Chương 1
23 giờ 59 phút – chiếc đồng hồ trên bàn cạnh giường ngủ khẽ hiện lên. Vừa bước ra từ phòng tắm, Lý Uyển Nhi choàng hờ chiếc khăn tắm trên vai, thấm nhẹ những giọt nước từ mái tóc vẫn còn vương nước. Sống độc thân, nàng có thói quen thoải mái với chính mình – không cần vội vã khoác lên trang phục, thậm chí khi ngủ cũng vậy. Chậm rãi tiến đến chiếc bàn trang điểm đặt cạnh, nhẹ nhàng ngồi xuống và mở ngăn tủ bên phải và lấy ra chiếc máy sấy tóc.
Trong lúc đang loay hoay với chiếc máy sấy, bỗng một tiếng "Rầm!" vang vọng khắp căn phòng nhỏ. Cùng lúc đó, chiếc đồng hồ trên bàn cũng vừa điểm 00 giờ 00 phút. Lý Uyển Nhi giờ đây đã nằm bất động trên nền sàn lạnh lẽo.
Khi Lý Uyển Nhi mở mắt lần nữa, cảm giác đầu tiên là sự mềm mại lạ lẫm dưới hai bàn tay đang chống xuống sàn, và hai đầu gối nàng đang quỳ trên một tấm thảm đỏ thẫm. Nàng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền ngẩng đầu lên. Trước mắt nàng, cách khoảng năm bước chân và một cầu thang chừng chục bậc, một lão già đang ngồi uy nghi trên cao.
Lão ta khoác lên mình Miện phục đầy vẻ quyền quý. Chiếc Mũ Bình Thiên với mười hai sợi dây lưu, mỗi sợi điểm xuyết mười hai viên ngọc, rủ xuống đầy vẻ trang trọng. Áo bào thêu kín những hoa văn phức tạp, nhưng nàng có thể nhận ra hình ảnh Long, Hoa Trùng, Phủ, Phất… và thắt một đai lưng bản lớn. Gọi là lão già, song thực ra dung mạo người này trông vẫn như một người trung niên, chỉ là bộ râu dài, lốm đốm vài sợi bạc đã khiến nàng khó chịu, trong mắt nàng nó thật mất thẩm mỹ, đó là lí do nàng gọi là lão già. Dù đội mũ, mái tóc đen vẫn lộ ra. Nàng vẫn chưa lý giải nổi tình cảnh hiện tại, chỉ vừa ngẩng đầu định quan sát kỹ hơn người phía trên kia, kèm theo ý định đứng dậy vì không có lí do gì nàng phải quỳ gối trước người này, thì ngay lập tức, một bàn tay mạnh mẽ ấn đầu nàng sát gần sàn.
Dưới sức ép mạnh mẽ từ bàn tay kia, Lý Uyển Nhi bị đẩy gục xuống, đầu cúi sát sàn. Ngay lập tức, một tiếng quát đầy uy lực vang lên, đanh thép và lạnh lẽo: "TO GAN! NGƯƠI DÁM NHÌN THẲNG LONG NHAN KHI ĐANG CHỜ HOÀNG THƯỢNG BAN TỘI SAO?!"
Lão già đứng bên trái, tay chỉ thẳng vào Lý Uyển Nhi mà quát lớn, rồi ngừng lại vài giây. Ngay sau đó, lão ta xoay người, khom lưng sâu về phía Hoàng thượng ngồi trên cao, hai tay hành lễ che khuất gương mặt, chỉ để lộ chiếc mũ trên đầu.
"Bẩm Hoàng thượng, công chúa Uyển Nhi đã mạo phạm long nhan, tội chồng thêm tội. Khẩn mong Hoàng thượng... giáng chỉ xử trảm để răn đe!"
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ, tai Uyển Nhi như ù đi. Nàng tự hỏi: Chém đầu là gì? Là dùng đao sắc bén chém xuống, khiến đầu lìa khỏi cổ sao? Là sẽ chết ngay lập tức ư? Mình đang gặp phải chuyện gì thế này? Là thật hay là mơ? Là diễn kịch hay đang là thực tại? Hàng nghìn câu hỏi cứ thế xoáy sâu trong tâm trí mà không một ai trả lời.
Lý Uyển Nhi chợt bừng tỉnh, thoát khỏi những dòng suy nghĩ hỗn loạn khi cảm nhận được có thứ gì đó khẽ đè nặng lên vai mình, cứ như ai đó vừa ngồi xuống vậy. Ngay sau đó, một giọng nói cất lên bên tai, giọng nam khá ấm áp nhưng lại mang chút chất trẻ con.
"Tiểu cô nương, ta khuyên ngươi... nên giữ yên tư thế này. Bằng không, cái giá ngươi phải trả... có lẽ là thêm một lần chết nữa.”
Uyển Nhi khẽ run. Chết... nữa? Câu nói ấy như một làn sương lạnh tràn vào ngực. Nàng chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra thì ánh mắt người thiếu niên kia đã ghìm chặt lấy cô, bình thản mà lạnh lùng, như thể đã nhìn thấy nàng... chết một lần rồi.
Dường như hiểu rõ nàng đang nghĩ gì, một cái cốc đầu rõ mạnh giáng xuống khiến Lý Uyển Nhi đau điếng. Giọng nói quen thuộc lại tiếp tục văng vẳng bên tai. Mặc kệ bên ngoài đang ồn ào như cái chợ vỡ, với kẻ đòi hoàng thượng giảm nhẹ tội, người lại muốn chém đầu cả cô và người phụ nữ bên cạnh, Lý Uyển Nhi vẫn chỉ tập trung lắng nghe giọng nói duy nhất đang giải thích cho mình tình cảnh hiện tại.
"Bổn hệ thống ta đây không phải là nhóc con! Vểnh cái tai ngươi ra mà nghe cho rõ đây. Hiện tại, ngươi đã xuyên không rồi! Đúng, chính là cái thể loại quen thuộc hay xuất hiện trong mấy bộ tiểu thuyết mà con người các ngươi vẫn mê mẩn đấy. Nhân tiện, ta cũng xin chúc mừng ngươi đã thành công thức khuya, tắm đêm quá nhiều đến nỗi đột quỵ mà may mắn bước chân vào con đường xuyên không đầy vi diệu này!"
Đoạn hắn nói xong, một tràng vỗ tay "bốp bốp" vang lên tầm ba hơi thở rồi lại im bặt. Lý Uyển Nhi chợt đổ vài giọt mồ hôi lạnh trên trán. Dường như hắn phát hiện nàng định nói gì đó nên đã vội vàng cắt lời, không cho nàng có cơ hội thắc mắc thêm bất cứ điều gì.
"Nhóc con, ngươi cứ mặc kệ mấy lão già này cãi nhau ồn ào. Ngươi cứ nghe lời ta dặn thì chắc chắn sẽ sống sót ở nơi này. Nhưng trước tiên phải biết những thông tin cơ bản sau: hiện tại ngươi là công chúa Uyển Nhi, năm nay mười sáu tuổi. Người phụ nữ đang quỳ cạnh ngươi chính là mẫu thân của ngươi, cũng là đương kim hoàng hậu của đất nước này. Ta đến đây là để giúp ngươi, giúp ngươi sống sót, giúp ngươi bảo vệ người thân và quan trọng hơn cả, ta sẽ giúp ngươi thực hiện lý tưởng cứu dân, tìm phương thuốc chữa bệnh cho đất nước này. Còn vì sao ngươi lại quỳ ở đây thì lát nữa sẽ rõ ngay thôi. Ta chỉ nói đến đây thôi nhé, còn lại làm thế nào để sống tiếp thì phải xem may mắn và bản lĩnh của ngươi. Sau này cần gì cứ gọi ta, có duyên sẽ gặp lại!"
Ngay sau khi giọng nói biến mất, Lý Uyển Nhi cũng không còn cảm nhận được ai đang ngồi trên vai mình nữa. Nàng cũng đã hiểu kha khá về tình huống hiện tại, liền tập trung hơn để lắng nghe những giọng nói từ mấy lão già kia. Chợt, một giọng nói uy nghiêm cất lên, khiến những lão già xung quanh im bặt đến lạ thường.
"Tâm Lệ, Uyển Nhi, hai người mau ngẩng đầu lên nhìn trẫm."
Lý Uyển Nhi phát hiện mẫu hậu khẽ giật mình, bàn tay đặt trên đầu nàng cũng nhẹ nhàng rút lại. Thấy Phan Tâm Lệ đã ngẩng đầu lên trước, nàng cũng vội vàng làm theo. Lúc này, Lý Uyển Nhi mới có cơ hội nhìn kỹ người ngồi phía trên kia. Người ấy uy nghiêm trên chiếc ghế rồng dát vàng, hoàng bào thêu đủ Mười hai chương*, gương mặt lại có chút hiền hậu. Nàng nhận ra người ấy khẽ động khóe môi cười nhẹ với mình, nhưng đôi mắt vẫn chất chứa nỗi buồn sâu thẳm. Chỉ chớp mắt một cái, nụ cười đã biến mất, thay vào đó là cái nhếch môi lạnh lùng, dường như chuẩn bị ban cái chết cho cả nàng và mẫu hậu. Lý Uyển Nhi tự nhủ, có lẽ mình chỉ đang gặp ảo giác mà thôi.
Mười hai chương (hoa văn) bao gồm: Nhật (日- mặt trời), Nguyệt (月- mặt trăng), Tinh Thìn (星辰- chòm sao), Tảo (藻), Phấn mễ (粉米- gạo trắng), Phủ (黼- rìu), Phất (黻- thể hiện hai mặt tốt-xấu), Long (龍- rồng), Hỏa (火- lửa), Sơn (山-núi), Hoa trùng (華蟲- chim trĩ), Tông di (宗彝- Cặp cốc có hình con hổ và con khỉ, là đồ dùng trong lễ tế xưa)
"Hoàng hậu Phan thị, ngươi lòng dạ độc ác, nhiều lần hạ độc nhằm sát hại Trần thục phi. Bản tính ghen tị đã ăn vào máu thịt, khó lòng sửa đổi. Nhưng nể tình Phan tướng quân nhiều năm liều mạng chinh chiến biên cương, tử chiến nơi sa trường bảo vệ đất nước, nay trẫm miễn tội chết cho ngươi. Hy vọng ngươi sống để nhận biết lỗi lầm, sống để chuộc lại tội lỗi mình đã gây ra... Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Lập tức trục xuất khỏi hoàng cung, đày làm thứ dân.
Còn về công chúa Uyển Nhi, bản tính ngang tàng, ương ngạnh, nhiều lần xúc phạm thiên tử, lại tiếp tay cho mẫu hậu ám hại Trần thục phi. Đày làm thứ dân, vĩnh viễn không được trở lại hoàng cung.
Lập tức thi hành!"
Những gã quan triều đình đứng hai bên, hơn phân nửa đã hoang mang, những tiếng "Hoàng thượng!" vang lên không ngớt nhằm phản đối. Mặc kệ bọn họ ồn ào, Lý Uyển Nhi nhìn sang biểu cảm của mẫu hậu lúc này, chỉ thấy một hàng nước mắt trong suốt, chực trào rồi lăn vội xuống má, nặng nề rơi xuống thảm đỏ, tan vào từng sợi nhung. Ngay sau đó, Phan Tâm Lệ vội vàng cúi đầu lạy mà không nói gì, thấy thế Lý Uyển Nhi cũng làm theo. Tuy cả hai không ai lên tiếng, nhưng nhìn vào thì ai cũng hiểu họ đang tạ ơn Hoàng thượng. Thật không biết nên vui hay nên buồn vì Hoàng thượng chỉ khẽ liếc mắt một cái rồi lập tức đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.
Song, Một thái giám cao tuổi bước lên một bậc, giơ cao ngọc bản, giọng the thé kéo dài, vang dội khắp chính điện: “Bãi triều—!”
Âm thanh dứt điểm, đinh tai giữa một khoảng lặng nặng nề. Gió từ cửa cung thổi vào làm tà áo quan triều lay động. Hàng loạt tiếng xôn xao, nhốn nháo của các quan lại vang lên gọi "Hoàng thượng!" inh ỏi, như muốn giữ chân người lại.
Cứ thế, Lý Uyển Nhi cùng mẫu thân bị hai tên quân lính thẳng tay đẩy mạnh ra khỏi cổng hoàng cung. Lực đẩy mạnh đến nỗi cả hai ngã khuỵu xuống đất, nhưng kỳ lạ thay, chẳng có một tay nải nào được ném ra cả. Nhận ra điều bất thường này, Lý Uyển Nhi vội đỡ mẫu thân đứng dậy, rồi xoay người chạy nhanh lại, nắm chặt lấy tay áo của một trong hai tên lính đang chuẩn bị quay vào. Gương mặt nàng đầy giận dữ.
"Chờ đã! Ngươi mau trả tay nải cho ta! Đó là của ta, ngươi dựa vào cái gì mà không trả!"
Tên lính đó liền hất tay nàng ra, xoay người đạp mạnh vào bụng khiến Lý Uyển Nhi không khỏi văng ra xa, đập người mạnh xuống đất. Phan Tâm Lệ hốt hoảng chạy lại đỡ nàng dậy. Lý Uyển Nhi một tay ôm bụng, mặt nhăn lại vì đau đớn, nhìn thẳng vào tên lính kia. Hắn thấy thế có chút chột dạ.
Tên lính còn lại có chút khẩn trương, vội huých vào cánh tay tên kia một cái rồi nhắc nhở: "Này, người làm hơi quá rồi đó, dù sao thì hoàng thượng chỉ có duy nhất một đứa con là cô ấy thôi đấy, lỡ như..."
"Hừ, sợ cái gì chứ!" Hắn quay lại chỉ tay vào hai người, hung hăn nói: "Các người tưởng mình vẫn còn là Công chúa, Hoàng hậu hay sao? Đã bị trục xuất khỏi hoàng cung thì đem những thứ này theo để làm gì? Đồ của hoàng cung thì để lại đây cho ta! Cẩn thận cái miệng nếu không ta giết chết hai người đấy!"
Nói xong, hắn cười phá lên chế nhạo. Tên lính còn lại chỉ nhăn mày, gương mặt pha chút lo sợ rồi cả hai cùng đi vào trong, vội vàng đóng sập cánh cổng lại. Phan Tâm Lệ choàng một tay ra phía sau, ôm trọn Lý Uyển Nhi vào lòng, một tay giúp nàng phủi bụi trên người, gương mặt không khỏi lộ vẻ lo lắng.
"Uyển Nhi, Uyển Nhi của ta, con không sao chứ? Đau ở bụng lắm đúng không? Nào, để mẫu thân cõng con đi nhé? Chúng ta rời khỏi đây, tìm một nơi nghỉ tạm, mẫu thân giúp con kiểm tra vết thương có được không?"
Mặt Lý Uyển Nhi lúc này cũng không còn nhăn nhó. Nàng nhìn thẳng vào cánh cửa lớn màu đỏ trước mắt, lòng đầy suy nghĩ, chỉ là không ai biết lúc này cô bé mười sáu tuổi ấy đang nghĩ gì. Nghe thấy giọng người phụ nữ bên cạnh, Lý Uyển Nhi nhẹ nhàng đặt bàn tay bé nhỏ của mình lên đôi bàn tay mềm mại đang phủi bụi cho mình rồi khẽ lắc đầu.
"Mẫu thân à, Uyển Nhi không sao, Uyển Nhi không đau đâu ạ, mẫu thân không cần lo cho con. Người cũng đừng quỳ trên đất nữa, khi nãy người đã quỳ nhiều rồi, sẽ đau chân đấy ạ!"
Nói rồi, nàng xoay người nhìn Phan Tâm Lệ mà cười híp mắt. Nàng cố gắng cười tươi nhất có thể để người phụ nữ ấy không còn phải lo lắng nữa.
Phan Tâm Lệ nhìn thấy đứa con gái trước mắt mình mà cảm thấy xa lạ. Con bé ấy ngày hôm kia vẫn còn là một đứa trẻ ngang bướng, không thể chịu đau, chỉ một vết trầy xước nhẹ cũng khiến nó khóc cả ngày, chỉ khi được mẫu thân dỗ dành và cho thứ nó muốn mới có thể nín khóc. Có lẽ, ngày hôm nay đã dọa sợ đứa trẻ này, có lẽ nó đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó không hiểu thế nào là thường dân, có lẽ nó cũng sẽ không biết cuộc sống sau này sẽ phải chịu khổ thế nào. Cũng có thể, ngày hôm nay đã khiến con bé trở nên hiểu chuyện, mạnh mẽ để mẫu thân không phải lo lắng nữa.
Nghĩ đến đây, Phan Tâm Lệ không khỏi đau lòng cho đứa bé chỉ mới mười sáu tuổi này. Nàng cũng tự trách bản thân mình vì đã liên lụy đến hài nhi.
"Nào, đây không còn là nhà của chúng ta nữa, chúng ta đi thôi, mẫu thân cõng con."
"Mẫu thân à, Uyển Nhi ổn mà, Uyển Nhi có thể tự đi được. Chúng ta về nhà ngoại tổ phụ có được không ạ?"
Nghe đến đây, mắt Phan Tâm Lệ ứa đầy nước, bao nhiêu uất ức liền tuôn trào. Nàng dụi đầu vào bờ vai bé nhỏ của Lý Uyển Nhi, cơ thể run lên từng hồi như đang kìm nén tất cả vào trong, cố gắng không bật thành tiếng. Nếu như phụ thân của nàng còn sống, chắc người sẽ thất vọng về đứa con gái này lắm. Vì nàng đã vì "người đó" mà hủy hoại thanh danh, không màng sống chết của gia tộc... Nhưng... nếu như phụ thân còn sống thì tốt biết mấy...
Nhìn phản ứng của Phan Tâm Lệ và nhớ lại những lời Hoàng thượng nói, Lý Uyển Nhi cũng đã hiểu ra phần nào. Nàng đau lòng thay cho người phụ nữ trước mắt, nhẹ nhàng ôm lấy Phan Tâm Lệ, bàn tay bé nhỏ vỗ vỗ nhẹ vào lưng.
Có lẽ người này đã chịu đựng quá nhiều. Người phụ nữ ấy thật mạnh mẽ, như chính tên của mình vậy, chỉ có thể để lệ rơi vào tâm mà chẳng thể dễ dàng bộc lộ sự yếu đuối ra ngoài. Hôm nay chắc hẳn sẽ là lần hiếm hoi nàng có thể nhìn thấy mẫu thân bộc lộ nỗi uất ức ra bên ngoài như vậy.
Tuy không phải là mẹ ruột của nàng, nhưng cũng là mẹ ruột của cơ thể này. Người phụ nữ này đã mất tất cả, giờ chỉ còn nàng. Sau này, cả hai cũng sẽ chỉ dựa vào nhau mà sống. Nếu nàng không đối xử tốt, không bảo vệ mẫu thân thật kỹ, nếu nàng đánh mất người phụ nữ này, e rằng trên đời này sẽ chẳng còn ai đối tốt với nàng nữa.
Sau một lúc, cảm nhận được cơ thể trong lòng mình không còn run lên nữa, có lẽ đã bình tĩnh hơn, Lý Uyển Nhi cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Phan Tâm Lệ lau đi những giọt nước mắt vẫn còn vương trên má và khóe mi, xoa đầu Lý Uyển Nhi rồi mỉm cười dịu dàng. Nàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Uyển Nhi và từ từ bước đi.
"Mẫu thân xin lỗi, chúng ta đi được chứ? Hướng về phía đông sẽ đến được Tạ phủ, là phủ của tôn trượng và cô cô. Chúng ta sẽ ở tạm một thời gian, được chứ?"
Lý Uyển Nhi bước chân chậm chạp, đầu óc có vẻ bối rối, tôn trượng là ai vậy? Lần đầu được nghe qua, nếu cô cô là cô của mẫu thân vậy chắc tôn trượng là chồng của cô của mẫu thân, vậy mình gọi là gì nhỉ? Còn cô cô của mẫu thân nữa, mình phải gọi là gì? Sao mà mệt với mấy cái cách gọi thời này quá! Lý Uyển Nhi vừa đi vừa suy nghĩ một chút rồi lại ngước lên nhìn Phan Tâm Lệ.
"Nhưng mẫu thân, Uyển Nhi không nghĩ đó là ý kiến hay, dù sao thì lâu rồi mẫu thân cũng chưa từng gặp lại bà ấy, ngoại tổ phụ cũng đã không còn, hiện tại mẫu thân không còn là Hoàng hậu nữa, Uyển Nhi cũng chẳng còn là Công chúa, e là bọn họ sẽ không nể tình xưa nghĩa cũ đâu ạ!"
Phan Tâm Lệ nghe xong cũng có chút bất ngờ, quả thật nàng cũng không nghĩ đến trường hợp này, đứa trẻ này trưởng thành rồi hay sao? Nhưng thật cũng không còn cách nào nữa, trong người cũng không còn ngân lượng, nếu không đến đấy thì phải đi đâu bây giờ?
Nhìn thấy vẻ suy tư trên gương mặt Phan Tâm Lệ, Lý Uyển Nhi cũng đã hiểu rõ vấn đề mà mẫu thân đang lo lắng, dù đó không phải là ý kiến hay nhưng cả hai đã đến con đường cùng, dù không muốn cũng phải chấp nhận.
"Mẫu thân à, quả thật chúng ta chỉ còn cách nào nhỉ? Vậy để đến được đó, chúng ta phải đi khoảng bao lâu vậy ạ?"
"Mẫu thân nghĩ là khoảng hai ngày đường đi bộ... Có chút khó khăn..."
Lý Uyển Nhi nhìn vào bàn tay bé nhỏ dễ thương của mình mà không khỏi suy tư. Đúng, rất khó khăn là đằng khác, trong tình trạng túi không có một xu thế này, phải đi liên tục hai ngày đường, chưa kể cả nàng lẫn mẫu thân đều được chiều chuộng từ nhỏ, không thể chịu khổ thế này, với cơ thể bé nhỏ yếu ớt thế này thì có thể chịu đựng được bao lâu chứ? Thường thì trong trường hợp này mẫu thân sẽ...
Nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của Lý Uyển Nhi khiến Phan Tâm Lệ không khỏi đau lòng. Đứa trẻ này cứ như là bà cụ vậy, suy nghĩ lo toan như vậy, đến cả chân mày cũng đã nhíu chặt lại rồi, là một dáng vẻ khiến cho người ta có cảm giác an tâm hơn hẳn.
"Uyển Nhi đừng lo nhé, mẫu thân sẽ cõng Uyển Nhi đi, mẫu thân sẽ tìm chỗ ngủ và sẽ không để Uyển Nhi của mẫu thân phải đói."
Lý Uyển Nhi ngước nhìn mẫu thân, đôi mắt vẫn còn vương vấn chút lo lắng nhưng dần pha lẫn sự cảm động, một cảm giác ấm áp dâng trào trong cõi lòng. Nàng biết, dù mẫu thân của mình từng là Hoàng hậu cao quý, quen sống trong nhung lụa, nhưng vì nàng, vì tương lai của cả hai, mẫu thân sẵn sàng chịu đựng mọi gian khổ. Tình yêu thương ấy ấm áp như ánh nắng ban mai, xua đi phần nào những lạnh lẽo của hiện thực.
Thật kỳ lạ, nó khiến cô có chút vui trong lòng, người phụ nữ này là một người mẹ rất tốt. Nghĩ đến đây bất giác lại khiến Lý Uyển Nhi cười nhẹ.
Phan Tâm Lệ không nghe thấy Lý Uyển Nhi trả lời song cảm nhận được có người đang nhìn mình nên đã hơi cúi đầu mà nhìn Lý Uyển Nhi. Nhìn thấy nụ cười của con gái, Phan Tâm Lệ cảm thấy có thêm một lí do để cố gắng hơn cho cuộc sống sau này, trong thâm tâm lại cảm thấy an ủi hơn được phần nào.
Cứ thế, hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhau hướng về phía đông mà đi, đi xuyên qua bao nhiêu đường phố, từ con đường đông đúc đến những con đường vắng đến kỳ lạ không khỏi khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Đến khi đi đến một đường phố nọ, đoạn đường khá là đông người, đi ngang một quầy bán mì bên đường, bụng Lý Uyển Nhi chợt réo lên biểu tình.
Phan Tâm Lệ nghe tiếng bụng con gái reo, ánh mắt thoáng chút xót xa. Dù sao bọn họ cũng đã đi suốt gần 2 canh giờ rồi (4 tiếng), hiện tại cũng chắc là giờ Thân bốn khắc, bụng Lý Uyển Nhi có kêu cũng chẳng có gì là lạ. Đứa nhỏ này đã đi suốt chặn đường mà không hề than lấy một lời dù có mệt đến đâu, Phan Tâm Lệ phải thường xuyên quan sát cô bé và đề nghị nghỉ ngơi với lí do bản thân có chút mệt thì Lý Uyển Nhi mới đồng ý.
Nàng đưa tay xoa nhẹ đầu Lý Uyển Nhi, giọng nói tràn đầy dịu dàng: "Uyển Nhi có phải là đã đói rồi đúng không? Nếu chiếc bụng bé nhỏ tội nghiệp kia không phát ra tính hiệu hẳn là Uyển Nhi cũng sẽ không nói cho mẫu thân biết đâu nhỉ?"
Nhìn thấy mẫu thân hơi khom người, vừa cười dịu dàng vừa trách yêu mình mà Lý Uyển Nhi phải ngại ngùng quay đi, sau đó hai má phụng phịu mà khẽ lắc đầu.
Phan Tâm Lệ nhìn thấy dáng vẻ dễ thương này không kìm được mà xoa đầu nhóc con cứng đầu này. Bàn tay nàng khẽ vuốt mái tóc mềm của Uyển Nhi, cảm nhận sự ấm áp từ con gái. Dù đang trong hoàn cảnh khó khăn, những khoảnh khắc dịu dàng như thế này lại trở thành điểm tựa, xoa dịu đi bao nỗi lo toan trong lòng nàng.
"Nhóc con, không cần phải lo, mẫu thân đã nói sẽ không phải để con phải đói mà! Uyển Nhi ở đây chờ mẫu thân một chút nha!"
Nhìn thấy Phan Tâm Lệ sờ nhẹ lên cổ áo của mình, ánh mắt nàng lại có chút luyến tiếc nhưng rồi lại dứt khoát muốn rời đi. Thấy vậy, Lý Uyển Nhi giữ chặt tay mẫu thân lại, khiến mẫu thân phải xoay hẳn người lại mà xoa đầu nàng.
"Uyển Nhi ngoan, đợi mẫu thân ở đây, mẫu thân sẽ mua cho Uyển Nhi một bát mì, có được không?"
Lý Uyển Nhi nhìn mẫu thân mình bằng nửa con mắt, nhẹ thở dài rồi lục lọi trong áo một lúc, đưa ra một cục bạc. Nhìn thấy hành động này mà Phan Tâm Lệ chỉ biết trố mắt ra, thật sự không hiểu, một lượng bạc* này con bé từ đâu mà có.
Thiên Uy Quốc từ lâu đã phát hành đồng tiền vàng. Một lượng bạc tương đương với một ngàn đồng tiền vàng, trong khi một cái bánh bao nhân thịt chỉ cần mười đồng.
"Không ai nói với mẫu thân là không nên để trẻ con bên ngoài một mình à? Rất dễ bị bọn buôn trẻ em để mắt đến đấy ạ! Uyển Nhi chỉ là đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra thôi, bao nhiêu đây cũng đủ cho chúng ta sử dụng đến khi đến nơi, mẫu thân cứ an tâm mà dùng."
"Đứa nhóc này..." Kì thực, Phan Tâm Lệ không hiểu số ngân lượng này từ đâu mà Uyển Nhi lại có, nhưng lại chợt nhớ ra trước khi rời cung, trong lúc soạn y phục nàng đã lén lút làm gì đó, có lẽ là lén giấu ngân lượng vào người.
Có lẽ Lý Uyển Nhi biết mẫu thân của mình muốn làm gì. Theo những gì nàng từng thấy thì mẫu thân chính là vẫn còn giữ di vật của phụ thân hoặc phụ mẫu, dù sao thì nàng cũng không muốn người sẽ phải hối hận với quyết định lúc này. Vả lại nàng nói cũng đâu có sai, thời nào cũng sẽ có bọn buôn trẻ em thôi, chưa kể sẽ bị kéo vào ngõ vắng vẻ nào đó nữa. Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến nàng phải lạnh hết sống lưng, dù sao thì nàng cũng chỉ là một đứa trẻ chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi.
Nhờ có số ngân lượng kia mà bọn họ đã rút ngắn được thời gian đi đường của mình, từ hai ngày thành một ngày đi đường, cuối cùng thì Phan Tâm Lệ và Lý Uyển Nhi cũng đến được Tạ phủ. Tạ gia này tuy không phải là quan phủ triều đình, chỉ là một thương nhân nhưng cũng đã giàu nứt đố đổ vách rồi.
Phan Tâm Lệ đến gõ nhẹ vào cánh cửa được làm bằng gỗ rồi lùi nhẹ về sau ba bước, lập tức có một nam nhân mở nhẹ cánh cửa được một khoản nhỏ, chỉ đủ cho hắn đi qua. Hắn ta có dáng vẻ của một người kêu ngạo, chắc chắn là gia nhân trong phủ này, hắn diện một bộ đồ đơn sơ màu xanh biển nhạt, một đồng phục có màu đặc trưng của người gác cửa.
"Là kẻ nào đó? Đến đây để tìm ai?"
Phan Tâm Lê có vẻ e dè, hơi cúi người, kính cẩn với một tên gác cửa. Có lẽ từ khi được sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên bản thân phải làm thế này. Từ lúc còn bé đến hiện tại, Phan Tâm Lê đối với người hầu nào cũng là sự tôn trọng, kính trọng với người hơn tuổi mình mà thôi.
"Ta là Phan Tâm Lệ, là cháu gái của cô cô Duệ Dung, hôm nay đến đây là có việc cần cô cô giúp đỡ, mong ngài có thể vào trong giúp ta truyền lời ạ!"
Tên gác cửa ấy chấp tay sau lưng, chỉ liếc qua Phan Tâm Lệ và Lý Uyển Nhi một cái mà tỏ vẻ khinh thường. Trong mắt hắn hai người này chỉ giống như là hai tên ăn mày từ đâu đến cố tình chọc phá hắn hoặc là cùng họ nên nhận vơ lấy người giàu là người thân.
"Ta chưa từng nghe phu nhân có đứa cháu gái nào tên giống ngươi cả, cũng chưa từng gặp ngươi, biết điều thì mau cút đi trước khi ta nổi giận!"
Nghe đến đây Lý Uyển Nhi cũng hiểu rằng những người trong Tạ phủ này là loại người như thế nào rồi mới có thể nuôi được một tên gác cửa hóng hách như vậy, có câu "chủ nào tớ nấy" mà.
"Đại nhân... ta nói là thật, khẩn mong ngài vào báo với cô cô một tiếng, chắc chắn cô cô sẽ nhận ra ta..."
Trông Phan Tâm Lê có vẻ khó khăn trong việc thuyết phục hắn ta, Lý Uyển Nhi đã kéo tay áo của mẫu thân xuống rồi nói nhỏ vào tai mẫu thân gì đó. Ngay sau đó Phan Tâm Lê lấy từ trong tay nải ra túi tiền, trong đó là 100 đồng vàng cuối cùng của hai người mà đưa cho hắn.
"Đại nhân, mong ngài giúp đỡ ta lần này ạ!"
Sau khi nhận được túi tiền, mặt hắn liền trở nên vui vẻ hơn hẳn.
"Đừng tưởng như vậy là mua chuộc được ta, ta nể tình ngươi tội nghiệp như vậy nên sẽ vào báo giúp ngươi một lần. Nếu phu nhân không nhận ngươi ta cũng không giúp được ngươi."
Nói xong hắn vào trong báo lại, một lúc sau thì đi ra cho cả hai vào trong. Lý Uyển Nhi từ lúc bước chân vào cổng thì đã tự nhủ phải tìm cách giúp mẫu thân nhanh chống kiếm thật nhiều tiền, chậm nhất là hai tháng để thoát khỏi nơi này. Có lẽ cô bé này sẽ không ngờ, đây sẽ là quyết định sai lầm nhất trong kiếp này.
Sau khi thành công vào được phủ, người cô cô đó của Phan Tâm Lệ đã bắt cả hai phải gọi bà là phu nhân. Bà ấy nói rằng nơi này không nuôi kẻ lười biếng nên Lý Uyển Nhi và mẫu thân phải làm việc như một người hầu trong nhà, giặt giũ, nấu cơm, quét dọn,... Lý Uyển Nhi ngày càng nhận ra rằng dường như tất cả công việc ở nơi này ngày càng dồn hết lên vai của hai nữ nhân nhỏ bé này vậy, người hầu trong nhà cũng đã cho nghỉ bớt đi. Cũng phải, vì bọn họ chỉ cho nàng và mẫu thân ăn cơm ngày ba bữa, còn lại chẳng trả nổi tiền công với lí do bọn ta đang giúp đỡ họ mà thôi. Đối với họ, bọn ta chẳng làm được bao nhiêu việc so với người hầu trong nhà.
Sau một tháng, Lý Uyển Nhi lén lấy một lượng bạc mình đã cất giấu rồi đi mua ít đồ ăn ngon về mời mẫu thân ăn, nàng hiểu rõ, những ngày qua chỉ là bữa cơm ăn với rau dại bình thường, mẫu thân đã tiều tụy đi nhiều, cứ thế này sẽ không chịu nổi nữa thế nên đành liều một phen, dù sao đó cũng là số ngân lượng Lý Uyển Nhi lén giấu đi trong lúc thu dọn trước khi rời khỏi hoàng cung, số tiền đó cũng là để dùng trong trường hợp cấp bách, mà đây chính là trường hợp cấp bách lúc này.
Khi Lý Uyển Nhi vui vẻ mang một ít thức ăn về đặt lên bàn, nàng chưa kịp mời mẫu thân ăn thì đám người Tạ gia đã xông vào mà đổ oan cho các nàng lấy cắp tiền của họ. Họ nói rằng họ bị mất năm lượng bạc và yêu cầu nàng phải giao tất cả số tiền còn lại ra, nếu không bọn họ sẽ đánh gãy tay nàng và mẫu thân rồi đuổi ra khỏi phủ. Chẳng còn cách nào khác, dù oan ức nhưng Lý Uyển Nhi đành phải cắn răng giao ra một lượng bạc cuối cùng và số đồng tiền vàng còn lại.
Buồn cười thay khi cô vừa giao ra ngân lượng, bọn họ liền nở ra nụ cười xảo trá, Lý Uyển Nhi biết bọn chúng đã đạt được mục đích, không nhịn được mà trừng mắt nhìn họ một cái, ngay lập tức, Tạ phu nhân đã xông tới tát vào má nàng một cái thật mạnh khiến nàng ngã nhào xuống đất, rồi sai ba bốn nha đầu đánh nàng ấy một trận, sai hai nha đầu còn lại giữ mẫu thân cô lại. Mặc cho Phan Tâm Lệ gào lên cầu xin Tạ phu nhân và Tạ lão gia nhưng chẳng ai rủ lòng mà ban cho hai người bọn họ một ít sự thương xót nào cả, chẳng có một ai dám nhẹ tay lại vì sợ người tiếp theo nằm đấy chịu trận sẽ là mình.
Sau một lúc, cuối cùng Tạ phu nhân cũng cho bọn họ dừng tay lại, trước khi rời đi bà ấy cúi người nắm lấy mái tóc rối bời của Lý Uyển Nhi mà kéo lên dí sát vào mặt mình, không quên để lại những lời cảnh cáo đầy cay nghiệt rồi ném mạnh cô bé xuống sàn nhà.
Phan Tâm Lệ vội chạy đến ôm Lý Uyển Nhi vào lòng, vừa khóc vừa xin lỗi vì đã không bảo vệ được cô bé, xem bản thân như một người mẹ tồi tệ nhất thế gian này, nhìn gương mặt sưng phù lên và một bên mắt bầm tím khiến nó không thể mở ra của Lý Uyển Nhi mà đau lòng không thôi.
Tối hôm đó có một nha đầu đem đến một ít thuốc cho Lý Uyển Nhi, đó là một trong những người đã ra tay với cô bé, vì cảm thấy tội lỗi nên đã mang đến một ít thuốc với hy vọng sẽ giúp bản thân nhẹ lòng hơn một chút, giảm bớt cảm giác tội lỗi.
Bảy ngày sau đó Lý Uyển Nhi được phép nghỉ ngơi để dưỡng thương nhưng tất cả công việc của cô đều dồn hết lên người của Phan Tâm Lệ, sau bảy ngày liền có hai gả nam nhân đến và lôi cô bé ấy đi, bắt nàng phải nữ cải nam trang. Thì ra nàng đã bị Tạ phu nhân bán vào nơi đào sắt đá với lí do trả nợ cho bà ấy số tiền mà cô đã trộm. Cứ thế, lần đầu tiên hai người họ xa nhau.
Vào hầm mỏ, Lý Uyển Nhi phải ngày ngày đập đá từ sáng đến tận khuya mà không được nghỉ ngơi, thời gian nghỉ ngơi có lẽ chỉ được hai khắc* mỗi bữa ăn, một khắc cơm trưa và một khắc cơm chiều. Nàng thường xuyên bị chửi, bị đánh mỗi ngày và còn bị đe doạ về sự trong sạch của cơ thể, thế nên nàng càng cố gắng nổ lực làm việc hơn nữa. Chẳng ai ngờ một nữ nhi chỉ mới mười sáu tuổi phải trải qua công việc như thế này chứ!
Một khắc = 15 phút.
Khoảng hai ngày sau nàng kết bạn được với một người, là một nam nhân, hắn tên là Trình Thừa Minh và khoảng mười chín, hai mươi tuổi, trông mặt vẫn khôi ngô, tuấn tú, nhưng lại có chút khờ khạo.
Nghĩ hắn khoẻ mạnh, nghĩ hắn là người học võ, có thể bảo vệ mình nên nàng đã nhận hắn là đại ca, hai người họ cứ thế giúp đỡ nhau sống qua ngày, Lý Uyển Nhi cũng an tâm hơn phần nào để có thể chìm vào giấc ngủ sâu.
Còn ba ngày cuối trước thời hạn hai tháng mà Lý Uyển Nhi đưa ra ngay từ ngày đầu đặt chân vào Tạ gia. Những ngày đến đây không ngày nào nàng không thu thập thông tin để tìm cách trốn thoát khỏi nơi này, trùng hợp hôm nay đã đến hạn, cũng là thời cơ duy nhất, nhờ sự giúp đỡ của Trình Thừa Minh mới có thể thành công trốn thoát khỏi nơi này. Nàng và hắn sau khi thành công đã tạm biệt nhau, hắn cũng đã dặn rằng, sau này có việc cần cứ đến phía bắc mà tìm hắn giúp đỡ. Lý Uyển Nhi lẻn về Tạ gia thì phát hiện ra mẫu thân mình bị ép gả cho một lão già sáu mươi tuổi để làm thiếp, bọn người Tạ gia cũng đã nhận tiền, độ chừng ba bốn ngày nữa sẽ có hạ nhân đến đưa mẫu thân đi. Lý Uyển Nhi đã cố gắng hết sức để lẻn vào và thành công giúp mẫu thân mình trốn thoát khỏi chốn ngục tù mang tên Tạ gia ngay trong đêm. Lý Uyển Nhi có chút nghi ngờ, chẳng biết là may mắn hay là có người âm thầm giúp đỡ mà nàng đã dễ dàng trốn thoát đến như vậy, mọi kế hoạch đều được thành công thuận lợi, không mất chút sức lực nào.
Cả đêm hôm đấy Lý Uyển Nhi và Phan Tâm Lệ đã phải trốn trong rừng để tránh sự truy bắt của Tạ gia. Trên đường đi, nếu mệt thì sẽ trèo lên cây cao mà ngủ nhằm trốn thú dữ. Đến sáng, nếu đói Lý Uyển Nhi sẽ lừa mẫu thân rồi một mình đi trộm gà, sau đó sẽ bị một đám ngươi đuổi cả canh giờ, nhờ đã rèn thể lực trong hầm mỏ mà nàng có thể chạy nhanh hơn, thể lực hơn cả một người trưởng thành. Cứ thế, thời gian thấp thoáng trôi qua đã hơn sáu tháng, tuy có chút khó khăn nhưng không phải sống trong e sợ như lúc ở Tạ gia. Cũng từng có một nơi là nhà, có một người cưu mang và giúp đỡ, có một sạp hàng nhỏ nhưng cuối cùng cũng vì mình mà tất cả đã biến thành tro bụi.
Sau cùng, Lý Uyển Nhi nhớ đến lời nói với vị đại ca ngày đó nên đã cùng mẫu thân tiến về phía bắc, chỉ mong tìm được sự giúp đỡ cuối cùng. Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, tính từ thời điểm cô và mẫu thân rời khỏi hoàng cung thì cũng đã hơn nửa năm trôi qua.
Tối hôm đó, trong lúc Lý Uyển Nhi và Phan Tâm Lệ đang ngồi trước đống lửa vừa ăn gà vừa sưởi ấm, có một gã nam nhân từ bụi cây gần đó xông ra phía sau hai người, tay hắn cầm thương chỉa thẳng vào cả hai, gương mặt hung tợn mà gào lên.
"Hai người đã bị một mình ta bao vây! Muốn sống thì giao hết lương thực và ngân lượng ra cho ta!"
Nghe câu nói này lẫn giọng nói có chút quen thuộc, trong sự hoang mang của mẫu thân, gương mặt Lý Uyển Nhi đổ chút mồ hôi vì ngồi gần đống lửa quá nên có chút nóng, xoay người về phía có giọng có phát ra. Nhìn người trước mặt bằng nửa con mắt mà cô bé chỉ biết cạn lời.
"Trình đại ca, huynh lại dám cướp của muội muội mình hay sao? Ta thấy gan của huynh cũng đã đủ to rồi đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro