Chương 13
Nhi và Kiên bước xuống xe, ánh mắt họ không rời khỏi ngôi nhà. "Cẩn thận," Kiên nhắc nhở, tay anh nắm chặt chiếc điện thoại với đoạn ghi âm.
Họ bước lên bậc thềm gỗ, sàn nhà kêu cót két dưới chân. Cửa nhà không khoá, như thể mời gọi họ vào.
Nhi đưa tay đẩy cánh cửa, và ngay lập tức, một luồng không khí lạnh lẽo tràn ra, như muốn đẩy họ lùi lại. Nhưng lần này, cô không cho phép nỗi sợ làm mình chùn bước.
Cô bước vào bên trong, để bóng tối nuốt chửng lấy mình. Căn nhà nhỏ nhưng lại có nhiều phòng. Họ bắt đầu từ phòng khách, nơi chỉ còn lại một chiếc ghế sofa cũ nát và một bàn trà gỗ bị mối mọt gặm nhấm. Sau đó tới họ di chuyển qua phòng bếp. Chiếc tủ lạnh cũ mở hé, bên trong chỉ còn vài lon bia rỗng và những món đồ ăn đã mốc meo. Một chiếc dao gọt hoa quả nằm trên bàn, lưỡi dao vẫn còn sáng bóng như mới được lau chùi.
"Có vẻ như hắn đã ở đây không lâu trước khi chúng ta đến," Kiên nói, chỉ vào chiếc dao.
"Vậy thì chúng ta càng không có thời gian chần chừ," Nhi đáp.
Lên đến tầng hai, họ nhìn thấy một hành lang dài với ba cánh cửa. Tất cả đều đóng kín, và không khí ở đây lạnh lẽo đến mức Nhi khẽ rùng mình.
"Chúng ta chia nhau ra, kiểm tra từng phòng," Kiên đề nghị.
Nhi gật đầu, nhưng trong lòng cô cảm thấy bất an. Cô tiến về phía cánh cửa đầu tiên, tay run run nắm lấy tay nắm cửa và đẩy nhẹ.
Bên trong là một căn phòng trống, chỉ có một chiếc giường cũ với tấm nệm rách nát. Trên tường, những dòng chữ viết bằng bút đỏ chằng chịt khắp nơi:
"Tôi là kẻ chiến thắng."
Những dòng chữ ấy như hét vào mặt Nhi rằng cô và Kiên đang đối đầu với một kẻ bệnh hoạn và nguy hiểm.
Khi Nhi kiểm tra xong phòng thứ hai, Kiên đã đứng trước căn phòng cuối cùng. Tay anh đặt lên tay nắm cửa, quay lại nhìn Nhi một cái như muốn xin phép trước khi bước vào.
Cánh cửa mở ra, và cả hai sững người.
Căn phòng này khác hẳn những căn phòng còn lại. Nó được sắp xếp gọn gàng, với một chiếc bàn làm việc và một chiếc ghế đặt ngay ngắn giữa phòng. Trên bàn là một tập hồ sơ, một chiếc laptop mở sẵn, và một tấm ảnh của Ngọc Linh được lồng trong khung kính, đặt ở vị trí trang trọng nhất.
"Người này... " Nhi nói, giọng khẽ run rồi im lặng hẳn
Kiên gật đầu, tiến lại gần bàn làm việc. Anh mở laptop lên, và trên màn hình là một loạt email trao đổi giữa Văn Khải và một người khác. Nội dung email đầy những lời đe dọa, những kế hoạch hèn hạ để che giấu tội lỗi.
"Chúng ta phải lưu lại những thứ này," Kiên nói, lấy điện thoại ra chụp lại màn hình.
Bên dưới tập hồ sơ trên bàn, họ tìm thấy một cuốn sổ tay. Bên trong là những ghi chép của Văn Khải, đầy những lời lẽ hằn học và điên loạn. Một đoạn trong cuốn sổ khiến Nhi phải nín thở:
"Cô ta đã làm tôi mất tất cả. Nhưng cô ta không còn có thể làm hại tôi nữa. Đồ ngu xuẩn!
"Đây là bằng chứng," Nhi nói, "Hắn không thể thoát được."
Khi Nhi và Kiên đang tập trung tìm kiếm thêm manh mối, một tiếng động lạ vang lên từ phía dưới tầng.
Cả hai lập tức đứng bật dậy, ánh mắt đầy cảnh giác. "Có ai đó ở đây," Kiên thì thầm, tay cầm chặt chiếc đèn pin.
"Là hắn," Nhi đáp, giọng run run
Họ rón rén bước ra hành lang, từng bước một tiến xuống cầu thang. Ánh sáng từ chiếc đèn pin nhỏ bé của họ như bị nuốt chửng bởi bóng tối dày đặc.
Dưới tầng trệt, cửa chính giờ đây đang mở toang, và một cơn gió lạnh lẽo tràn vào, cuốn theo những chiếc lá khô.
Nhi bước chậm lại, lắng nghe từng âm thanh xung quanh. Cô cảm nhận được một sự hiện diện, như thể có ai đó đang quan sát họ từ trong bóng tối.
"Ra đây đi, Văn Khải!" cô hét lên, giọng vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Không có lời đáp, chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa. Nhưng rồi, từ sâu trong bóng tối, một tiếng cười khẽ vang lên, khiến cả hai người lạnh sống lưng.
"Cẩn thận," Kiên nói, kéo tay Nhi.
Họ đứng đó, đối mặt với bóng tối, biết rằng trận chiến thực sự vừa mới bắt đầu.
"Văn Khải, ra đây!" Phương Nhi hét lớn một lần nữa, giọng nói đanh lại, cố tỏ ra mạnh mẽ dù lòng bàn tay cô đã đẫm mồ hôi.
Kiên đưa tay kéo nhẹ Nhi, thì thầm, "Em cẩn thận, hắn không phải là người dễ đối phó. Chúng ta không biết hắn đang ở đâu hay có vũ khí gì."
Nhưng Phương Nhi không nghe lời. Cô cầm đèn pin, chiếu thẳng vào bóng tối sâu hun hút phía cuối hành lang tầng trệt.
Bỗng, một tiếng bước chân vang lên từ phía căn bếp, chậm rãi, đều đều, như cố tình kéo dài sự căng thẳng. Kiên và Nhi lập tức quay đầu lại, ánh đèn pin lia về phía phát ra âm thanh. Nhưng tất cả những gì họ thấy chỉ là một chiếc bóng lướt qua nhanh như cơn gió, biến mất vào trong bóng tối.
"Anh thấy không?" Nhi hỏi, giọng khẽ run.
"Thấy," Kiên đáp, ánh mắt căng thẳng. "Hắn vẫn ở đây. Hắn muốn chơi trò mèo vờn chuột"
Không để sự sợ hãi chiếm lấy mình, Nhi bước nhanh về phía căn bếp, ánh đèn pin chiếu thẳng về trước. Căn bếp nhỏ hẹp trông đáng sợ hơn trong ánh sáng yếu ớt. Một cánh cửa phía sau dẫn ra sân sau đang mở toang, những tấm rèm cửa cũ kỹ bay phấp phới trong cơn gió lạnh.
Comment gì đó đi quý dịii🥹
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro