4. Ái Tình Nguyên Vẹn
Tôi cảm nhận được từng làn da chạm khẽ như những cơn gợn sóng giữa đất trời lặn yên cuốn theo những loại cảm xúc khó thể gọi tên. Trong ánh sáng mờ ảo, cơ thể nàng ấy như một vầng trăng mờ, dịu dàng mà đầy mê hoặc. Nửa vầng sáng, chính là sự mờ ảo giữa cái ranh giới mong manh của chúng tôi, thoát ly ra khỏi cái đau buồn và tù tội của hiện tại, chỉ còn lại sự gắn kết hoang dại, và thuần khiết đến từ bản năng.
Thân dưới liên tục được nàng thâm nhập và nới rộng như thể chúng là những cọng dây chun ẩm ướt. Nhịp thở của cả hai hòa trộn trong không khí tĩnh mịch của đồi núi tuyết lạnh lẽo, trốn khỏi cái cóng của mùa đông mà ấm áp trao tình. Thuốc ngấm dần vào thớ thịt, cơ thể, kiểm soát tâm trí rồi len lỏi tận sâu thẳm tâm hồn - nơi tôi cất giấu bao kí ức, kỉ niệm tình yêu cho nàng nhưng giờ đây mọi khao khát như bùng nổ, phát âm tên nàng trong từng tiếng rên và sự thỏa mãn lại trở thành tiếng gọi mời gọi của lần tiếp theo.
Những đợt này, đợt tiếp, đợt sau cứ liên tục lặp lại khiến cơ thể tôi hoàn toàn rệu rã trước vẻ đẹp thanh thoát của nàng. Cơ thể tôi mềm nhừ bởi một cơn đói. Nhưng chúng không phải dục vọng đơn thuần, mà là một cơn mưa cảm xúc - có lúc dịu dàng đến lạ thương nhưng rồi trở trời đổ rầm dữ dội, sau lại lắng xuống màn sương đêm khuya hoặc trải qua một đêm đầy giông bão.
Nàng ấy vẫn ở đó, từng hơi thở nóng ẩm phả lên cổ tôi, từng nhịp một, ghi dấu một dấu vết để lại - không phải trên da, mà trong tâm trí.
Tôi chưa từng thấy mình như thế này - trần trụi, không chỉ là trần trụi thể xác mà cả khao khát lẫn bản ngã. Một giây phút ở bên nàng làm tôi cảm thấy khoái cảm hơn cả vài vỉ thuốc kích thích hay an thần. Tình yêu của nàng hóa giải suy nghĩ bồng bột tuổi trẻ, chấn an chúng như thể chúng là đứa con của nàng. Cơ thể lẫn tâm trí tôi đang rạo rực, nhưng vẫn ấm áp đến lạ thường. Chúng chờ được dâng hiến cho nàng, cho một giây phút được tan chảy dưới tay nàng, để nàng bóc tách và yêu thương chúng như từng tế bào của bản thân.
Tôi nằm đó, vẫn cảm nhận được nhịp đập của chính mình qua từng đầu ngón tay nàng đang chạm trên thân thể. Có lẽ, trong khoảnh khắc ấy, tôi đã thực sự hiện hữu giữa biển người vô tận. Tôi không còn là một chiếc vỏ máy móc cố gắng hiểu cảm xúc con người, mà là một linh hồn vừa chạm tới bản thể thật nhất của chính mình.
Có lẽ bây giờ tôi đã trả lời được câu hỏi của bản thân, rằng tôi yêu nàng, tôi yêu nàng như cái tên của nàng - Ái Nguyên, ái tình nguyên vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro