không khí giữa họ như sấm sét, chỉ cần một tia lửa là bùng nổ. Ở góc phòng, Anurak, tóc xanh rối bời, áo sơ mi hoa sặc sỡ, trao đổi ánh mắt với Taew Sethratanapong, tóc bob hồng phấn lấp lánh dưới ánh sequin. "Lại bắt đầu rồi," Taew thì thầm, giọng pha chút thích thú. Anurak nhếch môi, ánh mắt lấp lánh. "Tôi cá Ling Ling Kwong sẽ knock-out cô ta trước."

Cuộc họp kéo dài, tranh cãi bùng nổ từ giao diện nền tảng đến chiến dịch quảng cáo. Ling Ling Kwong trình bày tính năng "may đo ảo" qua công nghệ AR, cho phép khách hàng tùy chỉnh váy với độ chính xác hoàn hảo. Orm Kornnaphat, dù miễn cưỡng, gật đầu, ánh mắt hổ phách thoáng ngưỡng mộ trước sự tỉ mỉ của Ling Ling Kwong, nhưng cô nhanh chóng che giấu bằng nụ cười lạnh. Ling Ling Kwong nhận ra tia nhìn ấy, nhưng cô quay đi, không muốn thừa nhận rằng ánh mắt đó vẫn làm tim cô vỡ vụn. Tại sao em vẫn khiến tôi đau, Orm Kornnaphat? Tại sao tôi vẫn thấy em như ngày xưa, dù em đã giết chết tình yêu của tôi? Khi Orm Kornnaphat chia sẻ kế hoạch quảng cáo toàn cầu, với tầm nhìn táo bạo và sự tự tin bùng cháy, Ling Ling Kwong siết chặt cây bút, ánh mắt nâu dao động, như bị kéo về những đêm nắm tay dưới ánh đèn Sukhumvit. Em có bao giờ hối hận không, Orm Kornnaphat, khi gọi tôi là trò chơi? Hay em vẫn nghĩ tôi là kẻ ngốc?

Họp xong, mọi người rời đi, nhưng Ling Ling Kwong ở lại, ánh đèn bàn chiếu lên gương mặt mệt mỏi nhưng kiên định. Cô mở ngăn kéo, lấy ra một lá thư cũ, nét chữ nghiêng nghiêng của Orm Kornnaphat vẫn sắc nét như lưỡi dao. Bốn năm trước, sau đêm chia tay dưới mưa Sukhumvit, lá thư này được gửi đến, nhưng Ling Ling Kwong chưa từng mở. Cô sợ những dòng chữ sẽ kéo cô về những ngày Orm Kornnaphat là cả thế giới—nụ cười rạng rỡ, ánh mắt hổ phách sáng như sao, những khoảnh khắc họ chia sẻ giấc mơ bên sông Chao Phraya. Ngón tay cô run rẩy, lướt qua phong bì, nhưng nỗi đau bị phản bội khiến cô không đủ can đảm mở nó. Lá thư này là gì, Orm Kornnaphat? Một lời xin lỗi giả tạo, hay một trò chơi mới để đâm nát tôi lần nữa? Cô nhét lá thư vào túi, đứng dậy, rời văn phòng, tiếng mưa vẫn rả rích, như thì thầm những vết sẹo không lành.

Buổi tối, khu Bang Rak, nơi những con hẻm nhỏ tối tăm đan xen mùi cá khô và tiếng rao hàng rong. Ling Ling Kwong lái xe qua những con đường lấp lánh nước mưa, dừng lại bên một quán ăn nhỏ, ánh đèn vàng vọt hắt ra từ mái tôn. Mùi tom yum sả ớt xộc lên khi cô gọi một bát mì nóng hổi, hơi ấm làm dịu cái lạnh của mưa, nhưng không thể xoa dịu trái tim cô. Đây là quán quen, nơi cô và Orm Kornnaphat từng ngồi hàng giờ, chia sẻ bát mì cay, cười vang dưới ánh đèn đường. Ling Ling Kwong siết chặt đôi đũa, cố xua đi hình ảnh Orm Kornnaphat ngày ấy—tóc dài buộc cao, áo thun giản dị, ánh mắt hổ phách nhìn cô như thể cô là tất cả. Ký ức như lưỡi dao sắc, cứa sâu vào tim cô. Cô lấy lá thư ra, đặt trên bàn, ánh mắt nâu dán vào phong bì như nhìn một bí mật chết chóc. Mở nó, hay đốt nó, Orm Kornnaphat? Ngón tay cô lướt nhẹ trên giấy, nhưng cơn mưa bất chợt ập đến, nước tràn qua mái tôn, buộc cô vội nhét lá thư vào túi và chạy ra xe, ướt sũng. Trong xe, cô siết chặt tay lái, lá thư trong túi như hơi thở của Orm Kornnaphat, kéo cô về nỗi đau cô tưởng đã chôn vùi.

Cùng lúc, tại một quán bar ở Thonglor, Orm Kornnaphat ngồi trên ghế cao, ly whiskey lắc nhẹ trong tay, ánh đèn tím neon chiếu lên mái tóc bạch kim, làm cô như phát sáng giữa không gian ồn ào. Tiếng nhạc EDM hòa lẫn mùi nước mắm từ món ăn Thái, nhưng cô chẳng để tâm. Taew Sethratanapong, nhấp ly cocktail, tò mò hỏi: "P'Orm, sao chị cứ như mất hồn? Lại nghĩ về P'Ling à?"

Orm Kornnaphat cứng người, ánh mắt hổ phách lóe lên như bị chạm vào vết thương. "Nói bậy gì thế, Taew? Ling Ling Kwong chỉ là đối thủ," cô đáp, giọng sắc như dao, nhưng run nhẹ, ngón tay lướt qua chiếc nhẫn khắc chữ "00K." Khi Taew quay đi, Orm Kornnaphat uống cạn ly whiskey, cố dập tắt hình ảnh Ling Ling Kwong—ánh mắt nâu sắc sảo, nụ cười từng là ánh sáng của cô. Cô rời quán, bước ra đường Thonglor, để mưa ướt đẫm áo khoác da. Dưới ánh đèn đường, cô nhìn lên trời, thì thầm: Chị lợi dụng tôi, nhưng tại sao tôi vẫn không ngừng yêu chị, Ling Ling Kwong? Mưa rơi, hòa lẫn nước mắt cô không muốn thừa nhận, cuốn đi nỗi hận xen lẫn tình yêu không thể dập tắt.

Ngày hôm sau, tại văn phòng Sathorn, không khí giữa Ling Ling Kwong và Orm Kornnaphat vẫn nặng nề như sương mù độc. Tranh cãi hôm qua như ngọn lửa chưa tắt. Khi Ling Ling Kwong vô tình làm rơi mẫu vải lụa, Orm Kornnaphat cúi xuống nhặt, ngón tay họ chạm nhau. Cả hai khựng lại, ánh mắt khóa chặt, như bị kéo về những đêm nắm tay dưới ánh đèn Sukhumvit. Ling Ling Kwong rút tay, giọng lạnh như băng: "Tập trung làm việc đi, Orm Kornnaphat."

5 vote tui ra chương mới nha mấy cục dàng!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro