Chương 11

Thanh kẹp bút vào cuốn sách bài tập để đánh dấu phần tự học hôm nay. Mặc dù lòng vẫn cảm thấy thấy buồn phiền, áy náy với My nhưng tạm thời chưa thể nghĩ ra cách giải quyết tối ưu nào khác. Cô không biết bối cảnh gia đình cậu ấy ra sao, chỉ chắc chắn rằng sống trong khu biệt thự này thì thu nhập của phụ huynh hiển nhiên không dừng ở mức trung bình - khá.

Cho nên cô sợ, sợ một ngày nào đó trước mặt sẽ xuất hiện một người phụ nữ mặc chiếc áo trị giá bằng cả tháng lương bưng bê đến xanh lét mặt mày của mình, mỉm cười ôn hòa nhưng lời lẽ lại xuyên vào tâm can rằng: "Tính bạn Hà My nhà cô xấu lắm, cô e bạn ấy sẽ làm tổn thương con mất, Yến Thanh ạ."

Ngay cả quả việt quất đầu tiên được ăn trong đời cũng phải thông qua chiếc bánh quy của cậu ấy, thì cô lấy tư cách gì để giữ gìn sự công bằng cho mối quan hệ này đây? Người ta tặng mình món đồ một trăm nghìn, ít nhất mình cũng phải tặng lại món quà chín mươi. Thấp hơn đôi lần thì không sao, mà nhiều lần chưa chắc đã bền vững.

Thường nói tình bạn không toan tính, nhưng con người vốn là động vật biết so đo. Từ cổ chí kim đã có thể nhận dạng thứ này to, thứ kia nhỏ; biết cân nhắc giá trị sản phẩm để đổi lấy nguyên liệu cần thiết. Lâu dần hình thành hoạt động thương mại, cũng là tiền đề phân hóa xã hội có giai cấp.

Chính vì vậy, đối với Thanh - người biết tới khái niệm "giai cấp" khi mới là học sinh Tiểu học - rất tin tưởng vào vật chất. Vật chất mang đến cảm giác an toàn cho ý thức; đảm bảo một chỗ đứng nhất định trong cộng đồng và gìn giữ mối quan hệ hòa hợp, khăng khít giữa con người với con người.

Cô chưa từng tin nhân loại hạnh phúc khi thiếu vật chất.

Đó cũng là điều khiến người mẹ gần đất xa trời của cô lo lắng không yên. Bà thường yếu ớt dặn dò đứa con mới tí tuổi đầu nhưng luôn nghĩ đến tiền, tính toán cách chi tiêu và kiếm thêm thu nhập hằng tháng, rằng: "Thanh ơi, tiền bạc không phải tất cả. Điều cốt lõi nằm ở chân tâm và đạo đức của con. Tiền có nhiều bằng mấy nhưng con lại kiếm trên mồ hôi xương máu của người khác, hay con đánh mất bản thân vì những tờ giấy vô cảm này, thì con cũng chẳng tài nào yên giấc được. Và cuối cùng, kẻ phải hối hận nhất chính là con."

Thanh phản bác sao tiền lại không quan trọng hả mẹ? Tiền có khả năng kéo dài sinh mệnh của con người, giúp con người nâng cao vị thế và được ưu tiên. Mẹ đừng giấu những mặt tối chúng ta từng gặp ở bệnh viện, bởi vì con đã chứng kiến hết rồi. Mẹ ơi, con người cần tiền, rất cần tiền. Nói không cần tiền chính là thần tiên.

Con phải kiếm tiền, mẹ ạ. Con đã quyết phải kiếm thật nhiều tiền. Thế nhưng xin mẹ hãy yên lòng, vì chân tâm hay sơ tâm của con đều không bao giờ bị đánh mất.

Mười sáu tuổi, con hứa sẽ trở thành người tốt. Con kiếm những đồng tiền sạch bằng sức lực và trí tuệ của con. Mẹ ở trên trời phù hộ cho con, giúp cơ thể con luôn ở trạng thái khỏe mạnh. Con sẽ tiếp tục sống, cố gắng gìn giữ hết mức để sau này hiến cho những người cần con. Mẹ ơi, khi con ngã xuống không bao giờ thẹn với mẹ và chính con. Mẹ ơi!

Và Thanh đã giữ trọn lời thề ấy đến khi trưởng thành.

Kết thúc chuyện xưa, Thanh cắn môi thật mạnh rồi thở dài một tiếng, khoảnh khắc nhả ra còn cảm nhận được răng dính vào môi. Vô cùng đau đớn.

Đúng lúc đó, cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ. Cô biết bác Cúc thường đến gọi mình vào giờ này bèn đứng dậy ra mở. Nào ngờ bác gái lại dõng dạc cất lời tựa sét đánh rằng:

- Cháu xuống dùng bữa cùng cô Yên nhé.

- Cô... cô Yên ạ? - Thanh lắp bắp, khuôn mặt dần tái đi. - Cô ấy về rồi ư bác?

- Ừ, cô ấy về lúc sáng. Cô ấy dặn bác lên gọi cháu xuống ăn cùng cô ấy cho vui.

"Không, không vui." Thanh nghĩ thầm. Đối mặt với cô ấy thì làm sao vui nổi? Liệu cô ấy sẽ hỏi mình điều gì? Mình phải nói gì để cô ấy không chướng tai gai mắt đây?

Bác Cúc vỗ vai cô bé đang hoảng loạn, khẽ trấn an:

- Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, cô Yên là người tốt.

Thanh vô thức nuốt khan, cuối cùng chấp nhận tin lời bác gái. Đồng thời động viên bản thân mọi chuyện sẽ không tệ hại như mình tưởng, mặc dù cô Yên lạnh lùng, nhưng cô ấy không phải mẫu phụ nữ gây chuyện vô cớ. Lần trước cô ấy còn chủ động nhờ mình xuống lấy đồ và gọi điện tìm mình cơ mà. Đúng vậy. Không sao cả.

***

Yên mời hai bác gái cùng dùng bữa như mọi khi, song những người lớn lại khuyên rằng nàng nên tranh thủ trò chuyện với Thanh, kể cả câu được câu chăng. Nàng cân nhắc một lát rồi đồng ý, vì chính nàng đã đề xuất việc này.

Thanh cảm tưởng mình giống như tù nhân đang bị áp giải ra pháp trường, và ít phút nữa lưỡi dao công lý sẽ chém bay đầu kẻ tội lỗi, gian manh. Lòng khoan dung nên dành cho những cá nhân xứng đáng, còn cô luôn cảm thấy dằn vặt vì hành động ích kỷ mà bản thân từng làm; chưa kể tới việc ngày đêm bị giày vò trong lỗi lầm của bố. Thời gian qua, sự hổ thẹn đã vượt lên mọi cảm xúc khác của cô, cô sợ hãi khi phải nhìn vào mắt Yên, hốt hoảng khi nghe giọng nàng.

Cô vô thức siết vạt áo, ngẩng đầu đối diện với người vợ hợp pháp đang ngồi chờ sẵn, khẽ thưa:

- Cháu chào cô.

Yên liếc qua cô bé rồi bình tĩnh đáp: "Ừ, ăn cơm thôi." Mà Thanh chẳng hề đoán được cảm xúc qua ngữ điệu của nàng. Cố gắng tìm kiếm bác Cúc như niềm hy vọng cuối cùng, tuy nhiên bác gái cũng mỉm cười dặn: "Cháu ngồi đi kẻo cô đợi lâu, hai bác ăn sau."

Thanh lặng lẽ hít thở thật sâu, sau đó kéo ghế nhưng chưa vội ngồi xuống mà cầm muôi xới cơm, hỏi:

- Cô ăn cơm ngay không ạ?

Bàn tay mảnh khảnh vươn tới trước mặt đứa trẻ, người phụ nữ vừa được nhắc tới ung dung trả lời:

- Cháu lấy giúp cô nửa bát.

- Vâng.

Thanh cẩn thận xới nửa bát theo đúng yêu cầu, sau đó đưa cho Yên bằng hai tay. Nàng hơi nhếch môi nói: "Cô cảm ơn" rồi im lặng chờ cô bé lấy suất của mình. Bầu không khí tương đối ảm đạm, song không hề ngột ngạt như Thanh vẫn tưởng. Nhất là khi người đối diện cô chủ động trò chuyện:

- Sáng nay cô gặp Hà My ngồi khóc trước cổng.

Cô ngẩng đầu nhìn nàng:

- Dạ?

Yên kiên nhẫn lặp lại lần hai:

- Sáng nay cô gặp Hà My ngồi khóc trước cổng.

- Vâng, chúng cháu... hơi bất đồng quan điểm.

Nàng không tiếp tục thắc mắc mà tập trung dùng bữa, cũng chẳng đề cập đến sự việc bỏ trốn hay buổi tối gọi điện cho cô. Mọi chuyện khởi nguồn trong âm thầm và kết thúc theo cách tĩnh lặng nhất. Tận khi bát cơm vơi gần hết nàng mới nói thêm:

- Sau này cứ xuống ăn cùng cô, trong nhà cũng không có ai.

Thanh buột miệng thưa: "Bố cháu..."

- Bố cháu không thường xuyên về đây đâu. - Nàng nói. - Chủ yếu chỉ có hai bác và cô.

- Cháu cảm ơn cô.

Tiếng cảm ơn này thực sự xuất phát từ đáy lòng. Cô tự nhủ cô ấy đã đề xuất như vậy, nghĩa là mình vẫn còn cơ hội chuộc lỗi. Phải. Mình sẽ tìm thời điểm thích hợp để thừa nhận mọi lỗi lầm với cô ấy và cầu xin sự tha thứ, bao gồm hành vi đốn mạt của ông bố.

Yên làm ngơ lời Thanh, nghĩ ngần một chốc lại dặn cô bé ăn nhiều một chút. Chẳng ngờ khiến cô bé hơi sững sờ, len lén nhìn nàng và cúi đầu giải quyết nốt phần cơm trong bát. Song hành động ấy chỉ diễn ra một lần, bởi vì từ khoảnh khắc đó đến khi Thanh đặt đũa lên bát cơm, cô bé chưa từng chạm mắt với nàng thêm lần nào.

Nàng bảo Thanh:

- Cháu cứ về phòng đi, lát nữa bác Mây dọn.

Cô bé ngẩn ra rồi vội lắc đầu từ chối:

- Dạ thôi, cô để cháu dọn luôn kẻo mất công hai bác.

Yên không cố chấp phản đối mà đẩy đĩa hoa quả được gọt sẵn tới trước mặt Thanh, nói: "Vậy tráng miệng trước đã."

Thiếu nữ khẽ vâng, sau đó rụt rè cầm dĩa lên xiên một miếng dưa vàng. Trong thời gian cô bé chậm rì rì nhấm nháp, nàng cũng tranh thủ ngắm khuôn mặt mang gần hết dung mạo của Vinh nhưng mềm mại hơn. Thanh gầy và ngăm đen, tuy nhiên không hề mang cảm giác ốm yếu dù đúng là cô bé vừa thoát khỏi một trận sốt nặng.

Nàng chú ý tới cổ áo phông đang có dấu hiệu bị giãn, màu áo cũng đã phai nhiều. Chỉ là tổng thể không hề xuề xòa, luộm thuộm. Nàng nghĩ có thể do mái tóc được buộc cao cùng đường nét sắc sảo, nên cảm giác cô bé mang tới đã áp đảo toàn bộ khuyết điểm của trang phục.

Thanh ăn hết miếng dưa liền tự giác đứng dậy thu dọn bát đĩa. Chiếc điện thoại đặt cạnh Yên vang lên đúng lúc khiến cô thầm thở dài như trút được gánh nặng. Nhất là khi nàng đứng dậy rời khỏi phòng vì cuộc gọi đó liên quan đến công việc.

Bác Cúc thấy Thanh xếp bát vào bồn, chuẩn bị xả nước tráng bèn bước tới hướng dẫn cô sử dụng máy rửa bát. Thanh ngạc nhiên trước vật dụng hiện đại, lập tức nhấc chân nép sang bên cạnh, ngoan ngoãn nghe bác gái thao thao bất tuyệt và thỉnh thoảng gật đầu như gà mổ thóc. Hoàn toàn không phát hiện dáng vẻ ngờ nghệch của mình đã lọt vào mắt Yên.

Nàng chưa bước lên cầu thang mà dựa vào tay vịn, nghiêng đầu dõi theo hai bác cháu đang trao đổi hăng say trong bếp.

Rồi nàng thấy Thanh cười. Nụ cười của cô bé làm khuôn mặt u ám bừng lên, ánh mắt dần lấp lánh sáng ngời. Dáng vẻ đối lập với bữa cơm nên trông khá lạ lẫm. Nàng tự nhủ ít nhất thì hiện tại cô bé vẫn có thể tin tưởng một người và chấp nhận bộc lộ một phần hồn nhiên đúng lứa tuổi của mình.

Để bác Cúc ở bên cô bé nhiều hơn vậy.

***

Yên gửi bản vẽ đã hoàn thiện cho đối tác. Vì ngoài kinh doanh và đưa tác phẩm tới các triển lãm, nàng còn nhận vẽ minh họa cho các dự án liên quan đến thiếu nhi, đồng thời quản lý một lớp thiện nguyện dành cho trẻ tự kỷ. Lớp học này đã tròn ba năm, thường diễn ra vào tối thứ bảy, chủ nhật; tuy nhiên gần đây nàng thôi giảng dạy vì những chuyện liên quan đến Vinh.

Thỉnh thoảng các phụ huynh vẫn nhắn tin và gọi điện hỏi thăm, khiến nàng quyết định vực lại tinh thần, sang tuần trở lại với các bạn nhỏ của mình.

Mục đích mở lớp học của Yên rất đơn giản. Nàng luôn tin rằng nghệ thuật có khả năng kết nối những tâm hồn đồng điệu, bất kể chúng ta là ai, bao nhiêu tuổi, đến từ đâu, khỏe mạnh hay đau yếu, đều có thể giao tiếp với nhau thông qua sắc màu. Nàng hướng đến đối tượng trẻ tự kỷ với lý tưởng các em đặc biệt nhưng không khác biệt. Nhóm học trò nhỏ của nàng và tất cả những cá nhân mắc chứng tự kỷ đều xứng đáng nhận được sự quan tâm, được tạo cơ hội phát triển tài năng của bản thân.

Dù đôi khi còn gặp khó khăn vì một số em bé can thiệp muộn, dẫn đến nhiều trở ngại trong hoạt động giao tiếp. Các em luôn chìm đắm với không gian riêng, chưa từng phản ứng với tiếng gọi của nàng, cáu giận khi nàng chạm vào tác phẩm hoặc khay màu. Song niềm tin và sự kiên trì đã được đền đáp vì phụ huynh của một trong những em bé đó từng gửi cho nàng một bức tranh bông hoa, kèm video nói rằng con muốn tặng cô Yên.

Giải quyết công việc xong, nàng nghĩ ngần một lát rồi gọi điện cho cô bé thực tập sinh ở Trung tâm nghệ thuật. Cô bé là đàn em khóa dưới, hiện đang học năm ba, tính cách rất hoạt bát cởi mở và sở hữu tâm hồn vô cùng phóng khoáng, tự do.

Nàng thường gọi đối phương bằng biệt danh Sâu - Họa sĩ Sâu Lạc Quan.

Cô bé vừa nghe máy đã cười khằng khặc:

- Chị ơi, mai em được gặp chị rồi ạ?

- Chị tưởng sáng mai em học ở trường? - Nàng đáp. - Trả lời vấn đề của chị trước đã.

- Ồ, chị có vấn đề gì mà cần nhờ vả em đây? Tháng này tăng lương chứ nhỉ?

Yên khẽ cười:

- Còn phụ thuộc vào mức độ hài lòng của chị đối với em.

- Chị... chị chị chị... chị định làm gì em?

- Đừng đùa nữa. Sâu ơi, em hay mua áo phông ở đâu? Mấy chiếc áo xinh xinh em hay mặc khi dạy các bạn nhỏ ấy, không phải áo gắn xích hoặc đầu lâu đâu nhé.

Sâu cao giọng tỏ vẻ kinh hãi:

- Chị yêu đang hồi xuân à? Khi không lại quan tâm đến gu thời trang năng động cá tính của giới trẻ?

Nàng cau mày:

- Chị cũng chưa hề già. Mà em tập trung trả lời chị mau lên.

- Chị gần gấp lắm sao?

- Ừ.

Đàn em dặn: "Vậy chị tắt máy đi, em gửi link cửa hàng và vài địa chỉ mua trực tiếp siêu uy tín cho chị." Chỉ là trước khi kết thúc cuộc gọi, cô nàng vẫn kiên trì thắc mắc thêm một câu:

- Chị ơi, dạo này chị vắng mặt suốt. Chẳng lẽ chị đang cặp kè với em gái nào non tơ mơn mởn hơn em ư? Em hỏi chị Duyên mà chị ấy cũng lảng tránh, chứng tỏ là sự thật rồi.

Yên choáng váng đầu óc với đồng nghiệp nhỏ tuổi, vội vàng tạm biệt rồi tắt máy.

















---

15.01.2024

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro