Chương 40
Thảo Nghi ngồi ở bàn tiệc nhìn về sảnh tiệc cưới.
Hai cánh cửa gỗ to sang trọng mở ra, cô dâu đứng nơi đó, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo của chị ấy vẽ một nụ cười hạnh phúc, lớp ánh sáng phủ lên bóng lưng cô dâu một tầng ánh sáng nhạt. Những vệt hoa trắng li ti trải dài lối đi, lớp váy bồng bềnh theo từng bước chân của cô dâu, tà váy phía sau lấp lánh hàng vạn viên đá như những chòm sao lang thang trên không gian thơm mùi hoa tươi. Khoảnh khắc cô dâu ngẩng cao đầu nhìn về bạn đời của mình bằng ánh mắt nồng ấm, thời gian hoá vô nghĩa, tất cả hoá vô hình, chỉ còn lại hai người hướng về nhau.
Chú rể xúc động, anh ngoảnh đầu sang một bên đưa ngón tay cái lên lau đi giọt nước mắt. Anh bước xuống, nâng niu bàn tay cô dâu.
Hai người họ tỏa sáng trong hào quang của niềm hạnh phúc.
Thảo Nghi mỉm cười, xúc động trước hình ảnh vừa rồi. Một dòng cảm xúc vô định tràn vào lòng, nỗi bâng khuâng xen lẫn hồi hộp khó tả.
Tương lai cô và Thạch Thảo có được như vậy hay không?
Trống ngực Nghi vô thức đập dồn dập. Cô rũ mi mắt ổn định lại những cảm xúc đang nhảy múa trong lồng ngực rồi cô ngẩng đầu lên nhìn về phía sân khấu, phối hợp vỗ tay cùng mọi người.
Thảo Nghi ngồi giữa ba mình và một chàng trai. Cô mỉm cười đáp lại một vài câu nói xã giao, từ chối sự chăm sóc ân cần của chàng trai khôi ngô ngồi bên cạnh mình, những thức ăn mà anh ta gắp cho, cô đều không ăn. Nghi biết ba đang nhíu mày nhìn sang phía này, cô duy trì vẻ mặt tự nhiên, không nao núng trước ánh mắt của ông.
Chàng trai cảm thấy sự ân cần của mình không được đón nhận, anh ta cũng không tiếp tục hạ mình nữa.
Kết thúc bữa tiệc, Thảo Nghi trao cái ôm thân tình cho anh trai và chị dâu. Chị ấy hôn phớt lên má của cô.
"Lâu lắm rồi chị không có gặp em. Sao mỗi lần qua nhà, chị đều không thấy em vậy?" Chị dâu nở nụ cười tươi.
Chị ấy chưa biết chuyện đang ngầm diễn ra trong gia đình cô. Thảo Nghi thầm cảm ơn anh trai vì điều này.
"Em dọn ra riêng rồi," Thảo Nghi mỉm cười, nhìn anh hai chị. "Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc."
Chị dâu ôm cô thêm một cái nữa. Gia đình họ chụp vài tấm ảnh ở ngoài sảnh. Trước lúc Thảo Nghi rời đi, mẹ cô đã nắm lấy bàn tay cô và xoa xoa. Bà không kìm được nỗi nhớ nhung, mắt rưng rưng, giống như hôm nay Thảo Nghi mới là người gả đi.
Thảo Nghi chờ cho tới khi ba cô tiễn khách xong xuôi, cô mới đi về phía ông. Họ trao nhau cái nhìn ngắn ngủi rồi lặng lẽ đứng bên cạnh nhau nhìn dòng người dần vơi đi, lướt ngang qua họ.
Khi khách khứa về gần hết, cô lên tiếng: "Thưa ba, con về."
Ông nhìn về phía trước, sườn mặt rắn rỏi của ông khắc họa dấu ấn của thời gian, khoé mắt với những vết chân chim và những nếp nhăn nhỏ nơi khoé miệng. Ông cương quyết không nhìn lại con gái mình. Ông hiểu là ông đã trao cho cô đôi cánh, đôi cánh ấy ngày một vững chãi và vỗ cánh bay đi để lại trong ông mối lo sợ không biết điểm đến của đứa con gái có phải là lựa chọn đúng đắn hay không. Đứa con mà ông tự hào ngày nào giờ đã trở thành nỗi lo lắng trong ông.
Thảo Nghi cúi đầu chào cả nhà và bước ra ngoài. Cô thoáng thấy được vẻ mặt âu yếm của mẹ nhưng cô cúi đầu né tránh, không muốn mình bị mủi lòng bởi ánh mắt ấy của bà.
Nghi hiểu ba mẹ lo lắng cho con đường mình đi nhưng cô cũng biết hạnh phúc của bản thân, cô phải là người tự quyết định lấy.
Dọc đường đi ra chỗ gửi xe, Thảo Nghi nhớ lại dáng vẻ của ba mẹ cô. Nỗi nhớ âm ỉ vẫn luôn ở đó, ở tận đáy cảm xúc bỗng trực trào. Cô đưa ngón trỏ lên gạt đi giọt nước mắt đọng ở khoé mi.
.
Lớp lớp sinh viên kéo nhau ra cổng trường, trên khuôn mặt họ tràn đầy vẻ thư thái vì đã trút được gánh nặng thi cử, cũng có những sinh viên trên tay vẫn cầm tờ đề thi với vẻ mặt đăm chiêu xem đi xem lại.
Thảo Nghi đưa mắt nhìn nhóm bạn học của mình đang nhốn nháo trên sân trường, ai nấy đều rạng rỡ. Một vài sinh viên không bận tâm kết quả thi cử như thế nào cũng chẳng cần biết họ ra trường có đúng hạn không, họ chỉ cần biết những ngày miệt mài học tập tạm thời qua đi, đón chào nắng mùa hè. Còn những sinh viên năm cuối chuẩn bị bước sang một trang mới, để lại bóng dáng sân trường cùng những kỉ niệm nơi đây, khép lại một thời.
Thảo Nghi mỉm cười, hai tay đút túi áo khoác hòa mình vào những tiếng nói cười văng vẳng bên tai.
"Đi! Đi xõa thôi." Cao kều sảng khoái nói, bá vai tóc xoăn.
Tú Minh hỏi: "Mấy ông tính đi đâu?"
"Đi ăn cá viên với uống trà sữa trước đi," một bạn nữ đề nghị. "Chỗ tụi mình hay ăn đó."
"Ăn mình mày đi," tóc xoăn nói, đưa tay nhấn nhấn đầu cô bạn. "Đi quẩy."
"Là đi đâu?" Bạn nữ thoát ra khỏi ma trảo của tóc xoăn, đưa chân ngắn của mình lên đá anh bạn nhưng bị hụt.
Thảo Nghi đi theo phía sau họ tùy ý để bạn học quyết định, đi bên cạnh cô là Bình.
"Nghi nè," điển trai gọi cô.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía anh bạn, dáng người cao ráo cân đối cùng với gương mặt điển trai của anh bạn vẫn luôn nổi bật. Hai tay Bình cũng đút vào túi áo khoác, mắt vẫn nhìn về phía trước.
"Bình come out rồi."
Thảo Nghi sững người, bước chân của cô như bị đông cứng. Cô quay sang nhìn người bên cạnh, anh bạn mỉm cười.
"Nghi có kì thị không?"
"Không. Tao chỉ hơi bất ngờ," cô lắc đầu. "Come out với gia đình à?"
Nghi nhớ là trước đây cô đã gặp qua bạn gái của điển trai rồi, nay hẳn là bạn gái cũ.
"Cảm ơn Nghi. Vừa rồi khi Bình come out với nhóm bạn học cấp ba, Bình đã nhận lại một số ánh nhìn ghê sợ từ một số thằng," điển trai cười cười. "Cũng không sao. Nhờ vậy mà Bình mới biết được không cần phải giữ liên lạc với mấy đứa đó làm gì."
"Ừm."
"Dù sao Bình cũng chẳng có ý định giấu. Sắp tới Bình và người yêu sẽ công khai trên trang cá nhân."
Thảo Nghi gật đầu khiến anh bạn bật cười. "Công nhận Nghi đúng là điềm tĩnh ghê. Bình cảm thấy Nghi sẽ thoải mái tiếp nhận nên Bình nói cho Nghi biết trước."
Cô sóng bước cùng điển trai, đưa mắt nhìn khuôn mặt với nụ cười tỏa nắng của anh bạn.
"Gia đình mày thì sao?"
Điển trai lắc đầu. "Bình chưa nói."
"Ừ. Cố lên."
Thảo Nghi động viên, cũng không biết là phải nói gì nhiều hơn. Nhưng cô hiểu cảm xúc của Bình lúc này, vì bản thân cũng đã từng trải qua.
Nghi biết hẳn là anh bạn phải quý trọng cô lắm mới quyết định chia sẻ cho cô như thế này. Nghi gửi tới Bình một nụ cười dịu dàng. Anh bạn gật đầu đáp lại thay cho lời cảm ơn.
Hè đến, Thảo Nghi cởi bỏ lớp áo sinh viên, nhanh chóng nhận công việc chính thức sớm hơn các bạn học đồng lứa. Nghi vào công ty làm việc trước cả khi cô cầm tấm bằng cử nhân trên tay, một lợi thế mà cô có được từ mối quan hệ quen biết cùng năng lực vượt trội của mình.
Chị Trang – bạn của anh trai cô, là người đưa cô vào công ty, người mà Thảo Nghi sẽ cùng làm việc trong khoảng thời gian tiếp theo, có thể là vài năm hoặc hơn. Nghi biết mình đã chuẩn bị cho những ngày sắp tới lâu lắm rồi, đây là lúc để cô dần thực hiện từng dự định của mình, chính thức bước vào cuộc sống mới.
Khi dời bỏ ghế nhà trường, Thảo Nghi mới hiểu chính xác thế nào gọi là áp lực của công việc. Thời gian đầu cô chưa thích nghi được, vẻ non nớt của sinh viên mới ra trường vẫn còn chưa được cởi bỏ hẳn. Sự khác biệt trong môi trường học tập và làm việc trở thành áp lực đè lên vai cô. Nghi không theo kịp tiến độ làm việc của đồng nghiệp, bị bỏ lại phía sau. Dù tăng thêm lời gian làm việc, Nghi vẫn không rút ngắn được khoảng cách, cảm giác như chỉ bản thân mình là người dặm chân tại chỗ. Nỗi hoài nghi về năng lực của mình gieo vào lòng cô.
Thạch Thảo thấy được nhịp độ kéo căng của Thảo Nghi, chị lo lắng. Chị biết Thảo Nghi đang tự đắm vào áp lực do chính bản thân tạo ra. Mỗi lần hai người trò chuyện, Thảo Nghi đều né tránh đề tài về công việc.
Một buổi tối vào giữa tháng Bảy nóng bức, cơn giận dữ và chua xót trong người Thạch Thảo lan tỏa, hòa vào cái bí bách của căn phòng. Chị ngồi ở đầu giường, khoanh tay trước ngực, đưa một tay chống đỡ trán. Thảo Nghi đứng gần đó với vẻ dè dặt, không dám tiến lại gần Thạch Thảo.
"Thảo Nghi ơi là Thảo Nghi. Em có biết bây giờ em đang bất ổn lắm không?"
Cô nhìn Thạch Thảo, hiếm khi chị gọi tên cô như thế này. Cô ngồi xuống bên cạnh chị, xoa dịu.
"Em đâu có sao đâu chị."
"Em đang tự ép mình đó. Chị không hiểu tại sao em phải làm việc bạt mạng như vầy để làm gì. Em chỉ mới ra trường thôi. Nghi, tại sao?" Thạch Thảo bất lực. "Em giấu chị thức trắng đêm làm việc suốt nhiều ngày liền. Sự nghiệp là quá trình dài, em ép mình trong khoảng thời gian này tới mức như vậy để làm gì?"
Thảo Nghi nhìn Thạch Thảo né tránh cái ôm của mình. Cô biết chị đang giận dữ nên cô đành thành thật.
"Em... em cảm thấy mình chưa đủ giỏi. Trong thời gian em đi học, kể cả việc học lẫn việc làm thêm em đều làm rất trơn tru. Nhưng khi em bắt tay vào công việc chính thức, em thấy mình vẫn còn nhiều thiếu sót, thậm chí là em còn không theo kịp tiến độ của mọi người. Em nghĩ nếu mình không nhanh chóng cải thiện, em sẽ cản trở mọi người. Em..."
Em thấy mình kém cỏi.
Cái nhíu mày của Thạch Thảo giãn ra. Chị thả hai cánh tay đang khoanh, buông thõng chúng và tì bàn tay lên mặt nệm.
"Em chỉ là chưa quen với nhịp độ công việc thôi. Em cần thời gian để làm quen với nó. Cái em cần là thời gian. Từ từ rồi em sẽ quen dần với nhịp độ công việc cho nên em đừng vội vàng như hiện tại. Em không thể so sánh mình với những đồng nghiệp lâu năm được."
Cô cúi đầu.
"Em đang bị áp lực về điều gì?" Thạch Thảo nhìn cô, kiên nhẫn hỏi. "Có phải vì chị không?"
Thảo Nghi ấp úng. "Không... Không phải."
Chị thở dài. "Vậy bây giờ chị hỏi em. Nếu như em không quen chị thì em có phải ép mình như hiện tại không? Chị là nỗi áp lực của em đúng không?"
"Em cũng vậy thôi mà." cô nói nhỏ nhẹ. "Không phải."
Thạch Thảo lần nữa cảm thấy bất lực trước cách Thảo Nghi nghiêm túc trả lời lần lượt hai câu hỏi của mình. Chị đâu có ý muốn Nghi trả lời theo kiểu cứng nhắc như vậy, chị chỉ đang muốn mượn hai câu hỏi này để Nghi suy nghĩ về việc chính bản thân cô đang tự tạo áp lực thôi.
"Em nói dối. Nếu em không nói hết suy nghĩ của mình thì giờ chị sẽ cho em thời gian để suy nghĩ lại. Chị không muốn nói chuyện khi mà em cứ lấp lửng như vậy nữa. Chị về đây." Thạch Thảo đứng lên, không buồn nhìn sang Nghi.
Thảo Nghi thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Thạch Thảo. Cô sợ sệt, chộp lấy cánh tay chị.
"Em xin lỗi."
Chị gỡ từng ngón tay đang bấu cánh tay của mình, chị vừa gỡ sang ngón tiếp theo thì ngón trước lại rịt lên da mình.
"Chị nghe em nói được không," Thảo Nghi ngồi trên giường kéo cả người Thạch Thảo về phía mình, mặt cô chôn vào bụng chị. "Em sợ là mình không đem đến một cuộc sống tốt đẹp cho chị. Một hôn lễ, một mái ấm. Em đã nghĩ lỡ đâu sau này chị sẽ hối hận khi ở bên em thì sao. Hiện tại em chẳng có gì trong tay. Nếu như đến cả công việc là thế mạnh của em mà em còn không làm tốt như mình kì vọng thì em còn làm nên trò trống gì nữa," âm thanh của cô nhỏ dần, lời nói sau cùng như đang tự thì thầm với chính mình. "Em sợ mất chị."
Đáy lòng Thạch Thảo như vỡ ra. Chị không nghĩ Thảo Nghi lại lo lắng nhiều đến như vậy. Thạch Thảo cũng không biết lý do gì mỗi khi đối diện những việc liên quan tới chị, Thảo Nghi rút mất đi sự tự tin trong mình mà đẩy vào đó lòng tự ti. Thạch Thảo ngồi lên đùi Thảo Nghi, áp hai lòng bàn tay mịn màng của mình nâng khuôn mặt của Nghi lên.
"Chị tin vào năng lực của em, chỉ là em chưa quen thôi, thả lỏng một chút nha? Cuộc sống của tụi mình chị muốn cả hai cùng cố gắng, không chỉ ỷ lại vào mỗi em. Chị muốn em biết là chị yêu em và chị sẽ không hối hận đâu."
Thạch Thảo bá cổ Thảo Nghi, hôn vào khóe môi cô.
Sợi chỉ rối trong lòng nhẹ nhàng được gỡ bỏ. Để mình đắm chìm vào ánh mắt dịu dàng của Thạch Thảo, cô lấp đi những những cảm xúc tiêu cực. Với tương lai, với những gì chưa xảy ra, bản thân cô luôn phòng bị quá nhiều.
Chị nói đúng. Cô nên chậm lại, cô đâu thể nào chạy nhanh trong khi bản thân chỉ mới đang tập tễnh đi từng bước.
Sau đám cưới của anh trai mình, Thảo Nghi đã vội vã gò ép mình, áp đặt mình phải lo được cho Thạch Thảo một cuộc sống trọn vẹn không thua kém bất kì ai, nhất là khi phải đối mặt với sự kì thị của xã hội. Nhưng cuộc sống của hai người không phải là chuyện của một cá thể, cần phải có sự vun đắp từ hai bên.
Chị lấy tay xoa xoa vành tai cô. "Được rồi. Em có biết là trong hơn một tháng gần đây, em ít hôn chị lắm không? Chán chị rồi đúng không?"
Thảo Nghi lắc đầu liên tục, lắc thật mạnh để phủ định điều chị vừa nói. Một tay cô đặt sau lưng Thạch Thảo, tay còn lại nâng hai chân chị lên, nhẹ nhàng đặt chị xuống giường. Đôi môi họ tìm đến nhau, chị nồng nhiệt đáp lại những nụ hôn sâu của Thảo Nghi. Hai cánh môi hồng hào dạo chơi trên làn da mịn màng. Cái ướt át trên làn da nhanh chóng khô đi bởi làn không khí nóng. Chị hơi rướn người, hôn lên vành tai của cô.
Hai người nằm ôm nhau trên giường.Thảo Nghi hơi cúi nhìn gương mặt ửng hồng của Thạch Thảo. Chị đưa tay lên vén nhẹ sợi tóc tán loạn trước mặt.
Chị ngẩng đầu nhìn cô. "Em thích chị từ lúc nào?"
Cô mỉm cười. "Lâu lắm rồi."
"Từ lần đầu tụi mình gặp nhau?"
"Ừm."
"Thật ư?" Thạch Thảo cong cong đôi mắt. "Hèn chi hôm đó chị thấy em ngại ngùng. Không ngờ nhìn em vậy mà có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên." Chị cười khúc khích.
Thảo Nghi lắc đầu, cô biết là chị đang nhắc đến lần hẹn hò đầu tiên ở quán ăn. "Không phải hôm đó."
Chị ngạc nhiên.
"Trước đó rồi chị."
Chị thoát khỏi cái ôm của Thảo Nghi, nghiêng người nằm sấp trên ngực cô. Nghi cảm nhận được nơi đầy đặn của chị đang đè lên mình.
"Cục cưng ơi, em giấu chị điều gì rồi?" Giọng chị mềm dính.
"Khi mà chị là sinh viên năm bốn, vào tháng Ba, lúc mà chị cố cứu con mèo con."
Phản ứng kinh ngạc của Thạch Thảo không nằm ngoài dự đoán.
Năm ấy, khi đang đi dọc con đường tới bãi gửi xe của trường đại học, Thảo Nghi thấy vài sinh viên đang đứng chăm chú nhìn vào gốc cây gần đó. Len qua khoảng trống giữa những đôi chân, cô nhìn thấy một con mèo nhỏ đang nằm thoi thóp. Thảo Nghi nhíu mày. Cô lắng tai nghe họ nói chuyện với nhau. Họ đoán con mèo nhỏ này bị một đám người hành hạ, đánh đập và dẫm lên người một cách tàn bạo. Mèo nhỏ chạy trốn vào đây bằng sức lực ít ỏi còn sót lại rồi nằm xụi ở gốc cây. Họ không chắc những gì họ suy đoán có đúng không. Nhưng khi đưa mắt con mèo, Nghi thấy được dấu vết của sự hành hạ, trên cổ nó vẫn còn bị buộc một sợi dây nhựa. Nghi siết chặt nắm tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay. Cô biết được con mèo không thể qua khỏi dù có cứu chữa như thế nào đi chăng nữa.
Vài giọt mưa rớt xuống, sinh viên ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi lắc đầu, tản đi. Chờ mọi người đi hết, Thảo Nghi sẽ tìm chỗ chôn con mèo thì cô thấy một chị vẫn ngồi xổm nhìn nó. Những hạt mưa to rớt xuống, thấm vào áo người đang ngồi. Chị đưa tay ôm con mèo vào lòng và bối rối không biết phải làm gì tiếp theo. Dường như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của một người đang nhìn mình, chị ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt hoa đào ngập nước. Vài giọt nước mưa làm ướt mặt chị.
Thảo Nghi nhói lòng khi nhìn con mèo nhỏ, lồng ngực nó thoi thóp, bộ lông ướt nhẹp lấm lem bùn đất, những vệt máu loang lổ. Nó nằm rũ trong vòng tay chị.
"Nó còn thở." Chị run rẩy nói, tay chị nâng niu thân hình nhỏ bé của mèo con. Cái nhìn đầy chờ mong của chị đặt lên người Thảo Nghi như kiếm tìm sự trợ giúp.
Chị không hề biết, sau lời nói của mình, mèo con đã không còn thở nữa.
Cô đáp lại, nói rằng có phòng khám thú y gần đây và chỉ chỗ cho chị. Trên gương mặt của người đối diện lướt một tia hy vọng nhưng cô biết không thể cứu con mèo này được nữa. Rồi chị sẽ sớm thất vọng. Thảo Nghi bước lại gần, muốn đưa tay đón lấy con mèo thì chị đã ôm nó chạy về phía nhóm bạn của chị.
Cô lẳng lặng nhìn theo bóng lưng chị ngồi ở yên sau xe máy, nhìn cho tới lúc chỉ còn thấy làn bụi phả lên bởi chuyển động của chiếc xe.
Thảo Nghi không biết cảm xúc kì lạ nào đang trỗi dậy trong mình nữa. Trái tim cô loạn nhịp khi nhớ lại ánh mắt, giọng nói trong trẻo của chị. Kí ức về hình ảnh chị ngồi ôm con mèo như dòng điện xoẹt qua người cô, để lại trong tim một nỗi nhớ nhung. Tối hôm đó, đôi mắt hoa đào của chị đi vào giấc ngủ của cô.
Thảo Nghi không sao quên được cô gái ấy. Bất giác, cô đưa mắt tìm kiếm chị trên các dãy hành lang, trong các phòng học, nơi sân trường, nhà gửi xe, với nỗi mong mỏi được gặp lại chị.
Vào một ngày tháng Năm trời mưa rào, Thảo Nghi ngồi bệt ở hàng lang lớp học, chờ đợi cơn mưa ngớt. Cô thấy có người ngồi sát bên cạnh mình. Khi ngoảnh sang nhìn, cô ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt mà cô hằng mong mỏi, tim cô đập thình thịch.
Đáp lại ánh nhìn ngẩn ngơ của cô, chị mỉm cười. Thảo Nghi thoáng đỏ mặt, quay đầu thẳng lại.
Thảo Nghi liếc mắt nhìn xung quanh, nhận ra còn nhiều chỗ trống nhưng chị lại chọn ngồi bệt gần chỗ mình. Nghi ôm mộng tưởng chị còn nhớ mặt mình.
Cô mong cơn mưa kéo dài.
Cô và chị ngồi bó gối nhìn những hạt mưa giăng kín bầu trời âm u. Thỉnh thoảng, cô lén ngắm nhìn sườn mặt của chị.
Thời gian như ngưng đọng.
Tiếng mưa rơi du dương như tiếng đàn.
Thạch Thảo nghe Thảo Nghi kể xong, chị tựa đầu vào vai cô và đan những ngón tay vào nhau.
"Lúc trước em nói là em gặp chị lúc chị biểu diễn với lớp, chị cũng nói là chị nhớ là gặp em ở đâu đó rồi. Em có buồn không khi chị quên mặt em?"
Thảo Nghi lắc đầu. Cô biết việc chị quên mặt cô khi ấy là chuyện dễ hiểu.
"Đúng như em nói. Chú mèo con ấy không có cứu được. Lúc bạn chị chở chị tới nơi, nó đã chết rồi. Tội nghiệp lắm."
"Ừm."
Thạch Thảo nhìn Thảo Nghi, chị không ngờ rằng Thảo Nghi lại thích thầm mình lâu đến như vậy. Tình yêu của Thảo Nghi quá bền bỉ.
"Vậy game mà tụi mình chơi chung là vô tình hay em vì chị mà chơi?" Thạch Thảo dịu dàng hỏi.
"Vì chị mà chơi. Em thấy chị vào nhóm game, em vào theo và biết chị đang chơi nên em tải chơi cùng."
Chị mỉm cười.
"Cục cưng ơi."
"Ơi vợ."
"Chị yêu em."
Nụ cười của chị ngọt ngào như những viên kẹo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro