Chương 11. Hợp tác
Trong văn phòng Always Wonder, tháp Gaysorn.
Ling Ling Kwong ngồi dưới ánh đèn bàn, ánh sáng vàng vọt chiếu lên gương mặt sắc sảo nhưng tiều tụy, như một bức tranh bị xé nát bởi thời gian. Bộ vest xám ôm sát cơ thể, tóc đen buộc cao, cô trông như một nữ tướng trước trận chiến, nhưng ánh mắt nâu sâu thẳm lộ vẻ tan vỡ, như một viên ngọc quý bị đập nát. Lá thư của Orm Kornnaphat, "Em chưa từng xem chị là trò chơi. Chị là cả thế giới của em," khắc sâu vào tâm trí cô, như một lưỡi dao cứa vào tim mỗi lần cô nhớ lại.—tất cả như những nhát dao không ngừng đâm vào lồng ngực cô. Cô siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào da, máu rỉ ra, nhỏ xuống bàn như những giọt lệ câm lặng. Orm Kornnaphat, chị sẽ chuộc lỗi. Nhưng em có cho chị cơ hội không, hay chị sẽ mất em mãi mãi?
Anurak bước vào, mái tóc xanh rối bời, ánh mắt nghiêm túc như sợ chạm vào vết thương đang rỉ máu của cô. "Ling, Anuwat hack được hệ thống của Sanouk. Có thứ cậu cần biết." Anh đưa laptop, chỉ vào một email cũ từ Sanouk Sethratanapong gửi cho một tập đoàn đối thủ. "Sanouk không chỉ chia rẽ cậu và Orm Kornnaphat. Cô ta... liên quan đến vụ tai nạn của mẹ cậu, mười lăm năm trước."
Ling Ling Kwong sững sờ, ánh mắt tối sầm như bầu trời bị mây đen nuốt chửng, như thể ai đó bóp nghẹt trái tim cô. Mẹ cô, một công nhân dệt may, chết trong một vụ cháy kho hàng, mà cảnh sát kết luận là tai nạn. Nhưng email của Sanouk Sethratanapong tiết lộ một sự thật tàn nhẫn: vụ cháy là cố ý, một âm mưu để phá hủy một đối thủ của gia tộc Sethratanapong. Ling Ling Kwong siết chặt tay, móng tay cắm sâu hơn, máu chảy xuống bàn, nhuộm đỏ lá thư của Orm Kornnaphat Sethratanapong. "Sanouk..." cô gầm lên, giọng run rẩy, như một con thú bị thương sẵn sàng xé tan kẻ thù. "Cô ta sẽ trả giá. Tôi sẽ khiến cô ta mất tất cả, dù phải đốt cháy cả thế giới này."
Anurak đặt tay lên vai cô, giọng trầm nhưng đầy lo lắng. "Ling, bình tĩnh. Orm Kornnaphat cũng đang điều tra Sanouk. Taew nói cô ấy phát hiện Sanouk âm mưu bán Keep Silent cho tập đoàn đối thủ. Chúng ta phải hợp tác với Orm."
Ling Ling Kwong quay đi, ánh mắt mờ đi, nước mắt lấp lánh nhưng cô kìm lại. Cô gật đầu, giọng cương quyết nhưng lạc đi, như một lời cầu xin không thành lời: "Sắp xếp cuộc gặp. Tôi sẽ thuyết phục Orm Kornnaphat, dù em ấy có hận tôi đến đâu."
Cùng lúc, tại trụ sở Keep Silent ở Silom.
Orm Kornnaphat đứng trước màn hình lớn, xem email Taew hack được từ hệ thống của Sanouk Sethratanapong. Áo blazer đen và quần da ôm sát, mái tóc bạch kim lấp lánh, cô trông như một chiến binh bất khuất, nhưng ánh mắt hổ phách lộ vẻ tổn thương, như một ngọn lửa bị dập tắt, chỉ còn lại tro tàn. Email xác nhận Sanouk Sethratanapong đã ký hợp đồng bí mật để bán Keep Silent—công ty mà Orm Kornnaphat Sethratanapong đổ bao tâm huyết—cho một tập đoàn công nghệ đối thủ. Cô siết chặt nhẫn, móng tay cắm sâu vào da, máu rỉ ra, nhỏ xuống sàn như những giọt lệ câm lặng. Sanouk, chị tính kế tôi. Chị không chỉ phá hoại tình yêu của tôi, mà còn cướp đi giấc mơ của tôi. Trái tim cô như một chiến trường, nơi hận thù và đau đớn đan xen, xé nát mọi tia hy vọng.
Taew bước vào, tóc hồng phấn rung nhẹ, ánh mắt lo lắng như sợ chạm vào vết thương đang rỉ máu của cô. "P'Orm, P'Ling muốn gặp chị. Anh Anurak nói cô ấy có bằng chứng chống Sanouk."
Orm Kornnaphat cứng người, ánh mắt lạnh như băng, nhưng trái tim cô nhói đau, như bị một lưỡi dao vô hình đâm xuyên. "Ling Ling Kwong? Chị không muốn thấy mặt chị ta, Taew. Sau những gì cô ta làm với chị ở Mandarin, chị không tin cô ta nữa." Giọng cô run rẩy, đầy giận dữ nhưng thấm đẫm nỗi đau.
Taew thở dài, ánh mắt đầy thương cảm. "Chị, em biết chị đau. Nhưng Sanouk đang phá hủy Keep Silent. P'Ling có dữ liệu chúng ta cần. Chị không nên để cảm xúc lấn át."
Orm Kornnaphat quay đi, nước mắt lấp lánh trong mắt hổ phách, nhưng cô kìm lại, như không muốn để thế giới thấy cô yếu đuối. "Được. Sắp xếp cuộc gặp. Nhưng nói với Ling Ling Kwong, chị không ở đây vì cô ta." Giọng cô sắc lạnh, nhưng sâu trong lòng, hình ảnh Ling Ling Kwong—hơi ấm của cô ấy tại Mandarin, dù tàn nhẫn, vẫn khiến trái tim cô rung động, như một lời nguyền không thể thoát ra.
Buổi chiều, tại Wat Arun.
Mưa Bangkok trút xuống không ngừng, phủ một lớp màn xám lên ngôi chùa lộng lẫy, như muốn nhấn chìm mọi hy vọng. Ling Ling Kwong và Orm Kornnaphat đứng đối diện nhau dưới tán cây lớn, tiếng mưa át đi mọi âm thanh, nhưng không thể át đi nỗi đau đang xé toạc trái tim họ. Ling Ling Kwong, áo sơ mi trắng ướt sũng, tóc đen dính vào má, ánh mắt nâu sâu thẳm như một hồ nước chứa đựng cả yêu thương và tội lỗi, tay siết chặt chiếc USB như một nhịp cầu mong manh. Orm Kornnaphat, trong áo khoác da đen, mái tóc bạch kim lấp lánh dưới mưa, ánh mắt hổ phách lạnh lùng nhưng bi thuobgw, tay siết chặt nhẫn, như muốn bóp nát chính trái tim mình.
"N'Orm, chị có bằng chứng chống lại Sanouk," Ling Ling Kwong nói, giọng trầm, run rẩy, đưa chiếc USB về phía cô, như một lời cầu xin không thành lời. "Cô ta không chỉ chia rẽ chúng ta, mà còn liên quan đến cái chết của mẹ chị. Chị cần em hợp tác để lật tẩy cô ta."
Orm Kornnaphat nhướng mày, ánh mắt hổ phách lóe lên như ngọn lửa, nhưng nhanh chóng lạnh lại, như băng giá bao phủ trái tim cô. "Ling Ling Kwong, chị nghĩ tôi sẽ dễ dàng làm việc với chị sao?" Cô bước đến, ánh mắt sắc như dao, mỗi lời như một nhát cắt vào lồng ngực Ling Ling Kwong. "Chị biết không, tôi đã yêu chị bằng cả trái tim, nhưng chị chỉ biết làm tôi đau." Nước mắt chực trào trong mắt cô, nhưng cô kìm lại, như không muốn để Ling Ling Kwong thấy cô yếu đuối.
Ling Ling Kwong hít sâu, mưa thấm vào da thịt, lạnh buốt nhưng không lạnh bằng nỗi đau trong lòng. Cô bước gần hơn, ánh mắt nâu khóa chặt vào đôi mắt hổ phách, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm: "Orm Kornnaphat, chị biết mình không xứng đáng được tha thứ. Nhưng Sanouk Sethratanapong đang phá hủy cả hai chúng ta—Always Wonder, Keep Silent, và mọi thứ chúng ta xây dựng. Nếu em không muốn vì chị, hãy làm vì chính em." Cô giơ chiếc USB, giọng lạc đi, như thể đang đặt cả trái tim mình vào đó. "Chị sẽ không ép em, nhưng chị cầu xin em... xem xét nó."
Orm Kornnaphat nhìn chiếc USB, ánh mắt dao động, như ngọn lửa bị gió mưa lay chuyển. Cô muốn quay đi, muốn chạy trốn khỏi Ling Ling Kwong, khỏi những ký ức đau đớn tại Mandarin Oriental, nhưng sự thật về Sanouk Sethratanapong như một lưỡi dao khác, sắc hơn, đâm vào niềm tin của cô. Cô siết chặt nhẫn, máu rỉ ra từ lòng bàn tay, hòa vào mưa, như một lời thề câm lặng. "Ling Ling Kwong, tôi đồng ý hợp tác cùng chị, không có nghĩa tôi tha thứ cho chị," cô nói, giọng lạnh như băng, nhưng run nhẹ, như thể trái tim cô đang đấu tranh với chính mình. "Tôi làm điều này vì Keep Silent, vì những gì Sanouk đã làm với tôi."
Ling Ling Kwong gật đầu, ánh mắt nâu lấp lánh nước mưa và nước mắt, nhưng cô che giấu bằng một vẻ ngoài cương nghị. "Được, N'Orm. Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau. Nhưng chị hứa, chị sẽ không để em phải đối mặt với Sanouk một mình." Cô đưa chiếc USB cho Orm, ngón tay khẽ chạm vào tay cô, một cái chạm nhẹ nhưng như điện giật, gợi lại những khoảnh khắc họ từng quấn quýt, giờ chỉ còn là tàn tro.
Orm Kornnaphat nhận USB, ánh mắt hổ phách lóe lên một tia phức tạp—giận dữ, đau đớn, và một chút gì đó cô không dám thừa nhận. "Đừng mong tôi sẽ tin chị lần nữa, Ling Ling Kwong," cô nói, giọng sắc như lưỡi dao, nhưng trái tim cô nhói đau, như bị kéo về những ngày họ từng thuộc về nhau. Cô quay đi, bước vào màn mưa, để lại Ling Ling Kwong đứng đó, ánh mắt nâu dõi theo bóng lưng cô, như muốn níu giữ một thứ đã vụt mất.
Buổi tối, tại một căn hộ bí mật ở Sukhumvit.
Ling Ling Kwong và Orm Kornnaphat ngồi đối diện nhau trong một căn hộ nhỏ, nơi Anurak và Taew đã sắp xếp để họ làm việc mà không bị Sanouk Sethratanapong phát hiện. Mưa vẫn rơi bên ngoài, tiếng tí tách như một bản nhạc buồn, hòa quyện với không khí căng thẳng trong căn phòng. Ling Ling Kwong mở laptop, hiển thị các email và tài liệu mà Anuwat hack được từ hệ thống của Sanouk Sethratanapong. "Đây là hợp đồng Sanouk ký với tập đoàn đối thủ, Orion Tech," cô nói, giọng trầm nhưng sắc bén. "Cô ta định bán Keep Silent với giá rẻ mạt để đổi lấy cổ phần trong Orion. Và... có bằng chứng cô ta thuê người gây ra vụ cháy kho hàng năm xưa, giết mẹ chị."
Orm Kornnaphat nhìn màn hình, ánh mắt hổ phách tối sầm, như bị bóng tối nuốt chửng. "Sanouk... chị ta..." Cô thì thầm, giọng nghẹn lại, như thể từ ngữ cũng không đủ để diễn tả sự phản bội. "...đã giết người sao?" Cô siết chặt tay nói tiếp "Ling Ling Kwong, chị chắc chứ? Chị có bằng chứng cụ thể không?"
Ling Ling Kwong đẩy laptop về phía Orm Kornnaphat, ánh mắt nâu đầy quyết tâm nhưng cũng đầy đau đớn. "Đây là bản ghi âm từ một nhân chứng, một người từng làm việc cho Sanouk. Anh ta xác nhận cô ta ra lệnh phóng hỏa. Và còn danh sách chuyển tiền từ tài khoản của Sanouk đến một nhóm tội phạm." Cô dừng lại, hít sâu, như thể phải đấu tranh để giữ giọng mình không run. "Chị biết em hận chị, nhưng chị cần em tin chị lần này. Chúng ta phải cùng nhau ngăn Sanouk trước khi cô ta phá hủy tất cả."
Orm Kornnaphat nhìn Ling Ling Kwong, ánh mắt hổ phách lóe lên. "Được, Ling Ling Kwong," cô nói, giọng lạnh lùng nhưng run nhẹ. "Chúng ta sẽ hợp tác. Nhưng đừng nghĩ điều này thay đổi bất cứ gì giữa chúng ta."
Ling Ling Kwong cúi đầu, ánh mắt nâu mờ đi, như bị mưa che phủ. "Chị hiểu, Orm Kornnaphat. Chị không mong em tha thứ. Nhưng chị sẽ làm mọi thứ để bảo vệ em, dù em có hận chị đến chết." Lời nói của cô như một lời thề, nhưng cũng như một lời thú tội, vang vọng trong căn phòng nhỏ, hòa vào tiếng mưa bên ngoài.
Taew và Anurak đứng ở góc phòng, trao đổi ánh mắt lo lắng. "Chúng ta cần kế hoạch cụ thể," Taew nói, giọng nhỏ nhưng quyết đoán. "Sanouk sẽ tham dự một cuộc họp với Orion Tech tại Mandarin Oriental vào cuối tuần. Đó là cơ hội để chúng ta công khai bằng chứng."
Orm Kornnaphat gật đầu, ánh mắt hổ phách bùng cháy như ngọn lửa mới được nhen nhóm. "Tôi sẽ đến đó. Tôi sẽ đối mặt với Sanouk, và tôi muốn cô ta nhìn vào mắt tôi khi tôi lật tẩy cô ta." Cô quay sang Ling Ling Kwong, giọng sắc lạnh: "Chị cũng sẽ ở đó, Ling Ling Kwong. Nhưng đừng mong tôi sẽ đứng bên chị."
Ling Ling Kwong gật đầu, ánh mắt nâu lấp lánh, như một hồ nước sâu thẳm chứa đựng cả yêu thương và đau đớn. "Chị sẽ ở đó, N'Orm. Và chị sẽ làm tất cả để bảo vệ Keep Silent... và em." Cô đứng dậy, bước ra cửa, mưa vẫn rơi, như muốn nhấn chìm cả thế giới, nhưng cô biết, dù có đau đớn đến đâu, cô sẽ không từ bỏ người cô yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro