Chương 2


Ánh nắng buổi sáng len lỏi qua tán cây um tùm của khuôn viên bệnh viện. Sau một đêm khó ngủ, Phương Nhi gượng dậy, cố gắng tập trung vào công việc. Tuy nhiên, những tiếng bước chân kỳ lạ và bóng đen lướt qua cửa sổ đêm qua vẫn ám ảnh tâm trí cô.

Tại khu khám bệnh sáng hôm ấy, Phương Nhi bắt gặp một nhóm y tá túm tụm trò chuyện. Họ nói nhỏ, nhưng tiếng xì xào vẫn lọt vào tai cô.

"Nghe bảo phòng đó đã đóng cửa hơn mười năm, từ khi cô gái ấy... tự tử," một giọng nữ đầy vẻ bí ẩn vang lên.

"Cô đừng nói linh tinh, người mới nghe được lại sợ bỏ chạy!" một người khác lên tiếng, cố xua đi bầu không khí nặng nề.

Phương Nhi đặt tài liệu xuống bàn, bước lại gần. "Mọi người đang nói gì thế?"

Các y tá giật mình. Một người nhanh chóng lắc đầu cười gượng. "Không có gì đâu, bác sĩ. Chỉ là mấy chuyện đồn đại linh tinh thôi mà."

"Phòng nào? Và chuyện gì đã xảy ra?" Phương Nhi hỏi, cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng sự tò mò đã ánh lên trong mắt cô.

Một y tá lớn tuổi, có vẻ không giữ được bí mật, thì thầm: "Là căn phòng số 7 ở khu điều trị tâm thần cũ, phía sau bệnh viện. Người ta bảo, hơn mười năm trước, có một cô gái tên Tống Ngọc Linh tự tử ở đó. Bởi vậy nên oán khí nặng lắm, không siêu thoát được. Cô đừng dại mà lại gần nơi đó."

"Tự tử sao?" Phương Nhi ngạc nhiên.

Người y tá chỉ gật đầu mà không nói thêm. Một sự im lặng khó xử bao trùm cả nhóm, rồi họ nhanh chóng rời đi, bỏ lại cô với những suy nghĩ rối bời.

Buổi trưa, sau khi kết thúc ca làm, Phương Nhi quyết định đến khu điều trị tâm thần cũ để xem thực hư thế nào. Cô tự nhủ rằng mình không tin vào những lời đồn đại, nhưng sự tò mò đã thôi thúc cô bước đi.

Con đường dẫn đến khu bỏ hoang hẻo lánh và u ám hơn cô tưởng. Bóng cây già cỗi phủ kín lối đi, những cành cây khẳng khiu như những bàn tay gầy guộc vươn ra chạm vào không khí. Bệnh viện phía sau dường như bị thời gian bỏ quên, với những bức tường loang lổ rêu mốc, cửa kính vỡ nát, và không khí lạnh lẽo khác thường dù trời đang nắng.

Phương Nhi bước qua cánh cửa nặng trĩu dẫn vào khu điều trị. Bên trong, mùi ẩm mốc xộc lên mũi, và ánh sáng yếu ớt không đủ để xua tan bóng tối. Tiếng bước chân của cô vang vọng trong không gian trống trải, như thể có ai đó đang đi theo sau.

Hành lang dài hun hút, hai bên là những cánh cửa phòng bệnh cũ kỹ, bảng tên bệnh nhân đã phai mờ. Khi đến cuối hành lang, cô dừng lại trước căn phòng số 7. Tấm bảng gỗ trên cửa vẫn còn dòng chữ mờ nhòe: "Phòng 7 - Tống Ngọc Linh".

Bàn tay cô run run đặt lên nắm cửa, lòng băn khoăn giữa việc rời đi hay bước vào. Cuối cùng, sự tò mò chiến thắng. Cánh cửa kêu cọt kẹt khi cô đẩy nhẹ, và một luồng khí lạnh từ trong phòng ùa ra, khiến cô rùng mình.

Căn phòng nhỏ và trống trải, nhưng không khí bên trong dường như nặng nề đến mức khó thở. Một chiếc giường bệnh cũ kỹ nằm chỏng chơ giữa phòng, tấm ga trắng đã chuyển sang màu ố vàng, loang lổ những vết bẩn khó nhận dạng.

Bức tường phía sau giường có những vết xước dài, như thể ai đó đã cố cào cấu trong tuyệt vọng. Một chiếc gương cũ đặt trên bàn, bề mặt nứt toác phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ khung cửa sổ phủ đầy bụi.

Phương Nhi tiến đến gần chiếc giường. Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy bị thu hút bởi nơi này, nhưng một cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong lòng.

Đột nhiên, cánh cửa phía sau cô đóng sầm lại.

Cô giật mình quay lại, lao đến cửa và cố gắng mở, nhưng không được. Cảm giác lạnh lẽo dâng lên, như thể có một bàn tay vô hình đang giữ chặt cánh cửa.

"Có ai không?!" cô hét lên, nhưng âm thanh của cô bị nuốt chửng bởi bầu không khí u ám.

Khi quay lại, ánh mắt cô chạm phải một bóng người đang đứng ở góc phòng.

Đó là một người phụ nữ với mái tóc dài bết lại, che khuất nửa khuôn mặt. Bộ váy trắng của cô ta rách nát, vấy đầy những vệt đỏ như máu khô. Làn da xanh xao, nhợt nhạt không giống con người. Và đôi mắt—đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thẳng vào Phương Nhi với ánh nhìn đầy căm phẫn.

"Mày... tại sao dám bước vào phòng của tao?" Giọng nói khàn đặc, như được rít qua kẽ răng.

Phương Nhi không thể đáp lời, đôi chân cô như đóng băng tại chỗ.

Người phụ nữ tiến đến gần hơn. Từng bước đi của cô ta khiến không khí trong phòng trở nên ngột ngạt hơn. Đột ngột, cô ta lao đến, bàn tay lạnh ngắt siết chặt cổ Phương Nhi.
Cảm giác như hàng trăm con dao nhọn đang đâm vào da thịt cô. Ánh mắt của bóng ma đầy thù hận, và hơi thở Phương Nhi bắt đầu cạn kiệt.

"Mày cũng giống bọn họ! Tất cả đều đáng chết!" Bóng ma rít lên, siết chặt hơn.

Phương Nhi vùng vẫy trong vô vọng, đôi mắt mờ dần. Trước khi cô hoàn toàn ngất đi, một tiếng gọi vang lên ngoài cửa.

"Bác sĩ Nhi! Con có ở trong đó không?!"

Tiếng của cô Cẩm, đồng nghiệp của cô, phá tan bầu không khí u ám.

Bóng ma đột ngột buông tay. Ánh mắt lóe lên vẻ cảnh giác trước khi tan biến vào không khí, để lại Phương Nhi ngã gục xuống sàn, thở dốc.

Cánh cửa bật mở, cô Cẩm lao vào, thấy Phương Nhi đang run rẩy trên sàn. Bà vội đỡ cô dậy, ánh mắt đầy lo lắng và trách móc. "Con đã làm gì vậy? Cô đã dặn con đừng bao giờ bước vào căn phòng này mà!"

Phương Nhi im lặng cả buổi chiều, cố gắng tập trung vào công việc. Nhưng hình ảnh của người phụ nữ đó không ngừng ám ảnh cô.
Cuối giờ, khi bước vào nhà vệ sinh để rửa mặt, cô thấy trên cổ mình xuất hiện những lằn đỏ dài, hằn sâu như dấu tay.
Nỗi sợ hãi xâm chiếm cô, nhưng không lâu sau đó, cô bị cuốn vào công việc và quên đi chuyện này.

Tuy nhiên, cô không thể biết rằng, lần gặp gỡ với Ngọc Linh chỉ mới là khởi đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro