Gặp mặt

Nắng trưa Sài Gòn trải dài trên mặt đường nhựa bóng loáng, phản chiếu từng đợt hơi nóng nhấp nhô. Chiếc taxi màu vàng dừng lại bên lề, trước cổng một toà chung cư cao tầng hiện đại, kính xanh, hàng cây dừa kiểng, bảo vệ mặc sơ mi đứng ngay ngắn dưới bóng râm.

Nàng bước xuống từ ghế sau, động tác chậm rãi và kín đáo. Làn da giấu sau lớp áo choàng dài tay và khẩu trang màu nhạt. Kính râm che nửa gương mặt, nhưng dáng người ấy thanh thoát, nền nã khiến người ta khó mà không ngoái lại nhìn. Có lẽ chính là kiểu người luôn giữ được bình thản giữa mọi kiểu thời tiết, mọi loại ánh nhìn.

Nàng tiến vào sảnh chung cư, thang máy vừa mở thì bên trong đã có một người phụ nữ trẻ dắt theo bé gái nhỏ. Cô bé ngước lên nhìn nàng, đôi mắt long lanh tò mò rồi bật nói:

"Cô xinh quá hà..."

Người mẹ bật cười khẽ, nhắc con bằng cái vỗ đầu nhẹ. Nàng chỉ mỉm cười, gật đầu đáp lại:

"Cảm ơn con."

Giọng nàng nhỏ, nhưng êm và trong như một tiếng chén va khẽ vào nhau. Không khí trong thang máy lặng đi một chút.

Tầng chín. Nàng bước ra, đôi giày gót thấp vang nhè nhẹ trên hành lang lát gỗ sáng màu. Dừng lại trước một cánh cửa trắng cuối dãy, nàng đưa tay nhấn chuông.

"Ding-dong."

Cánh cửa bật mở, hiện ra là một người phụ nữ trung niên. Dù đã ở tuổi bốn mươi, vóc dáng và gương mặt chị vẫn giữ được nét xinh đẹp nền nã. Mái tóc được buộc gọn phía sau, gương mặt rạng rỡ khi nhìn thấy người bạn lâu năm.

"Ủa Lan, tới rồi hả? Chị còn tưởng chiều em mới đến. Công việc xong rồi sao?"

"Dạ, em sắp xếp sổ sách xong rồi. Tranh thủ ghé thăm chị, chứ còn chờ đến khi nào nữa." Giọng nàng êm dịu, từ tốn, pha chút niềm vui khi gặp lại người chị thân thiết.

Chị Hương mỉm cười, kéo tay nàng vào trong, vừa đi vừa than nhẹ:

"Trời dạo này nóng quá, mưa cũng không bớt nổi..."

Ngọc Lan bật cười, bước theo sau. Khi cánh cửa khép lại, hơi lạnh từ máy điều hòa lập tức lan tỏa khiến nàng dễ chịu hơn hẳn sau cái nắng oi ả ngoài kia. Nàng khẽ liếc nhìn xung quanh, không gian gọn gàng, sáng sủa. Đây là nơi ở mới của bạn nàng.

Họ từng làm việc cùng nhau một thời gian, chẳng ai ngờ tình cảm lại thân thiết đến tận bây giờ. Đã sáu năm trôi qua kể từ lần đầu hai người gặp mặt.

Chị Hương không lâu trước đây đã tái hôn. Hiện chị đang sống cùng với người chồng mới và con gái riêng, đứa bé là con của chị từ cuộc hôn nhân trước. Mọi chuyện thoạt nhìn có vẻ êm ấm, suôn sẻ. Nhưng Ngọc Lan vẫn cảm thấy trong lòng bất an, nhất là sau cuộc điện thoại bất ngờ tối qua, giọng chị khi ấy...có điều gì đó không giống như thường ngày.

Chị Hương mời nàng ngồi xuống sofa ngoài phòng khách, rồi thoăn thoắt mang ra bộ ly tách đơn giản. Hai người nhanh chóng chìm vào câu chuyện, hỏi han dăm ba điều về công việc, cuộc sống. Ngọc Lan vẫn chưa nghe chị nhắc đến chuyện quan trọng trong cuộc gọi hôm qua, chỉ toàn những mẩu chuyện đời thường vụn vặt. Nàng định mở lời hỏi thì bất chợt tiếng mở khoá vang lên từ phía cửa chính.

Tiếng cửa đóng lại, rồi bước chân ai đó vang đều đều lên trên nền gạch. Ngọc Lan theo phản xạ quay đầu lại.

Một cô gái trẻ bước vào. Khoảng hai mươi tuổi, dáng người cao, gầy, ăn mặc đơn giản nhưng có chút nổi loạn. Mái tóc đen cắt ngang vai, tai đeo tai nghe không dây, ánh mắt lạnh lùng không hề liếc về phía phòng khách.

Dường như cô không nhìn thấy nàng, hoặc cố tình không để ý, cứ thế đi thẳng về phía cuối hành lang.

Chị Hương đứng bật dậy. Gương mặt dịu dàng nãy giờ bỗng lạnh lại, chị bước nhanh về phía cô gái, kéo nhẹ tay áo:

"Có thấy người lớn đang ngồi đây không? Không chào hỏi lấy một tiếng mà bỏ đi như vậy à?"

Cô gái khựng lại, ánh mắt lướt qua Ngọc Lan.

Đôi mắt ấy.

Chạm nhau trong khoảnh khắc, vừa trống rỗng, vừa sâu hút, như có lớp sương mỏng phủ ngang qua. Trong tích tắc ấy, Ngọc Lan bỗng cảm thấy một điều gì đó rất khó gọi tên. Không phải sự thiếu lễ phép đơn thuần, mà là một điều gì đó đã nứt vỡ từ bên trong.

Cô gái khẽ gật đầu như cho có, rồi gạt tay chị Hương, quay người bước thẳng vào phòng, không nói một lời.

Ngọc Lan vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì, thì chị Hương đã quay lại, buông người xuống sofa bằng một tiếng thở dài.

"Em thấy rồi đó, con bé càng ngày càng không nghe lời, từ khi chị tái hôn là nó như vậy suốt, đối với dượng nó thì mặt lạnh, có khi còn cãi lạ, chị không biết phải làm sao nữa."

Ngọc Lan im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay chị Hương, vỗ nhẹ mấy cái như an ủi:

"Chị lựa lời giải thích cho em nó hiểu là được rồi, mắng nhiều có khi phản tác dụng."

Chị Hương nhìn nàng, ánh mắt bỗng chốc lộ rõ sự do dự. Sau đó, rất khẽ, chị nói:

"Thật ra... chị có chuyện muốn nhờ em."

Ngọc Lan ngẩng lên, hơi ngạc nhiên.

"Chuyện gì, chị cứ nói đi, em sẽ cố gắng trong khả năng của mình."

Chị Hương mím môi, rồi nắm chặt tay nàng hơn, giọng nhỏ lại, gần như là lời cầu xin:

"Sắp tới chị với chồng phải về quê, ở một thời gian bên nhà nội. Mà con bé không chịu đi cùng, nó bảo còn bận học. Vả lại chuyện trong nhà này, em cũng thấy rồi đó, không được hoà thuận. Cho nên hôm nay chị gọi em đến, thật ra là muốn nhờ... trong thời gian vợ chồng chị về quê, em có thể cho con bé ở tạm với em được không?"

Ngọc Lan hơi bối rối, câu nói ấy như khiến nàng sững lại một chút. Nàng chưa kịp nghĩ ra lời nào thì chị Hương đã nắm tay nàng chặt hơn, ánh mắt thêm khẩn khoản:

"Chị xin em, chỉ cần qua giai đoạn này thôi, tụi chị quay lại là đón nó liền. Chị không biết nhờ ai khác được nữa..."

Ngọc Lan nhìn người chị ngồi đối diện, bàn tay khẽ run nơi kẽ ngón. Những nếp nhăn mảnh nơi khoé mắt chị Hương dường như rõ hơn trong ánh đèn âm trần dịu nhẹ, gương mặt không còn giữ được vẻ vui vẻ khi nãy, chỉ còn lại sự mệt mỏi giấu kín sau cái thở dài nặng nề.

Nàng biết, làm mẹ đơn thân đã khó, mà bước thêm một lần nữa, dắt theo đứa con gái mang trái tim tổn thương bước vào gia đình mới lại càng khó hơn gấp bội.

Một chút chần chừ, không phải vì nàng không muốn giúp, mà bởi vì nàng hiểu rõ, những vết rạn trong lòng một đứa trẻ không thể chỉ cần một mái nhà mới là có thể lành lại. Nhưng chính vì hiểu, nàng lại càng không nỡ.

Ngọc Lan rút tay ra, nhẹ nhàng nắm lại tay chị Hương một lần nữa, lần này là sự vững vàng. Nàng mỉm cười, ánh mắt dịu như nước:

"Chị đừng lo, em sẽ chăm lo cho con bé trong khả năng của mình."

Chị Hương ngẩng lên, đôi mắt thoáng ướt.

Ngọc Lan cúi nhẹ đầu:

"Em không biết là có thể giúp được gì nhiều không, nhưng nếu em có thể cho nó một nơi yên tĩnh, để nó không cảm thấy bị bỏ lại... thì em sẽ làm."

Chị Hương nắm lấy tay nàng thật chặt, dường như không biết nói gì hơn ngoài hai chữ cảm ơn, lặp đi lặp lại trong nghẹn ngào.

Ngọc Lan chỉ khẽ gật đầu, lòng hơi trĩu xuống một chút. Nhưng rồi nàng lại mỉm cười, như mọi lần, nụ cười ấy không rạng rỡ, nhưng luôn khiến người khác cảm thấy yên tâm.

Sau khi đôi bàn tay vừa buông ra, chị Hương đứng dậy, ánh mắt hơi ngập ngừng rồi khẽ nói:

"Em ngồi nghỉ chút nha, chị vào nói chuyện với con bé một lát."

Ngọc Lan khẽ gật đầu, mỉm cười thay cho lời đáp.

Chị Hương rảo bước về phía căn phòng cuối hành lang, cánh cửa khép lại nhẹ nhàng. Không gian trở nên yên tĩnh đến lạ, chỉ còn lại tiếng quạt điều hoà chạy đều đều và ánh nắng buổi chiều hắt qua tấm rèm mỏng.

Ngọc Lan ngồi đó, tay chạm nhẹ vào tách trà đã nguội. Nàng không rõ trong phòng kia, mẹ con họ đang nói gì, và cô bé kia sẽ phản ứng ra sao... Nhưng thời gian trôi qua, từng chút một, khiến nàng cảm thấy lòng mình hơi nặng.

Không gian lặng như tờ, cho đến khi...

Rầm.

Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa trong cùng bị đóng sầm lại, Ngọc Lan khẽ giật mình. Tim nàng đập lỡ một nhịp, nhưng rồi lại dịu xuống khi thấy chị Hương bước ra, vẻ mặt có phần mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Chị ngồi xuống, lần nữa nắm lấy tay nàng, nhẹ nói:

"Nó không vui... nhưng cũng không phản đối. Chị nghĩ... ít nhất như vậy là đủ."

Ngọc Lan gật đầu, không hỏi thêm. Nàng hiểu, với những đứa trẻ có tổn thương, sự im lặng cũng là một dạng đồng ý.

Chị Hương tiếp lời:

"Chị sẽ sắp xếp, ba ngày nữa chị và ảnh về quê. Hôm đó chị sẽ đưa con bé sang nhà em... Phiền em rồi."

Ngọc Lan khẽ lắc đầu:

"Không đâu chị. Hôm đó để em qua đón."

"Thôi, ngại lắm, để chị tự..."

"Không sao mà, em muốn là người đón con bé. Ít ra để nó thấy em không phải là người xa lạ."

Nàng nói rất nhẹ, nhưng có sức nặng. Sự dịu dàng ấy không cần cao giọng, vẫn khiến người ta khó mà từ chối. Chị Hương nhìn nàng một lúc, rồi cuối cùng cũng gật đầu.

Không gian lại rơi vào yên tĩnh, lần này nhẹ hơn, không căng như khi nãy.

Ba ngày sau, trời vừa hửng sáng, nắng còn chưa gắt, Ngọc Lan đã đến đúng hẹn như lời đã hứa.

Chiếc ô tô nhỏ màu bạc dừng trước cổng khu chung cư, nàng xuống xe, mở cốp sẵn sàng. Chị Hương đứng đợi sẵn bên dưới, bên cạnh là cô bé, hôm nay mặc sơ mi trắng rộng, quần jean đen và đeo balo gọn gàng phía sau. Trong tay là một chiếc vali kéo cỡ trung, không lớn, cũng chẳng nặng nề.

Không có nhiều lời từ biệt, chỉ là chị Hương ôm con gái thật lâu, vừa ôm vừa dặn dò gì đó thật khẽ. Cô bé không tỏ vẻ khó chịu, nhưng cũng chẳng mấy nhiệt tình đáp lại. Mắt chỉ nhìn xa xăm, nét mặt lạnh tanh như cũ.

Ngọc Lan lặng lẽ quan sát. Nàng không chen vào, chỉ đợi cho tới khi chiếc vali được kéo về phía mình, cô bé đi ngang qua nàng không nói một lời, rồi chủ động mở cửa xe, tự mình ngồi vào ghế phụ. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến mức... gần như quá yên ắng.

Nàng nhìn gương mặt chị Hương lần cuối, mỉm cười trấn an, rồi nhẹ nhàng lái xe rời khỏi khu chung cư.

Chỉ khi xe rẽ sang tuyến đường chính, lăn bánh chừng vài phút trong im lặng, cô bé kia mới quay sang. Giọng nói không cao, nhưng lạnh đến lạ, như thể sương đêm vẫn còn chưa tan khỏi đầu lưỡi:

"Cảm ơn dì vì đã đồng ý với yêu cầu kỳ lạ của mẹ con. Đến khúc rẽ phía trước, dì cho con xuống là được rồi.

Ngọc Lan nghe xong, thoáng khựng lại.

Nàng không quay sang nhìn cô bé, tay vẫn giữ vững tay lái, mắt dõi về phía trước. Một làn cười mỏng, không thành tiếng, chỉ nhè nhẹ dâng nơi khoé môi.

Ngọc Lan chẳng nói gì, chỉ khẽ lắc đầu. Trong lòng thầm nghĩ, đúng là... đứa trẻ này quả nhiên sẽ không dễ dạy đâu.

Không phải kiểu nổi loạn ồn ào, cũng không phải trẻ con ương bướng. Mà là cái loại lạnh nhạt đến mức muốn tách mình ra khỏi cả thế giới. Lịch sự vừa đủ, xa cách vừa vặn, như thể mỗi lời nói ra đều được cân đo đong đếm để không ai có thể bước gần hơn một bước.

Nàng không dừng xe. Cũng không trả lời lại lời đề nghị kia.

Căn hộ của Ngọc Lan nằm trên tầng cao, không gian yên tĩnh, sạch sẽ và đầy nắng. Mọi thứ trong nhà được sắp đặt gọn gàng, từng góc nhỏ đều gợi cảm giác ấm áp và chăm chút như chính con người của nàng.

Cửa mở ra, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, soi lên không gian trầm lặng của căn hộ.

Ngọc Lan bước vào trước, tiếng gót giày chạm nhẹ trên nền gỗ tạo nên nhịp điệu mơ hồ. Căn nhà không lớn nhưng ấm cúng, sạch sẽ và có gu, cách bày trí tối giản, màu sắc trung tính, từng chi tiết nhỏ đều gợi lên nét chăm chút và dịu dàng của chủ nhân.

Nàng không quay đầu lại, chỉ khẽ nghiêng người nói, giọng nhẹ như gió mát:

"Vào đi, nhà dì hơi đơn điệu, con cứ thoải mái."

Cô bé bước vào theo sau, không lên tiếng, đôi mắt lạnh lùng đảo qua căn hộ như đang đánh giá một không gian xa lạ không đáng quan tâm. Kéo nhẹ chiếc vali, gót giày thể thao va phải sàn nhà phát ra tiếng cộp nhẹ, không cố tình, nhưng cũng chẳng có chút e dè.

Cảm giác như nàng vừa dẫn vào nhà một cơn gió lạ im lìm, vô cảm, nhưng mang theo thứ giá lạnh không thể chạm tay vào được.

Ngọc Lan khẽ quay lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt trẻ trung ấy. Dáng người thẳng lặng, gương mặt không gợn cảm xúc, ánh mắt đen nhánh thản nhiên như thể thế giới này chẳng có gì quan trọng để giữ lại trong lòng.

Nàng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi dẫn lối về phía hành lang:

"Phòng con ở phía này. Có sẵn tủ, ga giường mới thay rồi. Nếu thiếu gì cứ nói với dì."

Cô bé khẽ gật đầu, không đáp.

Ngọc Lan dừng lại một chút nơi cửa phòng, nhẹ tay mở ra. Mùi tinh dầu dịu nhẹ lan ra từ góc phòng, là mùi oải hương pha với chút trà trắng thanh khiết và dịu dàng, như chính nàng. Căn phòng gọn gàng, đơn giản, nhưng đủ đầy.

Không khí im lặng kéo dài thêm một nhịp nữa.

Không có tiếng "cảm ơn", cũng không có sự bối rối như những cô bé cùng tuổi. Chỉ là ánh mắt lạnh lùng lướt qua nàng như không tồn tại.

Ngọc Lan vẫn mỉm cười, không trách, không hỏi.

Chỉ dịu dàng dặn thêm một câu trước khi quay đi:

"Khi nào sắp xếp xong, con ra ăn cơm nhé. Dì có nấu ít canh bí và đậu hũ, vừa mới hâm nóng lại."

Vẫn là chất giọng êm và nhẹ ấy, như nước lặng đổ xuống lòng ly, không khuấy động.

Ngọc Lan rời khỏi hành lang, để lại sau lưng một cánh cửa chưa đóng lại và một cô bé đứng giữa căn phòng mới, đôi mắt vô cảm như thể chẳng để lọt vào lòng bất kỳ hơi ấm nào trong khung cảnh dịu dàng ấy.

Đặt lưng xuống giường, Thanh Duy chống một tay lên trán, ánh mắt nhìn trân trân lên trần nhà trắng toát.

Không gian yên ắng đến mức nghe rõ cả tiếng gió lùa qua khe cửa sổ. Cô nằm đó, như người vừa bị vứt đến một hành tinh lạ, không lý do, không mục đích. Môi khẽ nhếch, nụ cười không rõ cảm xúc trượt qua khóe miệng.

Thật buồn cười.

Mẹ cô, người phụ nữ luôn miệng nói yêu con, lo cho con, lại có thể thản nhiên nhét cô vào nhà một người lạ mặt, chỉ vì một vài lời thăm hỏi kiểu "bạn thân lâu năm". Dù người đó có xinh đẹp, có tốt bụng cỡ nào đi chăng nữa... thì vẫn là xa lạ.

Mơ giữa ban ngày.

Thanh Duy bật dậy, lặng lẽ mở vali, sắp xếp vài bộ đồ vào ngăn tủ. Động tác chậm, lười biếng nhưng không qua loa. Một lúc sau, cô lấy khăn và đồ ngủ, lết vào phòng tắm như một con mèo dỗi đời.

Nước nóng xối qua làn da, giúp tâm trí tạm thời dễ thở hơn. Sau khi hong khô tóc bằng khăn bông, cô thay đồ đơn giản, rồi lặng lẽ bước ra ngoài như cái bóng không tiếng động.

Không khí bên ngoài khác hẳn. Ánh đèn vàng ấm áp từ phòng bếp hắt ra một góc nhà, mùi cơm mới, mùi canh nóng và mùi của một người phụ nữ đang ở trong bếp, vừa quen, vừa lạ.

Ngọc Lan đang loay hoay dọn mâm cơm. Trên người là bộ đồ thun mềm, áo tay ngắn và chiếc quần đùi mỏng, đơn giản đến mức tưởng như không để tâm, nhưng lại khiến người đối diện khó mà rời mắt.

Thân hình mảnh khảnh, làn da trắng nõn như sữa, những đường nét trên cơ thể dù không phô trương nhưng lại cực kỳ nữ tính, thanh thoát, gọn gàng, giống như một người phụ nữ đã biết rất rõ cách sống dịu dàng mà không cần phô diễn.

Thanh Duy khẽ nhíu mày.

Dì ấy... trông không giống người lớn tuổi.

Không giống kiểu người bạn mẹ cô vẫn hay qua lại, mập mạp, lòe loẹt, hay cằn nhằn chuyện con cái. Dáng người này, khí chất này... là kiểu phụ nữ mà chỉ cần đứng trong căn nhà sạch sẽ thôi cũng khiến người ta nghĩ đến hai chữ tử tế.

Nhưng cũng vì thế mà khiến Thanh Duy cảnh giác.

Một người quá tử tế, thường là kiểu khiến người khác lầm tưởng mình dễ bắt nạt.

Ngọc Lan dường như đã nhận ra cô đứng phía sau, nhẹ nhàng xoay người lại. Ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt cô bé, không đề phòng, không ngạc nhiên. Nàng bước đến gần, đưa tay nắm lấy cổ tay Duy, dịu dàng dắt đến bàn ăn:

"Ra ăn cơm đi con, thức ăn còn nóng."

Không đợi phản ứng, nàng đẩy nhẹ vai Duy ngồi xuống ghế. Thanh Duy không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi.

Một nụ cười gần như châm chọc.

Ánh mắt cô vô thức lướt xuống... rồi khựng lại một giây. Áo thun mềm ôm lấy thân hình thanh thoát, từng đường cong hiện lên nhè nhẹ dưới ánh đèn. Không có áo lót, cũng chẳng có vẻ gì là nàng để tâm đến việc có một đứa con gái xa lạ đang hiện diện.

Quá thoải mái, quá vô tư.

Thanh Duy rũ mắt xuống, miệng khẽ bật ra một tiếng cười mũi.

Xem tôi là trẻ con thật rồi...

Trong bữa cơm, Ngọc Lan gắp miếng cá chiên giòn bỏ vào chén Thanh Duy, giọng nhẹ hều mà ấm áp như nắng chiều:

"Ăn đi con, cá này dì chiên từ hồi trưa, để nãy giờ sợ nguội mất ngon. Mai mốt về ở chung rồi, con thích ăn gì cứ nói, dì nấu được hết."

Thanh Duy cầm đũa, ánh mắt liếc qua bàn ăn gọn gàng, cơm trắng dẻo, canh rau vừa chín tới, thêm miếng trứng chiên vàng óng, tất cả đều là mấy món đơn giản nhưng thơm nức, mang đúng cái hơi thở của một căn bếp đã quen với sự chỉn chu và yêu thương. Cô gật đầu, không cảm ơn, cũng không từ chối.

Ngọc Lan vẫn tiếp tục trò chuyện, nét mặt không chút gượng ép, giọng nói nhẹ nhàng, không vồn vã mà cũng chẳng xa cách:

"Dì nghe mẹ con nói năm nay con lên lớp mười hai hả? Sắp thi đại học rồi ha, chuẩn bị tới đâu rồi?"

Thanh Duy gắp một miếng trứng bỏ vào miệng, nhai chậm rãi, mắt không nhìn thẳng mà chỉ lơ đãng đáp:

"Dạ cũng bình thường."

"Ừm, vậy là chắc con tự ôn nhiều hả? Dì nhớ hồi dì học lớp mười hai là cứ tới giờ là ráng học cho xong, thi vô Đại học Sư phạm á. Hồi đó còn chưa có nhiều chỗ học thêm như bây giờ."

Giọng nàng thoáng chút bâng khuâng, rồi như sực nhớ gì đó, ánh mắt lướt nhẹ qua gương mặt Thanh Duy.

Đứa bé này... thật ra cũng không phải dạng dễ dạy.

Ngọc Lan bắt đầu để ý. Dáng ngồi của cô bé hơi ngả về sau, một tay cầm đũa hờ hững, tay kia thì chống lên cằm. Lỗ tai đeo ba chiếc khuyên nhỏ đều màu bạc, đơn giản nhưng lại rất nổi bật giữa làn tóc đen.

Tóc không nhuộm, không sơn móng, nhưng lại mang một kiểu nổi loạn yên lặng. Không ồn ào, không cãi vã, nhưng cái cách im lặng của con bé... là kiểu khiến người ta phải dè chừng.

Ngọc Lan không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, quay trở lại với chén cơm của mình. Trong đầu nàng thoáng hiện một suy nghĩ rất nhỏ:

Ngày xưa mình khác quá.

Nàng từng là kiểu con gái ngoan trong mắt ba mẹ, học giỏi, ít nói, chưa từng nghĩ đến chuyện bấm lỗ tai, chưa từng cãi lời ai. Lớn lên thành cô giáo rồi nhân viên văn phòng, cuộc sống cũng vẫn đều đều, an toàn.

Nhưng rồi nàng lại nhận chăm sóc một đứa nhỏ như vậy.

Bất giác, nàng quay sang nhìn Thanh Duy lần nữa, nụ cười vẫn dịu dàng, giọng nói không đổi:

"Nếu con cần gì thêm, cứ nói với dì nghen. Ở đây tuy nhỏ chứ không để con thiếu cái gì đâu."

Thanh Duy nhướn mày, nhìn nàng vài giây như đang đánh giá thật kỹ. Rồi không nói gì, tiếp tục ăn. Nhịp đũa đều đặn, không nhanh không chậm.

Nhưng trong lòng cô, một cảm giác lạ trôi ngang qua.

Người phụ nữ này... có vẻ không giống mẹ cô.

Cũng không giống kiểu người dễ buông bỏ khi bị chống đối.

Sau khi trở về phòng, Thanh Duy khép cửa lại, không vội bật đèn. Trong bóng tối lờ mờ lọt vào từ khe rèm, cô thả mình lên giường như trút hơi thở cuối cùng của ngày.

Phải một lúc sau, cô mới ngồi dậy, lấy điện thoại ra. Màn hình trắng toát, góc trên cùng hiện rõ dòng chữ lạnh lùng: Không có kết nối mạng.

"Chết tiệt, quên hỏi pass wifi..."

Cô thoáng do dự, mắt nhìn cánh cửa phòng. Nhưng rồi lắc đầu, chẳng muốn ra ngoài nữa. Tự nhiên đi hỏi wifi của một người phụ nữ lạ vừa mới gặp... Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kỳ.

Thế là cô mở dữ liệu di động, đăng ký gói mạng tạm dùng cho đỡ bức bối.

Thanh Duy ngồi co chân trên giường, tay cầm điện thoại lướt qua vài dòng tin nhắn. Ngón tay dừng lại ở đoạn trò chuyện với Nhi, người mà cô vẫn chưa biết có thật sự gọi là bạn gái được hay không. Tin nhắn cô gửi từ sáng đến giờ vẫn chưa được hồi âm, màn hình chỉ hiện lên hai dấu "đã nhận" lạnh lẽo.

Cô gọi, từng hồi chuông ngân dài, vô vị như vang trong lòng cô một nhịp trống rỗng. Không ai bắt máy.

Nhẹ buông điện thoại, ánh mắt vô định nhìn trần nhà. Không giận, không buồn, chỉ là hơi chán nản. Cô đặt điện thoại sang một bên, kéo chăn mỏng che nửa người, ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt lên bờ má gầy gò, đôi mắt từ từ nhắm lại. Mọi thứ dường như chẳng còn quan trọng nữa.

Trong khi đó, ở phía bên kia căn hộ, Ngọc Lan vừa gập lại chiếc khăn cuối cùng sau khi phơi khô, cất vào kệ tủ. Căn nhà giờ đây im lặng, chỉ còn tiếng máy lạnh khẽ kêu đều đều. Nàng tắt bớt đèn, chỉ để lại ánh sáng vàng dịu nơi bàn làm việc.

Mở sổ sách, nàng lật xem lại vài con số của quán cà phê mà mình đang quản lý. Dù không phải dân kinh doanh chuyên nghiệp, nhưng nàng vẫn làm mọi thứ chỉn chu, gọn gàng, đó là thói quen từ lâu rồi, cũng là cách để mỗi ngày của nàng trôi qua một cách yên ổn.

Nhưng đêm nay, nàng làm việc không được tập trung. Thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía ngoài phòng, nơi cô bé ấy đang ngủ. Ngọc Lan khẽ thở dài.

Cô bé đó... lặng lẽ, có chút lạnh lùng, như con thú nhỏ bị bỏ rơi ngoài đường. Nàng không rõ liệu mình có làm đúng khi nhận chăm sóc nó không. Không phải nàng sợ vất vả, mà sợ... không đủ hiểu, không đủ gần gũi, không đủ để chạm đến được con bé đang co mình lại như một khối băng.

Nàng tắt đèn, lên giường nằm. Ánh sáng mờ len lỏi qua tấm rèm cửa sổ, hắt lên gương mặt nàng. Ngọc Lan úp tay lên ngực, nơi trái tim vẫn đang đập bình thản.

Nàng sinh ra trong một gia đình đủ đầy, chưa từng phải lo nghĩ nhiều, cũng chưa từng tiếp xúc với những mảnh đời quá phức tạp. Cuộc sống của nàng là những ngày làm việc nhẹ nhàng, những buổi chiều uống trà đọc sách, những đêm ngủ yên bình trong căn hộ mát lạnh.

Thế mà giờ đây, có một người xa lạ, một cô bé có ánh mắt đầy phòng bị, đang ngủ ngay phía bên kia căn nhà. Ngọc Lan chợt thấy lòng mình nặng trĩu. Không phải vì phiền toái, mà là vì... thương.

Thương cái dáng người gầy gò, cái thái độ cứng đầu cứng cổ, cái cách mà cô bé đó im lặng như một vết nứt chưa bao giờ được chạm vào. Ngọc Lan thấy mình muốn đối tốt hơn một chút, muốn hiểu con bé hơn một chút. Không phải vì trách nhiệm, mà như một điều gì đó rất tự nhiên... như lòng thương của một người chưa từng bị tổn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro