Chương 4: Ngón tay của chị dâu, hẳn là rất lợi hại?

Chương 4: Ngón tay của chị dâu, hẳn là rất lợi hại?

Hai mắt Tống Tri Mân trợn to, sắc hồng trên mặt nhiều khó nói.

Mộ Cửu Diên đỏ mặt giải thích: "Chỉ là cởi nút thôi thì không đủ." Cô ấy che ngực. "Tôi thở không nổi."

Tống Tri Mân thầm nghĩ, sở dĩ Mộ Cửu Diên ngất xỉu trên giường, sợ là chưa phải nguyên nhân này!

Chỉ có thể trách tại cô ở trong phòng mẹ quá lâu, không thể lại đây sớm hơn.

"Em lập tức giúp chị dâu cởi hỉ phục."

Tống Tri Mân đỡ Mộ Cửu Diên xuống giường, Mộ Cửu Diên mở hai tay ra, Tống Tri Mân đứng phía sau Mộ Cửu Diên, cởi từng lớp hỉ phục đỏ thẫm xuống khỏi vai, từng chút một gom vào trong lồng ngực.

"Em hai là tiểu thư khuê các, tôi chỉ là một cô gái mồ côi ti tiện, thế nhưng lại khiến em hai làm chuyện như hạ nhân, tôi thật sự hổ thẹn." Mộ Cửu Diên lên tiếng.

"Chị dâu đừng nghe họ nói bậy, chị gả vào Tống gia thì đã là người của Tống gia, là chị dâu của em. Em chăm sóc chị, giúp chị cởi đồ, là chuyện tất nhiên."

Mộ Cửu Diên không hé răng, Tống Tri Mân gấp áo treo ở giá áo làm từ gỗ đỏ chạm khắc hoa văn, rồi xoay người tiếp tục giúp Mộ Cửu Diên cởi váy.

Cô ngồi xổm trước mặt Mộ Cửu Diên, đang định duỗi tay cởi bỏ đai lưng váy, chợt nghe từ cửa sổ phía sau cạch một tiếng mở ra.

"Ai?" Tống Tri Mân vội xoay người, bước nhanh đi tới cửa sổ, thăm dò nhìn xung quanh cũng chẳng thấy bóng người nào.

Hiện giờ đang đầu hạ, gió bên ngoài hiên nhẹ nhàng chẳng đủ để đẩy mở cánh cửa sổ.

Tống Tri Mân nghi ngờ đóng lại cửa sổ, mới vừa tới bên người Mộ Cửu Diên, liền thấy một cánh cửa như bị người nào đó dùng lực đẩy mạnh, hai cánh cửa bật ra đánh vào tường phát ra âm thanh loảng xoảng.

"Sao vậy?" Mắt mù của Mộ Cửu Diên nhìn không thấy, theo bản năng dựa về phía Tống Tri Mân.

Tống Tri Mân ôm lấy Mộ Cửu Diên. "Chị dâu đừng sợ, chắc là gió lớn quá thổi cửa sổ mở..."

Lời Tống Tri Mân còn chưa dứt, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng, âm u thong thả di chuyển bên ngoài rừng trúc, cử động cứng ngắc, không giống người sống.

Tống Tri Mân chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng thế này, chỉ cảm giác lông tơ dựng ngược, Mộ Cửu Diên bất chợt vòng tay ôm lấy eo cô, trốn vào trong lồng ngực cô.

"Quỷ... có quỷ..."

Tống Tri Mân vô thức ôm lấy Mộ Cửu Diên. "Đừng sợ, có em ở đây."

Mộ Cửu Diên hoảng loạn nói: "Nghe đồn Tống phủ bị cô hồn dã quỷ làm loạn một tháng trời, ngay cả Đạo sĩ cao tay cũng đều không thuần phục được, lúc này mới tìm người có bát tự, mệnh cứng để xung hỉ, hóa ra đều là sự thật."

"Lời nói vô căn cứ! Trên đời này làm gì có quỷ!" Tống Tri Mân trấn an. "Chị dâu đừng sợ, em đi xem là ai giả thần giả quỷ."

Mắt thấy bóng trắng kia đi vào sâu trong rừng trúc, Tống Tri Mân buông Mộ Cửu Diên ra, đang muốn đi thì lại bị Mộ Cửu Diên bám lấy eo. "Không cần đâu, tôi sợ lắm, em hai đừng đi khỏi tôi."

Tống Tri Mân cúi đầu, lập tức thấy Mộ Cửu Diên ôm chặt eo cô, cả khuôn mặt vùi vào trong ngực, rõ ràng là đang rất sợ hãi.

Tống Tri Mân không hề do dự. "Ừm, em ở lại cùng chị dâu."

Rất nhanh, bóng trắng trong rừng trúc không còn thấy bóng dáng nữa. Tống Tri Mân đóng cửa sổ, thấy Mộ Cửu Diên co ro trên giường, nhu nhược đáng thương, bưng điểm tâm trên bàn tới cho cô ấy: "Chị dâu cả ngày chưa ăn đúng chứ? Giờ tạm lót bụng chút đi, em gọi người mang đồ ăn tới."

Mộ Cửu Diên không nhận lấy điểm tâm, mà nắm lấy tay Tống Tri Mân. "Em hai, tôi sợ quá..."

"Khi trước ở nghĩa trang, tôi ngày ngày cô đơn, hằng đêm cùng đống thi thể đối mặt. Nghĩ là gả vào Tống phủ rốt cuộc cũng sẽ thoát được hoàn cảnh đó, nào ngờ..."

"Đều do mẹ em hồ đồ, tin mấy Đạo sĩ ngoài kia hồ ngôn loạn ngữ." Tống Tri Mân bảo đảm: "Chị dâu yên tâm đi, nếu chị muốn chạy khỏi, em lúc nào cũng có thể đưa chị rời đi."

Mộ Cửu Diên lắc đầu, nghẹn ngào, mờ mịt: "Rời khỏi Tống phủ rồi, tôi còn nơi nào để đi? Chẳng lẽ lại về nghĩa trang ư?"

Tống phủ tất nhiên so với nghĩa trang tốt hơn vạn lần.

Tống Tri Mân siết lấy bàn tay Mộ Cửu Diên: "Chị dâu yên tâm, có em ở đây, bất luận kẻ nào cũng không khi dễ được chị."

Thời khắc nắm tay Mộ Cửu Diên, Tống Tri Mân ngây ngẩn cả người.

Ngón tay Mộ Cửu Diên mềm mại không xương, so với ảo tưởng của Tống Tri Mân càng thêm mềm ấm, Tống Tri Mân sợ bàn tay thô ráp của mình sẽ chà hư tay cô ấy, khi buông ra lại luyến tiếc.

Tống Tri Mân nói làm Mộ Cửu Diên thả lỏng một ít, cô ấy ngơ ngác nhìn Tống Tri Mân: "Em hai, em thật tốt, em và đám người kia đều không giống nhau."

Ngực Tống Tri Mân nóng lên, ngồi xuống bên người Mộ Cửu Diên, cầm lấy điểm tâm trong tay đưa tới bên miệng Mộ Cửu Diên: "Chị dâu hẳn là đói lả rồi? Ăn một ngụm nhé?"

Mộ Cửu Diên vô thức mở miệng ra, đầu lưỡi chạm nhẹ vào điểm tâm trên tay Tống Tri Mân, dùng răng cắn nhẹ một miếng nhỏ đưa vào trong miệng.

Điểm tâm vào miệng liền tan, lại cực dễ cắn nát, Mộ Cửu Diên ăn một ngụm liền dính một ít bột trắng ở bên môi, hãy còn như dính sương trong tán hoa đào, quyến rũ mời gọi người đến hái.

Lỗ tai Tống Tri Mân lại bắt đầu nóng. "Chị dâu đừng vội, từ từ mà ăn, còn rất nhiều."

Mộ Cửu Diên gật đầu, chờ nuốt miếng vừa ăn kia xuống, lại ăn miếng thứ hai, đầu lưỡi vô tình liếm qua trên ngón tay thon dài của Tống Tri Mân...

Điểm tâm trong tay Tống Tri Mân soạt một tiếng rơi xuống trên giường.

Mộ Cửu Diên nhận ra sai lầm, đỏ mặt, rất là áy náy: "Thực xin lỗi, do tôi..."

Tống Tri Mân giờ mới phục hồi tinh thần lại, sắc mặt ửng đỏ. "Là do em không cầm tốt, thế nào lại liên lụy chị dâu."

Cô rửa sạch điểm tâm rơi xuống trên giường, vội vàng từ trong khay cầm một miếng khác, đút cho Mộ Cửu Diên. Mộ Cửu Diên ăn một miếng, mày gắt gao nhăn lại.

"Không ăn được?" Tống Tri Mân theo bản năng cắn thử chỗ Mộ Cửu Diên vừa cắn qua một miếng. "Hương vị cũng không tệ lắm mà."

Giây tiếp theo, cô nhìn nơi mình vừa cắn, trong nháy mắt mặt càng đỏ hơn: Cô thế mà lại... cắn cùng một chỗ với chị dâu.

"Có hơi khô." Mộ Cửu Diên giải thích.

Tống Tri Mân lập tức ném điểm tâm đi, châm trà rồi bưng chén lại. "Trà nguội rồi, chị dâu uống một chút."

Mộ Cửu Diên lại khát vô cùng, liền lấy từ trên tay Tống Tri Mân uống một hớp lớn.

Cho đến khi cô ấy ngẩng đầu lên, nước trà còn đọng ở viền môi, vài giọt trong suốt từ bên môi đỏ thắm theo cử động thỏa mãn hơi hé môi của Mộ Cửu Diên chảy xuống, tuyệt mỹ đến nao lòng.

Tống Tri Mân nhìn đến mức quên hít thở, vài giây sau mới phản ứng lại, lén lút đỡ trán: Cô rốt cuộc đang nghĩ cái khỉ gì!

"Chị dâu, giờ không còn sớm nữa, em đỡ chị nằm xuống nghỉ ngơi!" Tống Tri Mân một khắc cũng chẳng dám ở lại phiền nhiễu, từ hôm nay nhìn thấy Mộ Cửu Diên trong chốc lát thôi, cô đã không còn ổn định nữa.

Mộ Cửu Diên nằm xuống, vỗ vị trí bên cạnh: "Em hai, em cũng nằm đây đi."

Tống Tri Mân do dự nhìn vị trí bên cạnh Mộ Cửu Diên, giãy dụa.

Một tay Mộ Cửu Diên chống thân thể: "Không phải nói đêm nay ở cùng tôi ư? Vẫn là em giống như bọn họ, ghét bỏ tôi từ trước cùng thi thể ở chung?"

"Không phải." Tống Tri Mân không do dự nữa, lập tức nằm bên người Mộ Cửu Diên.

Phòng ngừa bản thân nhìn mặt Mộ Cửu Diên lại nghĩ miên man, Tống Tri Mân xoay người đưa lưng về phía Mộ Cửu Diên, mặt nóng rát đến cực điểm. "Chị dâu, tư thế ngủ của em không tốt, nếu quấy nhiễu chị, chị cứ đá em xuống đất."

Mộ Cửu Diên trườn tới trước, bộ ngực mềm mại dán vào sau lưng Tống Tri Mân, từ phía sau vòng lấy eo Tống Tri Mân. "Không, tôi biết em và đám người kia không giống nhau, từ lúc em thay gà trống bái đường cùng tôi, tôi đã biết không giống."

Tống Tri Mân cúi đầu, nhìn về phía bàn tay đang đặt bên hông cô.

Mảnh khảnh, trắng nõn, mềm nhẹ, linh hoạt...

"Chị dâu, trước kia chị thật sự là người nhập liệm sao?"

Phía sau truyền đến tiếng Mộ Cửu Diên: "Phải, từ nhỏ tôi bơ vơ không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào việc nhập liệm mới có thể nuôi sống thân mình."

"Chị dâu... Ngón tay của chị dâu, hẳn là rất lợi hại?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro