Chương 17

"Ha ha." Isabella ở dưới bàn nắm lấy tay cô, có hơi ghé sát lại cô và nói. "Vậy tôi nghe xem, em có thấy bất ngờ cho lần gặp lại này không?"

Những người khác vẫn đang uống rượu trò chuyện, cả bốn anh chàng IT kia đều nâng ly kính rượu ba cô, mẹ thì đang dùng bữa, không chú ý đến động tĩnh bên này của Trác Thế Tuyết với Isabella, Isabella dựa gần đến nỗi mũi cô có thể ngửi thấy mùi hương trên người chị ta, Isabella còn đang nắm lấy tay cô, đối phương mang theo từng hơi ấm của cơ thể truyền sang.

Tất cả đều giống như đang nằm mơ vậy, đến tận bây giờ cô vẫn không tài nào tin được, người mà mình luôn muốn gặp lại đang ở ngay bên cạnh.

Trác Thế Tuyết cúi đầu không dám đáp trả, mặt cô ửng hồng, không biết nên trả lời Isabella thế nào.

"Ủa, hai người biết nhau à?"

Lúc này mẹ của Trác Thế Tuyết đột ngột phát hiện ra hai người đang ngồi rất sát nhau, có hơi tò mò nên hỏi.

Trác Thế Tuyết vừa định mở miệng nói gì đó thì đã bị Isabella cướp lời: "Dạ phải, trước đó chúng cháu có gặp nhau ở văn phòng."

"Văn phòng? Chỗ tư vấn tâm lý sao?" Mẹ Trác Thế Tuyết có chút cảnh giác cao độ, vốn dĩ đôi đũa đang gắp sườn giờ cũng khựng lại, nhìn qua Trác Thế Tuyết hỏi, giọng điệu có phần nghiêm túc. "Con đến đó làm gì?"

"Dạ con..." Trác Thế Tuyết không biết nên giải thích thế nào, cô không muốn mẹ biết mình đi gặp bác sĩ tâm lý.

"Cũng không hẳn là tư vấn tâm lý, mà là làm trợ giảng cho cháu." Isabella ở bên cạnh một tay chống đầu nhìn mẹ của Trác Thế Tuyết. "Cháu cảm thấy tiểu Tuyết phù hợp với dự án mới nhất của chúng chúa nên đã mời em ấy đến viện nghiên cứu."

Lời nói của Isabella tựa như quả bom ngàn tấn đặt trên bàn ăn, đặc biệt là Trác Thế Tuyết, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Isabella, đầu óc trở nên hỗn loạn, sao tự nhiên lại biến thành trợ giảng của Isabella thế này?

Sau đó cô đột nhiên nhận ra một chuyện khác, làm sao mà Isabella biết tên cô? Cô nhớ rõ ràng trước đây đến phòng tư vấn lúc xem bệnh mình đâu có khai tên.

"À!" Ba của Trác Thế Tuyết xem thấy liền có chút kinh ngạc, tuỳ là ông còn hơi say nhưng vẫn có thể hiểu được ý của Isabella. "Có điều Thế Tuyết chỉ mới năm nhất, liệu có thể đảm nhiệm chức vụ ấy không? Nói vậy thứ Bảy này con bé sẽ phải đến viện nghiên cứu của cháu sao?"

"Đúng vậy!" Isabella nhẹ nhàng gật đầu, "Nhưng mà, đáng tiếc thay, tiểu Tuyết đã từ chối lời mời của viện nghiên cứu."

Cả ba và mẹ của Trác Thế Tuyết đều cùng nhìn về phía Trác Thế Tuyết, ánh mắt gần như đang trách mắng cô "Tại sao con lại từ chối?", Trác Thế Tuyết luống cuống, căn bản cô không đoán được chuyện sẽ như này, cô chỉ mới Isabella một lần, cả người ấp a ấp úng chẳng thể nói nên lời.

"A... Chuyện đó, giáo sư Y này, là tiểu Tuyết nhà chúng tôi không hiểu chuyện, con bé có thể đi, năng lực học tập của con bé thời còn học cao trung rất tốt." Mẹ của Trác Thế Tuyết ngồi bên cạnh tươi cười nói. "Tiểu Tuyết đến viện nghiên cứu học tập chắc chắn sẽ có gặt hái."

"Nghe dì nói vậy cháu thấy yên tâm rồi." Isabella nở một nụ cười đặc biệt ôn hoà. "Khi nào cháu về yêu cầu gửi một bản hợp đồng lao động đến đây."

Về sau Trác Thế Tuyết dùng bữa trong trạng thái mơ mơ màng màng, nó quá là hão huyền, nhưng bởi vì khi ấy cô còn quá nhỏ, hoàn toàn không nhận ra những chuyện quái dị mà Isabella làm, cô chỉ cảm thấy Isabella đối xử với mình rất tử tế.

"Cơm nước xong rồi, giáo sư Y sẽ về nhà của mình luôn hay sao?" Ba của Trác Thế Tuyết gãi gãi sau ót, có chút ngượng ngùng hỏi. "Cách nhà hàng cũng khá gần đây."

"Có lẽ không." Isabella cúi đầu nhìn điện thoại. "Chốc nữa tầm 9 giờ cháu còn phải dự một cuộc họp, cần về lại khách sạn."

"Ra vậy..." Ba của Trác Thế Tuyết có chút thất vọng. "Hiếm khi giáo sư Y đến chỗ chúng ta, chi bằng mấy ngày này cứ tham quan một vòng ở địa phương này đi ha? Bánh cuốn ở đây khá ngon đó, còn có điểm tâm sáng nữa."

"Tiểu Tuyết có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho cháu không?" Isabella quay đầu lại nhìn Trác Thế Tuyết rồi cười.

"Đương nhiên là được chứ!" Trác Thế Tuyết còn chưa kịp trả lời, ba cô đã vội lên tiếng. "Con bé sống ở đây từ bé đến lớn, chỗ nào cũng quen thuộc, với lại ở đây chúng tôi còn có một nhà hàng bán điểm tâm sáng rất ngon, nằm trong ngõ nhỏ, chỉ có người trong địa phương mới biết, ngày mai sẽ bảo con bé dẫn cô đi."

Biểu cảm Trác Thế Tuyết có chút thật thà nhưng nội tâm lại vô cùng vui vẻ, thậm chí còn hào hứng, điều đó có nghĩa là trong mấy ngày tới cô có thể ở chung một với Isabella không phải sao?

Vì nói muốn dẫn Isabella đi ăn sáng, thành ra xem hôm nay như ngày nghỉ, chẳng cần đợi mẹ gọi Trác Thế Thuyết đã tự dậy từ rất sớm, cô đứng trong phòng tắm soi gương trang điểm rất lâu nhưng vẫn không mấy hài lòng. Là do kỹ thuật trang điểm của cô quá kém, kẻ không được eyeliner thành ra bực bội tẩy trang hết.

Làm sao giờ, cô không trang điểm, liệu Isabella có ghét không?

Cô cảm thấy tự ti, Isabella dù sao cũng là nhân sĩ thành đạt, còn mình chỉ là một cô sinh viên tầm thường.

Nhưng cô vẫn ôm hy vọng gặp Isabella, cô không biết biểu đạt cảm giác ấy ra sao, nó giống như chỉ cần được nhìn thấy đối phương tâm tình liền vui vẻ.

Trác Thế Tuyết đang trên đường đến khách sạn nơi Isabella đang ở, cô lấy điện thoại ra nhìn đã là 9 giờ sáng, tức tốc bước nhanh hơn, vì trước lúc ra khỏi cửa, ba cô có nhắc rằng, đúng 9 giờ, Isabella sẽ đứng chờ cô trước cửa khách sạn.

Đều tại cô trang điểm thất bại, lại tốn nhiều thời gian để tẩy trang. Khi cô thở hổn hển chạy đến cửa khách sạn thì đã thấy Isabella mặc áo khoác lông đứng nghịch điện thoại rồi.

"Xin lỗi! Để chị đợi!"

"A." Isabella ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Trác Thế Tuyết liền nở nụ cười, "Tôi còn tưởng em bận ngủ nướng, đang tính gọi cho ba em đây."

"Không, không có, tại sáng nay em có chút việc..."

Trác Thế Tuyết khó khăn tìm lý do nói dối, liền đáp trả cho có lệ, nhưng cô nhìn mặt Isabella liền lập tức xấu hổ, chị ấy trang điểm thật đẹp, hay cũng có thể nói là đẹp từ trong trứng, với lớp trang điểm, cô không biết phải diễn tả nó như nào nữa, đẹp tựa thần tiên chăng? Nhưng hình dung như vậy thì sến quá, cô chỉ có thể kết luận, Isabella là người phụ nữ đẹp nhất cô từng gặp.

"Chúng ta ngồi xe hay là đi bộ?"

"Đi bộ đi, gần lắm." Trác Thế Tuyết toan đi trước dẫn đường, Isabella từ phía sau đã nắm lấy tay cô, Trác Thế Tuyết có hơi sửng sốt, nhìn gương mặt Isabella đang tươi cười.

"Tôi không quen chỗ này lắm, em dắt tôi đi."

Nụ cười của chị quá đỗi dịu dàng, Trác Thế Tuyết không tài nào kiềm được nhịp tim đang đập loạn xạ, lại nhanh nữa, bàn tay bị Isabella nắm cũng nóng lên, trời ạ, tại sao lại như vầy, có phải cô yêu người ta rồi không?

Dọc đường đi hai người không ngừng trò chuyện, xuyên suốt câu chuyện, Trác Thái Tuyết rốt cục cũng biết vì sao Isabella lại tới nhà mình. Hoá ra ba cô muốn viết một bài về tâm lý học, lại còn muốn người phỏng vấn phải là nhân sĩ nổi tiếng. Vốn dĩ là mời sở trưởng của viện nghiên cứu tâm lý nhưng tiếc thay sở trưởng phải đến Đức cho công tác nghiên cứu, nên đành phải giao lại cho Isabella.

"Có điều lúc tôi nhận được thư mời, có đoán được đấy là người thân hoặc ai đó của em, thật không ngờ ông lại là ba em, có duyên ghê."

"Ơ, vì sao ạ?"

"Chỉ là trực giác thôi." Isabella vừa đi vừa ghé sát lại gần Trác Thế Tuyết, "Tuy tôi đối với Trung Quốc không quá rành nhưng khi biết em họ Trác, lúc nhận được thư mời nhìn thấy người ký tên cũng họ Trác, thành ra liên tưởng tới."

"Chị, chị làm thế nào mà biết tên em?"

"Haha, em cho rằng mình chưa từng nói tôi hay mà tôi lại biết rất kỳ quái đúng không?"

"Đúng vậy..." Trác Thế Tuyết cúi đầu, "Hơn nữa, phòng tư vấn tâm lý đó là nơi em gặp chị lần đầu tiên, sau đó thì không còn được tiếp xúc với chị nữa."

"Tôi chỉ ấn tượng với những người đặc biệt." Isabella xoa đầu Trác Thế Tuyết, xem như an ủi, "Tôi đang nói nghiêm túc đấy, em cho tôi cảm giác rất đặc biệt."

"Với lại em không phải là không cho tôi biết tên, lúc viết phiếu đo lường ở phòng tư vấn có điền tên mình, chắc em quên rồi, nhưng tôi còn nhớ rõ cách viết của nó."

Isabella nâng tay Trác Thế Tuyết lên, cứ thế đứng giữa đường phố người qua kẻ lại đông đúc, dùng đầu ngón tay viết từng nét lên lòng bàn tay của Trác Thế Tuyết, cô mắc cỡ đến mức không biết nên làm sao cho phải, tay thì đang bị Isabella giữ, khi đầu ngón tay của đối phương vừa chạm vào lòng bàn tay cô, cảm giác vừa tê dại vừa ngứa ngáy, khiến cô cảm thấy, toàn bộ người trên đường, trên thế giới này đều biến mất chỉ còn dư lại hai người bọn họ mà thôi.

"Viết vậy đúng chứ?"

Giọng nói Isabella vang vọng bên tai cô, thực chất cô căn bản không biết Isabella rốt cục có viết đúng tên mình hay không, vì đầu óc cô hiện giờ đều là Isabella, hoàn toàn không để ý những chuyện khác.

"Phải, đúng rồi..."

"Hê hê, tôi thông minh không?" Isabella tinh nghịch cười một cái, "Chúng ta phải đi đường nào mới tới được chỗ ăn sáng thế?"

"Rồi rồi, để em xem hướng dẫn."

Cô vốn nhớ rõ đường nhưng hiện tại lại choáng đến mức quên mất phương hướng.

——————————————————————————

Nếu gạt phần diện mạo thuộc hàng ngự tỷ của Isabella sang một bên mà nói, trong lòng Trác Thế Tuyết, Isabella so với kiểu ngự tỷ lạnh lùng có phần thoáng hơn nhiều, không làm giá, dễ nói chuyện, bình dị gần gũi, khi cô ở cùng với Isabella, không hề thấy khó chịu tí nào.

"Tôi chọn món này, trông nó rất ngon." Isabella nhìn thực đơn, vô cùng phấn khích nói, "Cái này cũng rất ngon nữa, uầy, muốn chọn hết quá."

"Ăn sao hết đây." Biểu cảm đau khổ của Isabella cũng đáng yêu ghê, Trác Thế Tuyết rất muốn véo mặt đối phương, cười nói: "Một phần ở đây rất nhiều, đồ ăn ở đây cũng thế, hay chị thử bánh hạt dẻ nước đi, vị rất đặc biệt, ở nước ngoài chắc chắn không có món này đâu."

"Vậy tiểu Tuyết thì sao?" Isabella cầm thực đơn đưa tới trước mặt Trác Thế Tuyết, "Tiểu Tuyết thích ăn gì? Tôi muốn biết."

"Hở?"

Bị hỏi đột ngột, Trác Thế Tuyết không biết trả lời sao, cô vẫn luôn có gì ăn đó.

"Vấn đề này..."

"Tôi muốn biết tiểu Tuyết thích cái gì, ghét cái gì, tất cả về em tôi đều muốn biết." Khi Isabella nói những lời này, đôi mắt lại sáng lên, hơn nữa thái độ rất thành khẩn, vốn dĩ Trác Thế Tuyết không hề phòng bị với Isabella bất ngờ lại bị thất thủ.

"Em cũng không biết mình thích ăn gì, đều là thấy ba mẹ chọn món gì, em ăn món đó thôi." Trác Thế Tuyết có chút xấu hổ mà nói, "Nếu một hai phải nói món mình thích, vậy cánh gà đi haha, cánh gà của cửa hàng bán đồ ăn sáng này rất ngon đó."

"Vậy tiểu Tuyết biết tôi thích gì không?"

Isabella chồm tới Trác Thế Tuyết, hai người như sắp dính vào nhau vậy, Trác Thế Tuyết thấy mặt của Isabella gần trong gang tấc, cô có chút đoán được tiếp theo Isabella muốn nói gì, cô sợ sệt né tránh, bọn họ chỉ mới gặp qua một lần thôi mà. Vả lại nếu Isabella tỏ tình sớm như thế, chẳng phải quá nông nổi sao, cô không thích thế.

Nhưng Isabella lại tự nói với bản thân.

"Tôi thích ôm, ôm người tôi yêu. Nếu có một ngày, tôi gặp được người mình yêu nhất, tôi chỉ muốn ôm nàng chìm vào giấc ngủ, rồi lại ôm nàng khi thức giấc."

Trác Thế Tuyết ngây người nhìn Isabella, ánh mắt cô rơi vào tầm chú ý của chị ấy, khẽ mím môi.

"Xin lỗi em, tôi nói năng lung tung, em coi như chưa nghe đi nhé."

"Không, không có, em chỉ là hơi kinh ngạc xíu thôi." Trác Thế Tuyết nói, "Em không ngờ... cái thích của chị lại đơn giản như vậy?"

"Đơn giản á?" Isabella nhún vai có chút không đồng tình, "Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa được trải nghiệm."

"Trải nghiệm gì ạ? Ôm người yêu?"

"Đúng thế."

"Chị chưa từng yêu đương sao?"

Isabella lấy tay chống dưới cằm suy tư, "Tôi đã từng, nhưng nói sao nhỉ, tôi rất dễ lẫn lộn giữa thích và yêu, em cũng biết là giữa thích và yêu là hai khái niệm khác nhau mà? Thứ tôi từng trải đều là thích, chứ không phải yêu. Tôi chưa gặp được người mình sẽ yêu."

"Thích rất dễ biến thành yêu." Trác Thế Tuyết tự hỏi sau liền trả lời, "Cái này khác gì nhau."

"Với thích, thì giây tiếp theo tôi có thể không thích em nữa, nhưng yêu, ý rằng tôi muốn cùng người đó bên nhau trọn đời, vĩnh viễn không buông tay, mãi mãi không để cô ấy rời xa tôi." Isabella thở dài rồi nói: "Xem ra em không hiểu ý tôi nói."

Trác Thế Tuyết im lặng nắm mép quần áo, bây giờ cô đang phải suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Vốn dĩ cô không ý kháng cự lời tỏ tình của Isabella dành cho mình, do cả hai chỉ mới gặp mặt một lần, vậy mà lúc này đây, cô lại muốn thổ lộ tiếng lòng mình với Isabella.

Làm sao cô có thể không ý của Isabella kia chứ? Dẫu cho cô chưa từng yêu đương nhưng bản thân cô cũng muốn một tình yêu như vậy, cả đời này gắn liền với một người, một tình yêu vĩnh viễn không rời xa nhau. Trong tích tắc, cô muốn mình trở thành người bên cạnh Isabella mãi mãi, hai người có chung một ý tưởng.

Thế nhưng khi cô tưởng tượng, xong lại gạt phắt nó đi, cô chưa từng bước ra xã hội, như một tờ giấy trắng, không có năng lực gì, từ đó đến giờ đều sống như này. Cô thậm chí còn chưa hiểu rõ về Isabella, làm sao có thể dễ dàng buông ra câu "Em yêu chị" được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro