Chương 2. Huyễn hạc sa đọa
Huyễn Hạc Sa Đọa (幻鹤堕落): Cánh hạc hư ảo rớt khỏi (Thần đàn).
---
Cánh cửa phòng bệnh bật mở đầy vội vã, tiếng bước chân dồn dập vang lên giữa không gian yên tĩnh nặng nề. Bow và Tan lao vào như hai cơn gió, trên khuôn mặt vẫn còn hằn rõ nỗi lo âu chưa kịp tan biến. Đôi mắt họ sáng lên khi thấy bác sĩ Fahlada đã tỉnh lại, nhưng ngay sau đó lại tràn đầy xót xa khi nhìn thấy vẻ tiều tụy của cô.
- Ôi Lada, Lada của tớ, cậu làm tớ phát điên lên! - Bow thốt lên, giọng nói run rẩy vì xúc động.
Fahlada khẽ mỉm cười, dù nụ cười ấy chỉ thoáng qua như một cánh hoa bị gió cuốn đi.
- Các cậu đã lo lắm đúng không? Xin lỗi mà, tớ cũng không muốn... khi ấy... Earn...
Cô đột nhiên khựng lại, ánh mắt tối sầm lại như bị kéo vào một khoảng ký ức đáng sợ. Hơi thở bỗng gấp gáp hơn, bàn tay siết chặt lấy tấm chăn mỏng đang đắp trên người.
- Earn thế nào? - Tan lập tức hỏi, ánh mắt lo lắng dõi theo biểu hiện của bạn mình.
Như vừa sực nhớ ra điều gì đó, Fahlada quay sang nhìn Tan, gấp gáp như thể đang cố bám víu vào một tia hy vọng mong manh.
- Điện thoại! Tan, đưa điện thoại cho tớ!
Cô biết chắc rằng điện thoại của mình đã không còn nguyên vẹn sau cú va chạm kinh hoàng đó, nhưng lúc này, cô không thể để Earn lo lắng thêm nữa. Cả ngày hôm qua, cô không thể liên lạc với em ấy, không thể trấn an em ấy. Chỉ cần nghe thấy giọng của Earn, chỉ cần biết rằng em ấy vẫn ổn...
Nhưng khi vừa cố nhấc người dậy, một cảm giác kỳ lạ lập tức ập đến. Cột sống như đông cứng lại, một cơn tê buốt lạnh lẽo chạy dọc từ thắt lưng xuống tận đầu ngón chân. Cô cau mày, cố nhích chân phải, nhưng chẳng có gì xảy ra. Một lần nữa, cô thử cử động, cố ra lệnh cho đôi chân di chuyển, nhưng tất cả chỉ là khoảng trống vô vọng.
Sự hoảng sợ dần lan ra khắp cơ thể. Fahlada run rẩy, bàn tay tái nhợt vội vã chạm vào chân mình, véo mạnh vào bắp đùi, rồi đến cổ chân. Không có gì. Không một chút cảm giác. Giống như đôi chân ấy không còn thuộc về cô nữa.
- Tan, Bow... chân tớ... tại sao không có cảm giác?
Lời nói thốt ra như một tiếng nấc nghẹn. Trong đôi mắt đen láy kia, sự kinh hoàng đang dâng lên từng đợt. Cô lặp lại động tác một lần nữa, lần này mạnh hơn, tuyệt vọng hơn, nhưng sự im lặng của cơ thể chính là câu trả lời tàn nhẫn nhất.
Bow lặng người, đôi mắt đỏ hoe, nhưng không đủ can đảm để nói ra sự thật tàn nhẫn. Tan nuốt khan, siết chặt bàn tay rồi cất tiếng, từng chữ như những nhát dao sắc nhọn cắt vào trái tim của họ.
- Lada... tủy sống của cậu bị tổn thương... nên... chân cậu...
Không thể cử động được nữa.
Lada mở to mắt, từng hơi thở nặng nề như bị bóp nghẹt. Thế giới xung quanh cô như đổ sập xuống trong một khoảnh khắc. Những âm thanh trong phòng bỗng trở nên méo mó, nhạt nhòa. Cô muốn hét lên, muốn phủ nhận, nhưng cổ họng lại nghẹn đắng.
Cô nhìn xuống đôi chân mình, nơi đã từng sải bước đầy tự tin trên hành lang bệnh viện, từng chạy vội đến bên bệnh nhân của mình. Nhưng giờ đây... chẳng còn gì ngoài sự bất động đáng sợ.
Tan và Bow đứng lặng bên cạnh, lòng tràn đầy đau đớn. Họ muốn nói gì đó, muốn an ủi cô, nhưng không có bất kỳ ngôn từ nào có thể xoa dịu được nỗi đau này.
- Hai cậu ra ngoài đi! Tớ muốn yên tĩnh một mình.
Giọng nói của Fahlada đột ngột trở nên trầm thấp, không còn sự hoảng loạn hay đau đớn. Chỉ là một sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Bow và Tan nhìn nhau, ánh mắt đầy lo lắng, nhưng họ biết cô cần không gian riêng. Vì vậy, dù không yên tâm, họ vẫn rời khỏi phòng, để lại cô một mình với nỗi tuyệt vọng không đáy.
Trong căn phòng bệnh tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Ánh mắt Fahlada lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa bắt đầu rơi xuống, từng giọt từng giọt đập vào mặt kính, kéo theo những mảnh ký ức ùa về.
Hình ảnh Earn hiện lên trong tâm trí cô. Nụ cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh như mặt hồ mùa hạ. Rồi bỗng chốc, tiếng khóc nghẹn ngào của em vang lên, những giọt nước mắt đau đớn lăn dài trên đôi má nhỏ bé ấy. Cảnh tượng Earn rời đi hôm ấy... cánh cửa đóng sầm lại, cô khuỵu ngã trên sàn nhà, gào khóc trong vô vọng, không cách nào níu giữ em lại.
Nước mắt lặng lẽ tràn ra khỏi khóe mắt cô. Cô không buồn lau đi. Năm đó, cô đã không bảo vệ được Earn, để em ấy rời xa trong đau khổ ôm cho riêng mình. Giờ đây, liệu cô còn tư cách gì để bảo vệ em, khi mà bản thân còn không thể tự đứng dậy?
Ngoài trời, cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt. Gió rít qua khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh thấm vào tận da thịt. Fahlada nhắm mắt lại, mặc cho nỗi đau xâm chiếm cơ thể. Trong sự u tối của đêm mưa, cô dần chìm vào giấc ngủ, nơi những ký ức vẫn còn chực chờ ùa về như những cơn sóng dữ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro