Chương 11
Phương Nhi đến Đà Lạt vào lúc bình minh vừa ló dạng. Thành phố sương mù hiện lên trước mắt cô với vẻ đẹp thơ mộng nhưng lạnh lẽo. Cô bước xuống xe, vai đeo chiếc ba lô nhỏ và tay vẫn giữ chặt tập hồ sơ của Ngọc Linh. Không khí se lạnh tràn vào từng hơi thở, làm cô cảm nhận rõ ràng hơn sự cô đơn và áp lực đang đè nặng.
Đứng trước bến xe, Nhi bối rối nhìn quanh. Cô không biết bắt đầu từ đâu, và cũng chẳng có ai để dựa vào lúc này. Ngọc Linh vẫn chưa xuất hiện lại kể từ lần cuối cùng họ nói chuyện. Cô tự nhủ rằng có lẽ Linh muốn cô tự tìm ra câu trả lời.
"Đà Lạt rộng lớn như vậy... Mình phải tìm hắn ở đâu đây?" Nhi thì thầm, ánh mắt dõi theo những con đường ẩn hiện trong màn sương.
Tất cả những gì cô biết chỉ là hắn từng sở hữu một căn nhà tại đây, nhưng địa chỉ cụ thể thì hoàn toàn mù mịt.
Nhi quyết định thuê một chiếc xe máy để di chuyển. Đà Lạt buổi sáng yên tĩnh đến kỳ lạ, những con dốc thoai thoải dẫn cô qua từng ngôi nhà nhỏ xinh xắn nằm nép mình giữa rừng thông. Nhưng sự tĩnh lặng ấy không làm lòng cô an yên.
Cô ghé vào một quán cà phê ven đường để nghỉ ngơi và suy nghĩ. Không gian quán nhỏ, tràn ngập mùi hương của cà phê mới pha và chút vị ngọt của bánh ngọt. Nhi gọi một ly cà phê đen và ngồi xuống góc quán, mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.
"Em đang làm gì ở đây một mình vậy?" Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nhi quay lại, ánh mắt mở to khi thấy Quốc Kiên đứng đó, trong bộ áo khoác dày. Anh bước tới, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô mà không chờ cô mời.
"Sao anh lại ở đây?" Nhi hỏi, giọng không giấu được ngạc nhiên.
"Em nghĩ anh sẽ để em đi một mình sao?" Kiên cười nhạt. "Anh không đồng ý với cách làm của em, nhưng anh cũng không thể để em đối mặt với hắn ta một mình."
Nhi im lặng, cảm giác tủi thân len lỏi trong lòng. Cô quay mặt ra cửa sổ, giấu đi ánh mắt ươn ướt.
"Em không cần anh phải bảo vệ đâu," cô nói nhỏ.
"Anh biết," Kiên đáp, giọng trầm ấm. "Nhưng đôi khi, ai cũng cần một người đồng hành."
Sau khi rời quán cà phê, cả hai quyết định chia nhau tìm kiếm thông tin. Kiên đi hỏi thăm ở khu vực trung tâm thành phố, còn Nhi lái xe lên một con dốc dẫn đến khu vực ngoại ô, nơi tập trung nhiều biệt thự cổ.
Điều bất ngờ xảy ra khi Nhi ghé vào một tiệm sách cũ. Chủ tiệm là một ông lão đã sống ở Đà Lạt hơn 50 năm. Khi Nhi nhắc đến cái tên Văn Khải, ông lão thoáng giật mình, nhưng ngay lập tức cố che giấu sự bối rối.
"Cô hỏi về Văn Khải làm gì?" Ông lão hỏi, ánh mắt dò xét.
"Cháu đang tìm hắn ta. Ông có biết hắn ở đâu không?" Nhi đáp, giọng khẩn thiết.
Ông lão im lặng một lúc, rồi thở dài. "Tôi không biết hắn ta đang ở đâu. Nhưng cách đây vài năm, hắn từng mua một căn biệt thự cũ ở cuối đường Trần Hưng Đạo. Người ta đồn rằng căn nhà đó bị ma ám, nhưng hắn vẫn sống ở đó một thời gian rồi biến mất."
"Ma ám?" Nhi nhíu mày, cảm giác lạnh sống lưng.
"Phải," ông lão đáp. "Nhưng đó chỉ là lời đồn. Tôi không biết thực hư ra sao."
Nhi vội gọi cho Kiên và kể lại những gì cô vừa nghe được.
Căn biệt thự hiện ra như một bóng ma giữa rừng thông u ám. Đứng từ xa, Phương Nhi đã cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo bao trùm nơi đây. Ngôi nhà nằm lọt thỏm trong lòng những hàng thông cổ thụ cao lớn, những tán lá rậm rạp che phủ gần như toàn bộ ánh sáng mặt trời. Mỗi bước chân tiến gần hơn, cô càng cảm nhận rõ hơn cái lạnh len lỏi vào da thịt, lạnh không phải do khí hậu của Đà Lạt, mà như thể hơi thở từ một nơi đầy u ám đang vươn ra từ ngôi nhà đó.
Tường nhà phủ kín rêu xanh, những vết nứt lớn chạy dọc khắp các bức tường như những mạch máu đang thoi thóp. Mái ngói vỡ vụn, vài tấm đã sụp xuống, để lộ khung gỗ mục nát bên dưới. Cửa chính làm bằng gỗ sồi dày, nhưng đã bị thời gian bào mòn, tạo nên những khoảng hở đủ để ánh sáng nhợt nhạt xuyên qua. Đôi cánh cửa khẽ đung đưa mỗi khi gió thổi, phát ra tiếng kẽo kẹt như những tiếng rên rỉ đầy ma quái.
Trước sân là một cái giếng cũ, miệng giếng được che lại bằng một tấm ván mục nát. Đám cỏ dại mọc um tùm quanh giếng, nhưng kỳ lạ thay, ở một vài chỗ, cỏ bị héo úa, như thể có thứ gì đó đã hút cạn sinh khí của chúng. Những bức tượng đá trang trí quanh sân bị mòn vẹt, vài bức thậm chí còn không có đầu, trông như những bóng người bị tước đi linh hồn.
Phương Nhi dừng chân trước cửa, cảm giác sợ hãi len lỏi vào lòng. Cô quay sang Quốc Kiên, ánh mắt anh cũng không giấu được sự cảnh giác. "Chúng ta vào được không?" cô hỏi, giọng khẽ run.
Kiên gật đầu, dù trong lòng cũng không mấy chắc chắn. "Phải vào thôi. Nếu Văn Khải từng sống ở đây, có thể sẽ còn manh mối."
Cánh cửa gỗ nặng nề kêu cọt kẹt khi Nhi dùng hết sức đẩy ra. Một mùi hôi mốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến cô phải đưa tay lên che miệng. Không khí trong nhà đặc quánh, như thể đã bị phong ấn trong hàng chục năm.
Sảnh chính rộng lớn, nhưng trống trơn, chỉ còn lại vài mảnh đồ đạc gãy vụn rải rác trên sàn. Ánh sáng từ những khe hở trên mái nhà chiếu xuống từng vệt yếu ớt, tạo nên những bóng đổ quái dị trên tường. Đám mạng nhện giăng kín các góc trần nhà, rung rinh theo từng cơn gió nhẹ thổi qua.
Sàn gỗ cũ kỹ dưới chân kêu cót két mỗi khi họ bước đi, như muốn báo hiệu sự hiện diện của những kẻ xâm nhập. Dọc theo bức tường, những bức tranh cũ mèm, nhoè nhoẹt như bị ngấm nước, vẫn còn treo lơ lửng. Nhưng điều kỳ lạ là tất cả các bức tranh đều không có mặt, chỉ là những hình người vô hồn, trống rỗng.
Phương Nhi tiến sâu hơn vào bên trong, ánh mắt cô bị thu hút bởi một chiếc gương lớn đặt cuối hành lang. Tấm gương đã bị bám bụi và ố vàng, nhưng trong ánh sáng mờ mờ, cô có cảm giác như có thứ gì đó đang chuyển động trong gương, dù hành lang hoàn toàn vắng lặng.
"Có ai ở đây không?" cô khẽ gọi, tiếng nói vang lên, vọng lại từ bốn bức tường, nhưng không có lời đáp.
Họ tìm được cầu thang dẫn lên tầng hai. Tay vịn cầu thang bằng gỗ đã mục, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể gãy ra. Nhi bước từng bước cẩn thận, cảm giác như mỗi bước chân của cô đều khiến ngôi nhà "rên rỉ".
Tầng hai tối hơn nhiều so với tầng dưới. Các cửa sổ ở đây đều bị bịt kín, chỉ có ánh sáng le lói từ những khe hở nhỏ. Mỗi căn phòng đều đóng cửa, như những cánh cổng dẫn vào những bí mật mà ngôi nhà đang che giấu.
Họ mở từng cánh cửa, nhưng chỉ thấy những căn phòng trống, đầy bụi bặm. Đến căn phòng cuối cùng, cửa bị khoá. Kiên dùng lực đẩy mạnh, cánh cửa bật mở, làm tung ra một làn bụi dày đặc.
Bên trong là một căn phòng nhỏ, dường như từng là phòng làm việc. Một chiếc bàn gỗ cũ nằm giữa phòng, trên đó là một vài mẩu giấy tờ rách nát. Phía sau bàn là một giá sách đổ nát, những cuốn sách nằm la liệt dưới sàn, vài cuốn đã mốc meo. Nhưng điều thu hút sự chú ý của họ là một chiếc điện thoại di động vỡ màn hình nằm trên bàn.
Nhi bước tới, cẩn thận cầm chiếc điện thoại lên. "Có thể trong này có thông tin gì đó," cô nói, ánh mắt sáng lên.
Kiên gật đầu. "Mang về, để anh tìm cách khôi phục dữ liệu."
Khi chuẩn bị rời đi, Nhi cảm giác như có ai đó đang theo dõi họ. Cô quay lại, nhưng không thấy gì ngoài bóng tối.
"Anh có cảm thấy... có ai đó ở đây không?" cô hỏi nhỏ, giọng run rẩy.
Kiên lắc đầu, nhưng ánh mắt anh cũng đầy cảnh giác. "Chỉ là do nơi này u ám thôi. Đi nhanh lên, chỗ này không ổn đâu."
Họ bước xuống cầu thang, nhưng khi đến gần cửa ra vào, cánh cửa gỗ nặng nề bất ngờ đóng sầm lại, tạo nên tiếng động lớn khiến cả hai giật mình.
"Gió thôi," Kiên nói, nhưng giọng anh không giấu được sự lo lắng.
Nhi không nói gì, chỉ nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Cô cảm nhận được, ngôi nhà này không chỉ đơn thuần là một nơi bỏ hoang. Nó như một nhân chứng lặng lẽ, giam giữ những bí mật đen tối, và có lẽ, cả những linh hồn chưa thể siêu thoát.
Họ rời khỏi ngôi nhà trong im lặng, cảm giác như vừa thoát khỏi một cái bẫy vô hình. Nhưng dù đã ra ngoài, Nhi vẫn không thể xua tan được cảm giác rằng họ đã vô tình đánh thức thứ gì đó... thứ gì đó đang dõi theo họ từ phía sau.
Kiên cẩn thận mang chiếc điện thoại ra ánh sáng. Dù đã vỡ nát, nhưng một phần dữ liệu vẫn có thể khôi phục. Họ tìm được một số tin nhắn cũ, trong đó có một tin nhắn mà Văn Khải gửi đi cách đây không lâu:
"Đừng liên lạc nữa. Nếu có gì, tôi sẽ gặp ở chỗ cũ."
"Chỗ cũ? Là đâu?" Nhi nhíu mày, tự hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro