Chương 5: Chị dâu, sao lại sờ?

Chương 5: Chị dâu, sao lại sờ?

"Ý em là ngón tay chị hẳn là rất nhanh nhẹn, mới có thể khâu vá thân thể người đã khuất về nguyên dạng." Tống Tri Mân đỏ mặt xoay người lại. "Họ nói người nhập liệm không chỉ có thể khâu lại thi thể, còn có thể kết nối linh hồn người chết, phải không?"

Mộ Cửu Diên bật ra một tiếng cười.

Tống Tri Mân lần đầu thấy Mộ Cửu Diên cười, sửng sốt nhìn, tựa như có ngàn vạn đóa hoa đào đồng loạt nở rộ, cánh hoa mảnh mai mà rạng ngời, chìm ngập trong nắng sớm dịu dàng.

"Chị dâu cười gì vậy?"

"Nếu người nhập liệm có thể kết nối với linh hồn, thì thế gian này làm gì còn nhiều oan hồn còn vấn vương đau khổ?"

Tống Tri Mân kích động gật đầu: "Chị dâu cùng ý nghĩ với em!"

Tống Tri Mân nói xong mới phát hiện cô và Mộ Cửu Diên dán với nhau thật sự gần, gần tới mức có thể thấy rõ lông tơ trên mặt Mộ Cửu Diên.

Hơi thở Tống Tri Mân lại nặng nề, mà Mộ Cửu Diên lại nghiêng người về phía trước, tiến vào trong ngực cô. "Em hai này, mới rồi chuyện gặp quỷ kia, tôi nghe nói có một tin đồn, em muốn biết không?"

Tống Tri Mân tò mò: "Tin đồn gì vậy?"

Mộ Cửu Diên tiến sát vào bên tai Tống Tri Mân, hơi thở nóng rực phả vào vành tai Tống Tri Mân, làm cô bất giác rụt vai, ngón tay dưới người lặng lẽ khép thành nắm tay, cố giữ vẻ bình tĩnh.

"Nghe nói trong Tống phủ có một người hầu đã chết oan, chết cực kỳ bi thảm, ruột gan lòi cả ra..."

Tống Tri Mân sững người. "Chị nói sao cơ?"

"Đó là tôi khâu lại." Mộ Cửu Diên mông lung mà quỷ dị nói: "Cô gái kia không lớn tuổi lắm, so với tôi lớn hơn vài tuổi, thời điểm qua đời còn mang trong bụng thai ba tháng."

"Chuyện này không thể nào!" Tống Tri Mân kinh ngạc. "Mẹ em quản chuyện nhà rất nghiêm khắc, người hầu cũng giữ lễ trong sạch, thế nào lại có loại chuyện này?"

Mộ Cửu Diên tách ra một khoảng cách với Tống Tri Mân. "Không tin tôi sao?"

"Chị làm sao biết đó là người hầu của Tống phủ?"

"Tôi vô tình nghe người ta nói, cô ấy tên Kinh Mặc."

Tống Tri Mân khiếp sợ bật dậy. "Kinh Mặc? Chị nói cô gái mà chị khâu lại, tên là Kinh Mặc?"

Mộ Cửu Diên nương theo mà ngồi dậy, gật đầu. "Phải, em biết cô ấy sao? Tôi khâu lại cho cô ấy, khi đó trên người cô ấy đã không còn một mảng da nguyên vẹn, khó nghĩ ra trên đời cô ấy đã phải chịu đau đớn tủi nhục nhường nào, thật sự là đáng thương."

Tống Tri Mân khó tin lắc đầu: "Không có khả năng, Kinh Mặc rõ ràng đã về quê, chị ấy..."

Tống Tri Mân bất chợt nhớ ra: "Không đúng, chị ấy từ nhỏ là cô nhi, tại sao không đợi em về, mà lại khăng khăng về quê chứ?"

"Chị ấy?" Mộ Cửu Diên tựa hồ kinh ngạc hỏi. "Em biết cô ấy sao?"

"Khi em mười tuổi, Kinh Mặc là người hầu mà mẹ em đã mua về. Em thấy chị ấy so với mình không lớn hơn bao tuổi, nên vẫn luôn đi theo em... Chúng em cứ như là chị em vậy." Tống Tri Mân vô cùng đau xót. "Ở Tống gia này, ai cũng biết tụi em là chị em thân thiết, ai lại dám ngược đãi chị ấy."

Mộ Cửu Diên thông qua Tống Tri Mân nhìn về nơi xa xăm, như là cảm thán: "Phải, đến tột cùng là kẻ nào tàn độc như thế, đối xử với một cô gái tay chân trói gà không chặt nhường ấy, quả là đáng chết."

Ở nơi Tống Tri Mân không thấy, khóe miệng Mộ Cửu Diên trào phúng cong lên, trên gương mặt là ý cười điên cuồng.

"Đáng tiếc cô gái này bơ vơ không nơi nương thân, không ai vì cô ấy rửa oan sâu ngàn trượng, chỉ có thể hóa thành lệ quỷ ám Tống phủ!"

Lúc này Tống Tri Mân mới từ trong đau lòng hồi thần. "Ai nói không có ai vì chị ấy rửa oan, em liền đi hỏi mẹ, đến cùng chuyện này là sao!"

Mộ Cửu Diên từ sau ôm lấy Tống Tri Mân đang định xuống giường. "Em hai chớ có xúc động, phu nhân nếu thật lòng muốn vì Kinh Mặc mà minh oan, cớ gì nửa đêm canh ba tới tìm tôi khâu thi thể, lại suốt đêm tối chở thi thể đi, trong đó chắc chắn có ẩn khuất."

Tống Tri Mân bị Mộ Cửu Diên nhắc mới bình tĩnh lại, quay người. "Chị dâu nói đúng, mẹ với em nói năng thận trọng như thế, vậy thì sự tình cũng chẳng đơn giản."

"Em hai quả là người lương thiện, người hầu làm bạn cùng từ tấm bé cũng quan tâm lo lắng." Mộ Cửu Diên duỗi tay kéo cổ áo Tống Tri Mân.

Tống Tri Mân theo bản năng giải thích: "Trong lòng em, Kinh Mặc là người chị gái, chị ấy chết oan khuất vô tội, tất nhiên em phải vì chị ấy đòi lại công lý."

"Kinh Mặc có em gái như em hai, thật là phúc khí vô cùng."

Tống Tri Mân đang muốn mở miệng, Mộ Cửu Diên bỗng nhiên kinh ngạc kêu: "Em hai, quần áo của em thật lạ nha, không giống của tôi?"

Trong đầu Tống Tri Mân đang chứa đầy chuyện của Kinh Mặc, nghe vậy nắm tay Mộ Cửu Diên, đưa xuống sờ cổ áo. "Phải rồi, đồ của em là âu phục kiểu Tây, chị dâu sờ xem đi, nếu thích thì hai ngày nữa em cũng mua vài món về cho chị dâu."

Ngón tay Mộ Cửu Diên co lại một chút. "Làm sao được, tôi..."

"Như nào không được! Chúng mình đều là phụ nữ, lòng yêu cái đẹp ai nấy cũng có, chị dâu sao không thử đồ đẹp mới chứ?" Tống Tri Mân cổ vũ: "Chị dâu sờ thử đi, váy này so với quần áo bình thường thoải mái hơn nhiều."

Mộ Cửu Diên lúc này mới run rẩy vươn ngón tay ra, dựa theo sự dẫn dắt của Tống Tri Mân, từ chiếc cổ mảnh khảnh đi xuống, lướt qua khuôn ngực đầy đặn, dừng lại ở phần bụng được dây thắt lưng buộc chặt...

Chờ Tống Tri Mân rốt cuộc thoát khỏi tâm trí ngập đầy Kinh Mặc, thấy ngón tay kia đặt trên bụng của mình, thân mình đột nhiên nóng lên, đã có thủy triều từ đâu đó dâng lên.

"Chị dâu...chị dâu này..." Tống Tri Mân hoảng loạn đến cực điểm, kiệt lực bảo trì bình tĩnh: "Sờ...sờ gì vậy?"

Mộ Cửu Diên không đáp, ngược lại rướn người về trước, khuôn mặt xinh đẹp dường như muốn dán lên trên mặt Tống Tri Mân. Tống Tri Mân không thể không ngửa ra sau, duỗi tay chống đỡ nửa thân trên, mơ hồ si đắm nhìn Mộ Cửu Diên gần trong gang tấc.

Chỉ thấy hàm răng Mộ Cửu Diên nhẹ nhàng cắn môi, lông mi đổ bóng che khuất gương mặt, thần sắc thẹn thùng càng thêm vài phần gợi cảm.

"Em hai... tôi..." Mộ Cửu Diên mím môi, mặt càng thêm đỏ. "Tôi có thể xem váy của em thử không?"

Nhịp thở của hai người đều có thể nghe rõ, suýt nữa Tống Tri Mân đã nghẹn chết, nghe yêu cầu của Mộ Cửu Diên, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: "Tất nhiên rồi."

Trên mặt Mộ Cửu Diên có một tia nhảy nhót như con nít, nhưng lập tức lại buồn rầu. "Nhưng... nhưng tôi không biết mặc, mắt cũng..."

Tống Tri Mân ngồi dậy đỡ lấy bả vai Mộ Cửu Diên. "Này có gì khó đâu, chị dâu không mặc được, em mặc giúp chị dâu."

Trên gò má ửng đỏ của Mộ Cửu Diên càng thêm nóng bỏng, e lệ ngại ngùng gật đầu: "Vậy... vất vả em hai."

Dáng vẻ Mộ Cửu Diên nhỏ gầy, mỹ nhân như hoa đào mỏng manh, mặc lên váy Tây Dương này so với cô chắc chắn còn đẹp đẽ hơn, Tống Tri Mân không thể chờ cảnh có thể thấy Mộ Cửu Diên mặc bộ váy này.

"Chị dâu, váy này có phối với áo ngực Tây Dương, không thể mặc trung y ở bên trong được. Đợi em cởi váy, rồi tới giúp chị cởi trung y." Mộ Cửu Diên đã cởi bỏ hỉ phục, chỉ còn một bộ trung y màu trắng, trung y này không thể mặc bên trong váy.

Tống Tri Mân đứng trước giường căn dặn, cởi cổ áo quấn dải lụa ra, đang muốn cởi váy ren trên người thì cùng lúc quay đầu lại, thình lình thấy Mộ Cửu Diên đã ngoan ngoãn cởi trung y màu trắng, ngồi quỳ ở mép giường. Bởi vì trên thân chỉ còn lại một chiếc áo yếm hồng nhạt thêu uyên ương hỉ, cô ấy không nhịn được khép lại hai chân, hai tay gắt gao ôm ngực, tưởng là có thể che đậy chút cảnh xuân, ngược lại càng khiến cảnh tượng càng thêm quyến rũ, Tống Tri Mân nhìn tới nỗi suýt chút nữa là phụt một mớ máu mũi.

"Chị...chị dâu, chị sao lại..."

Mộ Cửu Diên ngửa đầu nhìn về hướng Tống Tri Mân, trên khuôn mặt trắng nõn pha lẫn ửng hồng giống như mật đào, đôi đồng tử màu xám kia ngập đầy sương mù mênh mông, tựa như sắp rơi lệ, môi đã bị cô ấy cắn đến long lanh nước, nghe thấy Tống Tri Mân thở ra một hơi, cô ấy dường như ngạc nhiên, hổ thẹn một cách vô tội: "Tôi không hiểu gì, thế này không đúng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro