Chương 173 (đã chỉnh sửa)

Chương 173

Edit: Thanh Mục

Sau khi trở lại chỗ siêu nhân, Sở Dũ đầu tiên ở trong phòng ngủ nghẹn một lát, nàng cuộn mình trên ghế sofa đơn, rèm cửa nửa mở, xuyên qua chút ánh sáng, chiếu lên tay vịn ghế sofa vải, hoàn mỹ tránh khỏi thân thể nàng.

Sở Dũ trên người khoác một tấm chăn, hôm nay lại giảm xuống mấy độ, nàng rụt đầu lại trong khăn quàng cổ, cảm giác suy nghĩ trong đầu đã tan rã, nàng quen với lý luận phân tích thuần thục, giờ phút này toàn bộ đều bị phế bỏ, liên quan đến chỉ số thông minh, trong đầu, giống như vô số hạt bụi, phiêu tán khắp nơi trong não bộ, chính là không thể tụ tập cùng nhau.

Sở Dũ tựa đầu vào đầu gối, không nhúc nhích, để cho đại não yên tĩnh trong chốc lát, thuận tiện cho chỉ số thông minh và tư duy tổ chức lại.

Nửa giờ sau, nàng bước ra khỏi phòng ngủ kín và đến phòng họp.

Phương Đại Thác ăn cơm tối xong, liền đợi ở đó, liên lạc với bác sĩ bệnh viện Phúc Sơn, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Sở Dũ, lập tức cúp điện thoại, chú ý đều ở trên người nàng.

Sở Dũ đến trại tạm giam thăm ba ngày, càng ngày càng không ra người, giống như là đóng cửa ba ngày, vẫn là không ăn không uống không ngủ, hiện tại giống như là một bệnh nhân tiềm năng cần glucose cứu mạng, trước mắt một mảnh xanh biếc.

Mộc Ngư mấy ngày nay vẫn ở bên cạnh nàng, thấy nàng trên con đường tiều tụy càng đi càng xa, cũng không thể làm gì được —— cô không ép nàng ăn cơm, không ép nàng ngủ, ra khỏi cửa trại tạm giam, cũng không quấn quít lấy nàng nói chuyện, giống như đã để cho nàng phóng thích bản thân, tự do phát triển.

Ngồi xuống chỗ cũ của mình, trước kia Sở Dũ ngồi ở vị trí đầu tiên, có thể đem ghế da ngồi ra long ỷ, nhưng giờ phút này nàng lảo đảo, tê liệt ở trên ghế, giống như là đại hội thẩm vấn mở ra một lần nữa —— nàng là bên bị thẩm vấn.

Tống Khinh Dương cầm cho nàng gậy năng lượng mình thích nhất, coi như tạm thời ôm chân Phật, bổ sung năng lượng một chút, sợ nàng mở một cuộc họp xong, sẽ không còn mở được cuộc họp tiếp theo nữa.

Sở Dũ đặt "gậy năng lượng" trong tay, bắt đầu phát biểu: "Tình huống hiện tại của chúng ta tương đối khó khăn, Tiểu Hoài Hoa so với tưởng tượng của chúng ta ngoan cố hơn rất nhiều, xem ra muốn có được sự phối hợp của cô ấy, cần phải có cách tiếp cận khác."

Mộc Ngư nghĩ thầm: Chỉ là khó khăn hơn so với suy nghĩ của cậu mà thôi, chúng tôi hầu như đều nghĩ đến.

Phương Đại Thác: "Hiện tại cô ấy một mình, không có người thân, ông nội ngoài dã thú kia không tính, cũng không có băng đảng tội phạm, có thể nói là không vướng bận, cũng không có bất kỳ lợi ích nào liên lụy, quả thật phải dựa vào phương pháp thông thường thuyết phục cô ấy, thật sự không có hiệu quả gì."

Sở Dũ: "Có lẽ cô ấy còn có vướng bận."

Mộc Ngư cuối cùng đã nói: "Chúng ta đã trở lại câu hỏi bắt đầu - cho dù cô ấy thực sự có thể có cảm xúc."

Sở Dũ đăm chiêu, "Tôi nhớ rõ Tiểu Hoài Hoa từ lúc gặp mặt, đối với tôi vẫn rất thân thiện, cho đến bệnh viện Phúc Sơn, cô ấy bị Tiết Tiến Bình đánh ngất xỉu, sau khi tỉnh lại, tính tình liền đại biến, đột nhiên rút đao hướng về phía tôi, còn làm cho cả bệnh viện tâm thần phát điên."

"Điều này nên tương đối bình thường, phải không? Hiện tại xem ra, cô ấy tiếp cận cậu, chính là vì điều tra chỗ siêu nhân, diệt trừ Đại Sở, lúc ấy cô ấy đã đem năm người nhà đều đâm dao một lượt, mục tiêu trả thù đã hoàn thành, cậu liền không còn giá trị lợi dụng gì."

Sở Dũ: "Quả thật, nếu thật sự muốn nói, lúc ấy tôi đối với cô ấy không có tác dụng lớn, nhưng cô ấy muốn đi, hẳn là nên lặng yên không một tiếng động rời đi, vì sao phải tập kích tôi, còn đem bệnh viện đại náo một lần? Các cậu có thể muốn nói, bệnh viện rối loạn, có thể thuận tiện cho cô ấy chạy trốn, nhưng ngược lại lại không hề có lợi cho cô ấy chạy trốn, lúc ấy tôi dẫn cô ấy đi dạo bệnh viện một lần, nếu cô ấy muốn đi, có thể thần không biết quỷ không hay mà chuồn mất, ngược lại, cô ấy nháo như vậy, dưới tình thế cấp bách, tôi lập tức tăng cường an ninh, đem toàn bộ bọn Trần Động điều về, phong tỏa bệnh viện, cô ấy chỉ cần hơi chậm một bước, liền chắp cánh khó bay."

Tống Khinh Dương nhìn vết thương trên mặt Phương Đại Thác và Mộc Ngư, tuy rằng đã tiêu tan hơn phân nửa, nhưng vẫn nhìn ra được bóng dáng. Đêm đó, Hạ Diệc Hàn không hạ sát thủ, nhưng tuyệt đối không lưu tình, bằng không không có khả năng để cho bọn họ nằm trên giường mấy ngày.

"Có phải cô ta vẫn cho rằng chỗ siêu nhân có vấn đề hay không, tuy rằng thành viên đã thay máu lớn, nhưng vẫn muốn trả thù một chút, cho nên cô ta đem Đại Thác cùng Tiểu Ngư đánh thành..." Nói xong, ánh mắt Tống Khinh Dương chuyển đến trên người Sở Dũ, dừng một chút, "Không đúng nha, Sở Sở không có bị thương, theo lý thuyết cô ấy phát động công kích với cậu trước, hơn nữa hai người ở cùng một phòng, còn ngây người mười phút, cậu hẳn là lạnh mới đúng."

Sắc mặt Sở Dũ vẫn không có huyết sắc như trước, lúc trước nàng đối với chuyện này trăm mối trăm tư không giải thích được —— nói là Hạ Diệc Hàn muốn diệt trừ nàng đi, lại hết lần này tới lần khác buông tha nàng, nói là muốn buông tha nàng đi, rồi lại đem người bên cạnh nàng đả thương, còn đại náo bệnh viện, thiếu chút nữa cắt đứt sự nghiệp của nàng.

Cách làm yêu hận lưỡng trọng thiên như vậy, quả thực làm cho người ta mê hoặc.

Quả nhiên, tựa như không thể dùng đặc điểm rối loạn nhân cách phản xã hội bình thường, để giải thích tính cách và động cơ gây án của Hạ Diệc Hàn, cũng không thể dùng quan niệm của người thường để phân tích tình cảm và tâm tình của cô.

Phương Đại Thác hỏi: "Trước khi xảy ra sự việc, cô ấy có biểu hiện gì bất thường không?"

Sở Dũ hồi tưởng một hồi, Tống Khinh Dương lại sớm hơn nàng một bước, "Lúc ấy không phải cậu dẫn cô ấy đi dạo hoa viên bệnh viện sao? Tôi thấy hai người chạy vào rừng, sau đó cô ấy nhặt một cành cây, đặt nó vào ngực cậu như một thanh kiếm, lẩm bẩm điều gì đó?"

Sở Dũ ngước mắt lên, sửng sốt một lát.

"Nếu ta biết ngươi sẽ rời bỏ ta, ta nên biến ngươi thành một bức tượng đá và canh giữ ở bốn phía của bàn tròn. Nếu ta biết ngươi sẽ không thuộc về ta, ta nên đâm một mũi tên vào ngực ngươi, làm cho ngươi mất dấu hiệu thở. Nếu như ta sớm biết ngươi sẽ không gặp lại ta, ta hẳn là đem hỏa bảo thạch bỏ vào trong trái tim ngươi, để ngươi không thể rời đi nữa, vĩnh viễn làm mặt trời trong sơn động!"

Nàng nhớ tới đêm trước khi vào bệnh viện Phúc Sơn, trong khách sạn cơ quan, Hạ Diệc Hàn bảo nàng kể một câu chuyện, vì thế nàng phát huy thiên phú cổ tích không tồn tại, ngay tại hiện trường đã tạo cho cô một câu chuyện, câu chuyện của một cô gái và phù thủy, kết thúc giống như rất nhiều câu chuyện cổ tích, cô gái chống lại cám dỗ, chiến thắng phù thủy, thành công thoát khỏi hang động, mang viên ngọc lửa của phù thủy đi, mang lại sự ấm áp trở lại nhân gian.

Sở Dũ lúc ấy vừa biên tập vừa giảng, cũng không cảm thấy có bất kỳ chuyện không ổn nào, trong đó thiết lập, thậm chí còn có chút mới lạ.

Công chúa truyền thống cần hoàng tử để cứu, để thoát khỏi móng vuốt của nhân vật phản diện, nhưng cô gái trong câu chuyện Freda đã tự lực cánh sinh, dựa vào sức mạnh của chính mình để thoát khỏi hang động ma thuật, và cứu dân làng.

Nhưng bây giờ xem ra, câu chuyện này kích thích Hạ Diệc Hàn, người nói vô tâm, người nghe cố ý, Hạ Diệc Hàn hẳn là nhập diễn, đem chính mình thay vào, cho rằng chuyện xưa có ảnh chụp, cô là phù thủy đáng thương kia, Sở Dũ lợi dụng cô xong, liền muốn đem hỏa bảo thạch của cô mang đi, đem cô nhốt lại, vứt bỏ cô.

Nhưng suy đoán như vậy, Sở Dũ lại cảm thấy kỳ quái, Hạ Diệc Hàn là một người trưởng thành, có năng lực phán đoán và tư duy thành thục của mình, hẳn là không đến mức mẫn cảm đến mức này, bởi vì một câu chuyện, sẽ phải triệt để cùng nàng phá vỡ quan hệ.

Muốn nói biểu hiện dị thường của Hạ Diệc Hàn, kỳ thật sau khi Sở Động Nhân xuất hiện, liền có biểu hiện.

Sau khi Sở Động Nhân đi tới chỗ siêu nhân, Hạ Diệc Hàn đối với nàng vẫn thân mật, "tỷ tỷ" dài "tỷ tỷ" ngắn, nhưng luôn mang theo vài phần khắc chế, không còn tùy tâm sở dục như trước.

Huống chi trong lúc đó, Sở Động Nhân còn vụng trộm cùng Hạ Diệc Hàn gặp mặt một lần, bảo  không được thương tổn nàng.

Hiện tại xem ra, nguyên nhân của Hạ Diệc Hàn dị thường, có một phần là do Sở Động Nhân.

Sở Dũ ở trong đầu một mình hoàn thành một hồi ức phân tích, tế bào não lại bị kích hoạt, hoạt động.

"Đại Thác, cậu còn nhớ rõ lúc ấy làm thí nghiệm, kiểm tra tình huống dẫn truyền thần kinh và hormone trong các tình huống khác nhau, khi nói chuyện với Đại Sở, Tiểu Hoài Hoa đột nhiên đứng lên?"

"Ồ... Đúng vậy, lúc ấy tôi sợ tới mức run rẩy, tôi đi lục lại hồ sơ thí nghiệm, xem hắn lúc đó nói gì."

Phương Đại Thác còn chưa rời khỏi vị trí, Sở Dũ đã nói ra đáp án chính xác: "Lúc ấy hắn nói với Tiểu Hoài Hoa: Cô ấy là người thân nhất của tôi, tôi cũng là người thân nhất của cô ấy."

https://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=4138349

173.

Phương Đại Thác dừng lại tại chỗ, lục lại trí nhớ rồi thở dài, lại lần nữa ngồi xuống: "Vậy...... Lúc trước trong biệt thự, Tiểu Hoài Hoa hình như đã hỏi cậu những câu hỏi liên quan đến chuyện này rồi, nếu cha cậu là người xấu, cậu còn thích ông ấy không? Cậu đã trả lời như thế nào?"

"Tôi không trước tiếp trả lời, lúc đó tôi không rõ Lão Sở có thật sự có vấn đề gì hay không."

"Nhưng những gì Lão Sở nói với cô ấy trong thí nghiệm tương đương với việc gián tiếp trả lời câu hỏi này, cậu là người thân thiết nhất, cho nên cho dù ông ấy có phạm sai lầm, cậu vẫn sẽ đứng về phía ông ấy."

Ánh mắt Sở Dũ có chút mất tập trung, mặc dù lời nói của Sở Động Nhân nghe có vẻ bình thường đối với người khác, tuy bản thân Sở Động Nhân muốn dẫn đề tài đến Mộ Thượng Thanh, tìm hiểu tình huống của Mộ Thượng Thanh, nhưng không ngờ lại bắn trúng họng súng, trong mắt Hạ Nhất Hàn, lúc đó ông đang khoe mẽ sức mạnh của mình, khoe khoang với cô trước mặt Sở Dũ: Tôi đã phạm sai lầm, nhưng tôi sẽ không bị phạt, ngay cả con gái tôi cũng sẽ quay về phía tôi, không giống như cô, không có gì cả.

Sở Dũ giơ tay lên, đặt lên mí mắt che đi tầm mắt của chính mình, nếu đó là sự thật, vậy chuyện sau đây sẽ là điều cấm kỵ. Những người dân làng triệu hồi Frida rời khỏi mụ phù thủy ở miệng hang không ai khác chính là Sở Động Nhân.

Vào cuối câu chuyện, Frida vẫn rời bỏ mụ phù thủy, mang theo viên ngọc lửa của bà ta, rồi đưa nó cho dân làng.

Ngày 30 tháng 12.

Sở Dũ lái xe, Mộc Ngư, Phương Đại Thác và Tống Khinh Dương đều đi theo, cùng nhau cổ vũ cho Sở Dũ, giành chiến thắng trong trận chiến cuối cùng này.

Trong ba ngày đầu, cô muốn đánh thức Hạ Diệc Hàn, cố gắng khơi dậy lòng căm thù đối với tổ chức tội phạm, cố gắng nhắc nhở cô về tình yêu và kỳ vọng của Mộ Thượng Thanh dành cho cô, và cố gắng đánh giá lợi ích từ tình hình của chính mình.

Nhưng Chu Vũ lại trở về nhà vô ích, điều đó chứng tỏ, hiện tại Hạ Diệc Hàn không quan tâm đến hận thù, quá khứ, tình hình chung, thậm chí là số phận của chính mình.

Sở Dũ cho rằng Hạ Diệc Hàn rất mạnh mẽ, cho dù cô đã trải qua cái chết của mẹ, cái chết của người bạn tốt, chứng kiến cha mình bị giết, bị ngược đãi và tra tấn trong tổ chức, một mình cô vẫn có thể kiên trì đối mặt với sự truy nã của cảnh sát trên khắp đất nước.

Nhưng bây giờ cuối cùng nàng cũng nhận ra Hạ Diệc Hàn thật sự đã chết, cô không thích thế giới này, cô không thích nó, ghét nó, tránh nó, nên cô đã ở trong thế giới của riêng mình, không muốn ra ngoài nữa.

Để gọi cô ấy ra, bạn cần khiến cô ấy quan tâm đến điều gì đó, cho dù đó là yêu hay ghét, tóm lại, phải khiến cảm xúc của cô ấy dao động, khiến cô ấy cảm thấy rằng thế giới này vẫn có thể chạm vào cô ấy.

Cả một đêm không ngủ, Sở Dũ vắt óc giải một câu đố khó: Trên đời này có thứ gì xứng đáng với nỗi nhớ của Hạ Diệc Hàn không?

Nếu câu hỏi này được áp dụng cho người khác, câu trả lời có thể được viết thành một cuốn sách: các món ăn do mẹ làm, tiền tiêu vặt bố cho mỗi tháng, lời khen ngợi của giáo viên, ăn dưa và buôn chuyện với bạn cùng lớp, sữa chua bên ngoài trường, chậu cây mọng nước trên bệ cửa sổ văn phòng, hay thậm chí là một con mèo con hoặc cọng bồ công anh, tất cả đều có thể khiến mọi người nán lại và ôm lấy thế giới.

Nhưng Hạ Diệc Hàn thì không, cô không có gì cả. Những người thiếu tình yêu từ nhỏ, không có khả năng yêu thương.

Nhưng may mắn thay, tổn thương của gia đình ban đầu có thể được bù đắp bằng mối quan hệ gắn bó sau này, cái đó được gọi là người yêu.

Cho nên Sở Dũ mới dám viết tên mình lên tờ đáp án trống, đặt cược cuối cùng vào chính mình.

Vào ngày này, Sở Dũ mặc chiếc váy vải lanh rất sảng khoái và tự nhiên, như thể cô ấy đến từ rừng sâu.

Trong phòng giam, vẫn là thế giới hai người của nàng và Hạ Diệc Hàn, nhưng nàng không cảm thấy ấm áp lãng mạn, thậm chí còn chật vật, giống như đi trên dây, chỉ cần bước sai một bước là mất tất cả.

Vào ngày cuối cùng, Hạ Diệc Hàn vẫn không thay đổi, im lặng như băng, không có bất kỳ biểu cảm hay cử động nào, ngồi trên ghế thẩm vấn một cách đàng hoàng, nếu không phải vì cô vẫn chớp mắt, Sở Dũ nghi ngờ trại tạm giam đã lừa nàng, bây giờ thứ trước mặt nàng không phải là Hạ Diệc Hàn, mà là một hình nộm bằng sáp, Hạ Diệc Hàn thực sự đã bị họ chuyển đi, cũng không biết đã bị đưa đi đâu.

Sở Dũ đề nghị đổi ghế cho Hạ Diệc Hàn, nếu không sẽ giống như thẩm vấn tù nhân, điều này sẽ làm giảm đáng kể hiệu quả của cuộc trò chuyện.

Sở trưởng tuân thủ quy tắc, sợ Sở Dũ sẽ xảy ra chuyện gì ở chỗ của mình, ông ta không đủ khả năng chịu trách nhiệm. Từ Hoài Vũ không đồng ý, nhưng anh ta là người chứng kiến "Phiên tòa xét xử Hoa Tạ Đình", sợ nếu không cẩn thận, Hạ Diệc Hàn sẽ bóp chết Sở Dũ, hoặc là bắt nàng làm con tin, muốn vượt ngục.

Nhưng Sở Dũ biết, nếu Hạ Diệc Hàn muốn mạng của nàng, cô đã làm từ lâu rồi, trong biệt thự, ở bệnh viện Phúc Sơn, ở Hoa Tạ Đình, tại sao phải đợi đến bây giờ?

Nàng tôn trọng sự kiên trì của sở trưởng và Từ Hoài Vũ, không yêu cầu nữa, xoay người đi vào phòng giam.

Có một cửa sổ trên bức tường phía tây của phòng giam cho phép tù nhân nhìn thấy khoảng sân nhỏ bên ngoài, nhưng qua lan can sắt, thế giới nhìn từ bên trong cũng bị cắt thành những mảnh nhỏ, nó không được hoàn chỉnh.

Sở Dũ nhìn cửa sổ, có chút tò mò, Hạ Diệc Hàn ở đây một mình, không có việc gì làm, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, có muốn thoát khỏi căn phòng nhỏ ngột ngạt này không?

Nhưng Hạ Diệc Hàn sẽ không trả lời nàng những câu hỏi này.

Nàng kéo một chiếc ghế đẩu, đến ngồi cạnh chiếc ghế thẩm vấn, hai người họ dường như sẽ nói chuyện rất lâu.

"Tiểu Hàn, hôm nay tôi đến để kể chuyện cho cô nghe, ngày hôm đó ở khách sạn, tôi đã kể rất hay, bây giờ nghĩ lại, có một số chỗ thiếu sót, tôi nghĩ chắc cô cũng rất tò mò về kết cục của câu chuyện."

Kỳ thật lúc đó Hạ Diệc Hàn hỏi lại, Sở Dũ kể lại đoạn kết, phù thủy bị trộm viên ngọc lửa tức giận đến mức nhảy cẫng lên chửi bới ở giữa tế đàn, bất lực về mọi thứ vừa xảy ra.

Nhưng lần này, tác giả của câu chuyện đã cảm nhận được nỗi buồn của cái kết, gặt hái hậu quả và muốn viết tiếp.

Hạ Diệc Hàn dường như không quan tâm, nhưng Sở Dũ vẫn tiếp tục nói chuyện của mình, giống như một gia sư rất tận tâm, đối mặt là những học sinh không chăm chú.

"Sau khi Frida đánh cắp viên ngọc lửa, cô ấy mang hơi ấm trở lại thế giới, dân làng nhóm lửa, họ nắm tay nhau và nhảy múa quanh đống lửa. Frida nhảy múa mệt mỏi, cô ngồi nghỉ trên bãi cỏ, nhìn mọi người nhảy quanh đống lửa, cô nhớ lại viên ngọc trong hang trông như thế nào, nó sáng hơn và trong suốt hơn bây giờ. Trong nhận thức muộn màng, cô nhận ra rằng viên ngọc lửa là vũ khí ma thuật của phù thủy để tạo ra lửa, khoảnh khắc cô lấy viên ngọc, bức tường hang động bao phủ bởi băng giá, hang động cực kỳ lạnh, mà phù thủy hình như không thể ra khỏi tế đàn, vậy làm sao bà ta sống được?

Đêm đó, khi bầu trời đêm hạ xuống đen như mực, được những vì sao chiếu sáng, Frida không ngủ, cô bắt đầu nhớ chiếc áo choàng và chiếc bánh mì cứng mà mụ phù thủy đã làm cho cô. Vào nửa đêm, Frida thức dậy, bước ra khỏi túp lều và đến dưới những vì sao, nơi viên ngọc lửa vẫn đang cháy trên cái nồi sắt lớn ở giữa làng.

Frida bước tới, cô đặt tay lên viên ngọc, nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy suy nghĩ, cô muốn hỏi viên ngọc lửa này, nó có anh chị em nào giống như nó sinh ra để tạo ra lửa không?

Frida cảm thấy một sự ấm áp trong tay mình, khi mở mắt ra, phát hiện trong tay mình có hai ngọn lửa, tay cô ấy có thể tạo ra lửa! Frida hạnh phúc đến nỗi cô đeo túi vải nhỏ của mình trên lưng, đóng gói thức ăn và trở lại hang động.

Các bức tường của hang động đều bị bao phủ bởi băng giá, hang động tối đen như mực, không có một tia sáng nào cả, trông nó còn kỳ lạ hơn cả địa ngục lửa. Frida run rẩy và đi đến nơi sâu nhất của hang động, cô ôm ngọn lửa trong tay, thấy ba vị thần tiên vẫn canh giữ ba mặt của tế đàn tròn, nhưng tế đàn đã bị đóng băng và phủ đầy tuyết, cũng không nhìn thấy mụ phù thủy ở đây.

Frida cầm ngọn lửa, cẩn thận sưởi ấm các cột đá của tế đàn, làm tan băng giá, sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng cô đã khôi phục lại tế đàn về trạng thái bình thường, cô đi đến giữa tế đàn, chắp hai lòng bàn tay lại với nhau, cầm một cụm lửa, ngọn lửa giống một con chim đang bay, bay vòng quanh trong hang, hang động lại trở nên ấm áp và sáng sủa. Cánh cửa đá mở ra, mụ phù thủy bước ra khỏi căn phòng đá, bà ta thấy Frida đang đứng ở giữa tế đàn, giống như một mặt trời trong sơn động."

Sau khi viết xong, khóe môi Sở Dũ cong lên, nàng mỉm cười đầy hy vọng: "Vậy cuối cùng, Frida đã trở về với phù thủy, cô ấy mang theo hơi ấm và ánh sáng trở lại, trở thành mặt trời trong sơn động."

Nói xong, Sở Dũ đứng dậy, nàng đi ra khỏi nhà tù, không bao lâu, nàng từ bên ngoài nhảy vào, ngồi xổm bên cạnh Hạ Diệc Hàn, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt tập trung: "Tôi đã trở lại, nếu cô nói chuyện với tôi, làm cho tôi một cái áo choàng, làm cho tôi chiếc bánh mì cứng, tôi sẽ không đi nữa, tôi sẽ luôn ở trong sơn động và làm mặt trời của cô."

Một phút, hai phút, mười phút trôi qua, và không có phản ứng, toàn bộ phòng giam dường như bị đóng băng và vô hồn, ngay cả mặt trời ấm áp nhất cũng không thể làm tan cái lạnh giá ở khắp mọi nơi.

Sở Dũ hoảng hốt, nàng cảm thấy dưới chân có một vết rạn trên sợ dây thừng sắp đứt, phía dưới có một hang động băng không đáy.

Nàng đưa tay ra nắm lấy những ngón tay của Hạ Diệc Hàn, giữ chúng giữa lòng bàn tay.

"Cô thật sự muốn tôi sao? Không phải cô nói tôi là tinh linh hộ mệnh, là tinh linh mà cô tự hào nhất sao?"

Hạ Diệc Hàn không trả lời nàng, Sở Dũ thầm nghĩ: Cô có biết hôm nay là ngày cuối cùng không? Cô có biết sau ngày hôm nay, cô sẽ không thể gặp lại tôi nữa không?

Hạ Diệc Hàn lạnh lùng tựa băng giá, như thể được bao bọc trong băng tuyết.

Sở Dũ đoán, có lẽ cô không biết, nhưng cô cũng không muốn biết.

Cửa phòng giam mở ra, lính canh nhắc nhở Sở Dũ đã hết giờ, nghi phạm phải về nghỉ ngơi.

Mộc Ngư cũng đến, đứng ở cửa, cô nhìn mọi thứ vào trong mắt, lúc này giọng điệu nhẹ nhõm: "Bác sĩ Sở, mẹ cậu vừa gọi, bà ấy nấu canh cho cậu, chúng ta nên trở về ăn thôi."

Trên thực tế, chính Mộc Ngư là người bảo Tống Khinh Dương gọi điện thoại cho Phan Nghị nói nàng đến, muốn đánh lạc hướng sự chú ý của Sở Dũ, sợ nàng sẽ không chịu nổi trong thời gian tới.

Sở Dũ quay lưng về phía cửa, sắc mặt thay đổi, nàng trở nên khổ sở, hai mắt mở to, có chút bối rối.

Nàng đột nhiên đứng dậy, vươn tay ôm lấy má Hạ Diệc Hàn, muốn cô ngẩng mặt lên: "Tiểu Hàn, cô nhìn tôi, nhìn tôi đi!"

Nàng như thế đột nhiên tỉnh lại, hiểu ra điều gì đó, trái tim nàng đau nhói, bởi vì quá phấn khích mà trở lên nói không mạch lạc.

"Đồ ngốc, cô không phải phù thủy, tôi là phù thủy, tôi mới là phù thủy, tôi là mụ phù thủy xấu xí kỳ lạ, là tôi không buông tha cho cô, tôi trở thành rắn độc, trở thành một đứa trẻ, loạng choạng trước mặt cô, tìm mọi cách ngăn cản cô, là vì tôi không muốn để cô rời đi!"

Khuôn mặt Hạ Diệc Hàn bị nàng ôm lên, nhìn nàng với ánh mắt trống rỗng.

Sở Dũ ôm lấy cô, vòng hai tay qua vai cô, vùi đầu vào hốc cổ cô, hỏi cô về mùi thường ngày trên người.

Hạ Diệc Hàn bị kẹt trên ghế, thân thể bị hạn chế, bị Sở Dũ ôm nghiêng người về phía trước, đầu buộc phải ngẩng lên, cằm đặt trên vai Sở Dũ, cô lay động theo những thăng trầm của cơ thể nàng.

"Cô là Frida, cô là tinh linh, là cô luôn muốn rời đi, chính cô là người luôn muốn rời đi, cô không muốn quay lại, cô mới là người sẽ không quay lại......"

Ở cửa phòng giam, lính canh và cảnh sát đứng im lặng, không ai lên tiếng nữa, họ không biết phải nói gì.

Mười phút sau, ở lối vào trại tạm giam.

Từ Hoài Vũ cùng người giám sát trở về cục công an, Mộc Ngư và những người khác đứng bên cạnh Sở Dũ nhìn nàng: "Cậu không sao chứ?"

Sắc mặt Sở Dũ trắng bệch như tường quét vôi trắng của trại tạm giam, trọng tâm ánh mắt tới rồi đi, Mộc Ngư khoác áo khoác lông cừu lên người nàng, sợ nàng lạnh đông cứng.

Sở Dũ gật đầu, không lên tiếng, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt của trại tạm giam, ánh mắt nhìn về phía cánh cổng kim loại.

Khoảnh khắc này đánh dấu sự kết thúc hoàn toàn của chuyên án Hoài Hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro