Chương 29. Đừng quay lại với anh ta được không?

Chương 29

Cơn lo lắng dâng lên ngập lồng ngực khiến trái tim Thảo Nghi đập như trống dồn, các cơ bắp của cô tê rần. Nghi những muốn trốn chạy khỏi nơi này để không phải nhìn thấy điều mình lo ngại sẽ xảy ra, mặt khác cô càng muốn ở lại để biết chính xác câu trả lời của Thạch Thảo hơn. Cô nhìn bàn tay của chị đang bị anh ta nắm chặt, không ai có ý rút tay về.

Thảo Nghĩ nín thở nhìn sườn mặt Thạch Thảo, chị vẫn cúi đầu khóc không thành tiếng, một bên tóc của chị rũ xuống che đi gương mặt. Tim cô đau nhói.

Đừng chị ơi.

Anh ta cúi đầu nhìn Thạch Thảo, từng cử chỉ lộ rõ vẻ yêu thương. Anh ta đưa tay còn lại lên lau nước mắt cho chị, dịu dàng nói: "Anh xin lỗi."

Thạch Thảo ngẩng phắt đầu lên, gạt bàn tay kia ra và giáng một bạt tai lên má trái của anh ta, tiếng da thịt chạm vào nhau kêu cái bốp, đánh một âm thanh chát chúa vào làn không khí, trên khuôn mặt của anh ta hằn rõ năm dấu tay. Anh ta nhíu mày chịu đau.

"Con mẹ anh." Thạch Thảo dùng mu bàn tay lau nước mắt.

"Cút!"

"Anh nói tôi hiểu lầm anh, hiểu lầm mối quan hệ xung quanh anh. Nhưng xin lỗi, tôi không có hiểu lầm."

"Tôi hiểu lầm anh chỗ nào??? Do anh thực sự sau lưng tôi đẩy đưa với đứa khác. Giờ anh nói tôi hiểu lầm. Anh đang trách ngược lại tôi đúng không? Đồ khốn!"

"Anh thật sự là đồ khốn. Anh dám làm nhưng không dám nhận."

"Sao anh không thừa nhận anh là tên lăng nhăng đểu cáng đi. Anh có bao giờ nhận mình sai không? Thứ một chân đạp hai thuyền!"

Thảo Nghi nhìn Thạch Thảo phát tiết, ngỡ ngàng không phản ứng kịp. Cô thấy chị sấn tới, liên tục đánh vào người đối diện và buông câu chửi. Thảo Nghi vươn tay ra, muốn ôm chị về.

Anh ta nhanh tay hơn Thảo Nghi, vòng hai bắp tay rắn chắc của mình ôm trọn bờ vai của Thạch Thảo. "Em bình tĩnh, bình tĩnh được không Thảo?" Chị giãy giụa, thoát khỏi cái ôm nhưng vòng tay mạnh mẽ ấy càng siết chặt hơn. Anh ta cúi đầu, vùi vào tóc chị, tiếp tục dỗ dành: "Anh sai rồi. Anh sai rồi."

Thảo Nghi cau mày. Cô đặt bàn tay mình lên cánh tay anh ta, nới lỏng cái ôm nhưng lực của của cô không đủ mạnh so với người đàn ông. Cô vẫn bấu những ngón tay mình lên cánh tay chắc khỏe của đối phương.

"Anh bỏ chị Thảo ra. Anh không thấy là chị Thảo không muốn anh ôm à?" Thảo Nghi bình tĩnh nói rành mạch từng tiếng, đối mắt với anh ta.

Anh ta khó chịu nhìn cô, vẻ mặt không hài lòng. Thạch Thảo giãy mạnh, thoát khỏi cái ôm phiền hà. Thảo Nghi vươn tay, ôm chị vào lòng, kéo xa khoảng cách với anh ta.

"Em chỉ là người ngoài cuộc. Anh nghĩ là em không nên xen vào. Em hiểu Thảo được bao nhiêu? Những lần cãi nhau Thảo đều gắt gỏng như thế nhưng anh hiểu Thảo muốn gì." Anh ta một mực khẳng định, ánh mắt lướt nhẹ qua cô rồi đặt lại trên gương mặt chị.

"Anh nên nhớ anh không còn là người yêu chị Thảo nữa." Cô nhắc nhở.

Thạch Thảo thoát khỏi cái ôm của cô, tiếp tục xả cơn giận: "Anh cút! Anh hiểu tôi được bao nhiêu? Anh mang cái vẻ si tình chó gặm của anh về cho con khác. Bà mày thèm vào!!!"

Thảo Nghi giật mình, ôm chị lại và xoa dịu.

Anh ta gật gật đầu. Quai hàm anh ta bạnh ra, đôi vai rắn chắc căng lên sau lớp áo thun, áp chế cơn phẫn nộ. Trái cổ của anh ra lên xuống liên tục. "Khi nào em bình tĩnh, anh sẽ tìm em nói chuyện tiếp."

Nói rồi, anh ta bỏ đi.

Cô ôm chị, xoa xoa lưng. "Nín nín được không. Anh ta đi rồi."

Cô vừa mới phát hiện được một mặt khác của Thạch Thảo.

Chị giãy nhẹ, thoát khỏi cái ôm của Nghi. Cô đưa hai bàn tay mình lên, lau đi những giọt nước mắt liên tục chảy dài trên khuôn mặt chị.

"Là anh ta sai." Chị cắn môi.

"Đúng rồi anh ta sai."

"Chứ không lẽ chị sai???" Thạch Thảo bướng bỉnh nói.

"Không. Chị không sai." Thảo Nghi nhẫn nại trả lời.

"Chị khóc vì chị tức em hiểu không. Chị mù rồi mới đi yêu anh ta ba năm trời. Tới bây giờ anh ta vẫn kêu chị sai, là do chị hiểu lầm. Đúng là cái đồ không có lòng tự trọng."

"Đúng rồi, anh ta sai. Là anh ta sai."

"Nhẽ ra em phải để chị tát anh ta thêm một cái nữa!"

Cô vỗ về, nhỏ nhẹ nói: "Đúng rồi, em sai rồi. Em xin lỗi. Nín nín được không?"

Thạch Thảo gạt tay Nghi ra. Cô ngoan ngoãn đứng im chờ đợi chị cân bằng lại cảm xúc. Chị lau đi những giọt nước mắt còn sót lại, khoanh tay hít thở sâu ổn định tâm trạng. Chị cắn cắn môi.

Thảo Nghi chờ cho tới khi mặt chị ráo hoảnh mới chậm rãi nắm lấy bàn tay chị. Thạch Thảo không rút lại nhưng cũng không quay mặt sang nhìn cô. Những cảm xúc sung sướng chan hòa cùng nhẹ nhõm nắm tay nhau dạo chơi trong lòng cô. Ngay lúc này đây, cô đã chắc chắn được Thạch Thảo cạn sạch tình cảm với người yêu cũ, trong lòng chị chỉ dành cho đối phương sự khinh bỉ và ghét bỏ.

Nhưng mà chị cũng đừng có ngó lơ em được không?

"Em đưa chị về nha?"

"Không. Chị chưa muốn về." Chị tiếp tục bướng bỉnh.

"Vậy chị muốn đi đâu? Em chở chị đi."

Chị thả hai tay xuống, nhìn cô. "Em chở chị đi vòng vòng đi."

"Được."

Thạch Thảo ngồi sau xe, gục đầu lên vai cô. Chị không nói một câu nào trong suốt chặng đường, vẻ mặt hững hờ.

Đến nơi, Thảo Nghi gửi xe rồi kéo chị cùng đứng xếp hàng ở một quán nước đông nghẹt người. Hàng người kéo dài khó mà biết được mình là người thứ bao nhiêu.

Chị đưa khuôn mặt thắc mắc nhìn cô.

"Mình lấy sự kiên nhẫn chờ đợi để xua tan đi cơn bực bội được không?"

"Em mát hả? Có mà bực bội hơn!" Chị mím môi, ngoảnh mặt đi nhưng ánh mắt của chị tràn ngập ý cười. Chị lẩm bẩm: "Đồ ngốc."

Thảo Nghi bật cười. "Hôm nay em được thấy dáng vẻ lúc chị phát tiết rồi."

"Em im đi." Chị yếu ớt trách móc.

"Em hứa sẽ không làm chị nổi cáu đâu. Em sợ thật đó."

Thạch Thảo quay lại nhìn cô. "Ý em là em chê chị lúc em nổi giận đúng không?" Chị lườm lườm.

"Em không có. Em chỉ sợ bị ăn đòn thôi."

Thạch Thảo đưa tai lên nhéo nhẹ lỗ tai cô, hầu như không dùng lực. "Trêu ai đó hả?"

Họ bật cười. Những người xung quanh đưa ánh mắt tò mò nhìn họ. Cả hai bèn thu lại tiếng cười sau đó lại che miệng cười khì. Thảo Nghi tủm tỉm, tìm tới bàn tay của Thạch thảo mà đan mười ngón tay vào nhau. Những ngón tay chị nhúc nhích, trong một giây Nghi đã cảm nhận được chị siết chặt bàn tay cô.

"Cảm ơn em." Chị nhỏ giọng nói.

"Ừm. Đừng quay lại với anh ta được không?" Giọng cô nhỏ như tiếng vo ve thoảng qua, gần như tiếng thì thầm đang tự nói với chính mình.

Tối hôm nay trước khi đi ngủ, Thạch Thảo gửi tin nhắn thoại chúc ngủ ngon ở messenger cho cô. Nhưng nội dung tin nhắn lần này đặc biệt hơn mọi khi.

"Cục cưng ngủ ngon. Chị không quay lại với anh ta đâu."

Thảo Nghi mỉm cười, nhấn nghe đi nghe lại cho tới khi thỏa mãn rồi mới chìm sâu vào giấc ngủ ngon.

Vài ngày sau, cô cùng chị hẹn Mỹ Anh ở quán nước có bán kèm đồ ăn vặt. Họ gọi ba ly nước và khoai tây chiên cùng bánh phồng tôm kèm nước sốt thịt.

Cô nhìn Mỹ Anh cười nắc nẻ ở phía đối diện khi nghe Thạch Thảo kể xong sự việc vài ngày trước. Cô ấy ôm bụng cười không ngừng. Còn Thảo một bên khoanh tay lại, bực bội nhìn bạn mình.

Thạch Thảo hờn dỗi nói: "Có ngừng cười đi không?"

"Không." Mỹ Anh nói rồi, tiếp tục cười nắc nẻ. Cô ấy đưa một tay lên lau đi giọt nước mắt chảy xuống do cười quá nhiều. Một lúc sau cô ấy mới tạm ngừng cười.

Nghi đứng lên lấy nước và đồ ăn, cắm ống hút cho Thảo. Chị cảm ơn cô rồi trưng ra bộ dạng thản nhiên, thư giãn hút một ngụm, mặc kệ cho Mỹ Anh ở phía đối diện đang hi hi ha ha trêu ghẹo.

"Trời ơi! Tao mà ở đó thì tao cười ngất!"

Chị Thảo cắn một miếng bánh phồng tôm, đút cho cô ăn một miếng.

"Hahahahahaha."

Thạch Thảo lại lấy thêm một miếng bánh phồng tôm nữa, chấm một ít nước sốt thịt rồi mới đưa lên miệng cắn.

"Huhuhu quay lại với anh được không." Mỹ Anh tiếp tục đùa dai.

Chị vẫn tiếp tục ngó lơ Mỹ Anh, ung dung lấy miếng bánh phồng tôm lên. Trong lúc Mỹ Anh lại tiếp tục cười ngặt nghẽo thì chị nhổm người về phía trước, nhanh tay nhét miếng bánh vào miệng Mỹ Anh khiến cô ấy trở tay không kịp.

Mỹ Anh cố nuốt xuống.

"Ừa, đó. Im vậy đi chứ mình thấy bạn hơi ồn rồi đó bạn iu." Chị cười như không cười.

Cô đưa một tờ khăn giấy cho chị lau đi những vụn bánh trên tay.

"Muốn làm chết nghẹn nhau hả bạn iu?"

"Làm quá! Chết nghẹn thì mình cho nải chuối nè bạn iu."

"Đồ quỷ. Mà thôi không đùa nữa. Tao còn đang sợ là ổng mà xuống nước với mày thì mày sẽ quay lại đó." Mỹ Anh khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng, lấy ly nước để trước mặt. "Cũng hên là bạn iu của mình còn sáng suốt."

Thạch Thảo cúi đầu uống nước, không nói thêm câu gì.

"Mà công nhận ổng mặt dày ghê mày. Tới giờ vẫn không nhận mình sai. Nếu không phải hôm đó thấy tận mắt chắc mình sẽ tin lời ổng sái cổ đó mày."

"Ừ."

"Rồi kể cho tụi con Tú nghe chưa?"

"Chưa, bữa giờ chưa có hẹn tụi nó."

"Tụi nó mà nghe được chắc cười điên, cười đã xong mới chửi."

"Ừ, dù sao chuyện cũng qua rồi mà. Giờ nghĩ lại thấy cũng không đáng."

Mỹ Anh trưng ra nụ cười quen thuộc. Nhìn Thảo một lượt rồi mới nhìn Nghi. "Chị kể em nghe, lúc mới chia tay, bạn iu của chị gọi điện thoại cho chị. Đang nói được một vài câu thì chị nghe đầu dây bên kia im phăng phắc. Chị tưởng cúp máy rồi nhưng không phải. Chị nín thở nghe thì nghe được tiếng nghẹn ngào nhỏ xíu. Lúc đó..."

"Mỹ Anh." Thạch Thảo lên tiếng ngắt lời Mỹ Anh.

Nghi ngắm nhìn sườn mặt người bên cạnh, chị đưa một tay lên vén tóc vào sau tai, cúi đầu ăn khoai tây chiên.

"Rồi, không kể nữa." Mỹ Anh  đáp lại, giọng cô ấy lộ rõ vẻ an tâm. "Dứt với ổng hoàn toàn vậy là ổn rồi. Giờ đi tìm tình yêu mới đi nè bạn iu."

Thạch Thảo lắc đầu ngán ngẩm.

"Hay là tia được đối tượng nào rồi đó?" Mỹ Anh ném cái nhìn dò hỏi lên người Thạch Thảo rồi quay qua nhìn Nghi. "Dạo này em hay đi với Thảo, em có thấy Thảo để ý ai không Nghi?"

"Em không."

"Ừ đúng rồi. Hai người dính nhau như vậy thì lấy đâu ra có người yêu nổi." Mỹ Anh không tha.

"Bạn iu à. Mình biết hơi nhiều bí mật của bạn iu nha. Sống cho đàng hoàng chứ đừng để mình đụng tay nha bạn iu." Thạch Thảo cười giảo hoạt, đôi mắt hoa đào nhếch nhẹ, ném cái nhìn cảnh cáo về phía Mỹ Anh.

Mỹ Anh tỏ vẻ vô tội, mượn khuôn mặt trái xoan cùng đôi mắt to hai mí của mình bày ra dáng vẻ đoan trang giống như người Thạch Thảo vừa nhắc tới với cô ấy hoàn toàn không có sự liên quan nào.

"Thôi vào vấn đề chính thứ hai nè." Mỹ Anh mở túi xách lấy ra tấm thiệp cưới màu trắng có hình hoa văn xanh dương nhạt. Một tấm thiệp cách điệu, khác hẳn với loại thiệp cưới truyền thống. Tuy nó đơn giản nhưng cũng không kém phần sang trọng. "Qua Ánh gọi mày rồi đúng không? Nó gửi thiệp nè."

"Ừ. Qua tao có nói nó là gửi chỗ mày rồi tao qua mày lấy."

"Có tính đi không hay gửi?"

"Để xem đã. Chứ cận tết rồi với lại cũng không thân lắm."

"Ừ, tao cũng tính gửi nhưng nếu hôm đó không bận gì thì có gì hú nhau đi chung."

"Kim chắc có đi đó. Năm ngoái đám cưới Kim, nó có đi nên chắc giờ Kim đi lại. Hơi ngạc nhiên là Ánh nó cưới sớm vậy đó."

"À. Cưới chạy bầu đó."

"Thật hả?" Thạch Thảo hỏi lại, không có vẻ gì ngạc nhiên lắm.

"Ừ, tin từ chính chủ. Nghe kêu là hai bên không đồng ý cho quen đó nhưng mà giờ có bầu rồi nên cũng hòa hoãn mà đồng ý cho cưới."

Chị gật đầu.

Mỹ Anh mỉm cười. "Không biết bao giờ mới tới lượt mình ha?"

Thảo cười cười. "Chắc là còn lâu."

Nghi lẳng lặng lắng nghe, cúi đầu hút ngụm nước. Cô thò tay xuống bàn, nắm lấy bàn tay Thảo. Tia ngạc nhiên lướt qua mặt chị rồi chị kín đáo liếc nhìn xuống dưới. Ngón tay Thạch Thảo vuốt nhẹ những ngón tay của Nghi mới thả ra, để lại tay trên bàn. Chị nhếch nhẹ đôi mắt nhìn cô một khắc ngắn.

Phía bên kia bàn, Mỹ Anh không phát hiện được hành động lén lút của hai người đối diện đang diễn ra trước mắt mình. Cô ấy vẫn chăm chú vào chiếc điện thoại, thỉnh thoảng há miệng ăn những miếng khoai tây mà Thạch Thảo đút cho mình.

______________________________

Nội dung giới thiệu hoàn toàn không lừa tình.

Nhân vật chính: Thảo Nghi (bạn nhỏ chững chạc, có vẻ xa cách nhưng rất chu đáo) x Thạch Thảo (chị lớn miệng lưỡi ĐANH ĐÁ, tính sở hữu cao nhưng tâm mềm mại).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro