Chương 5. Di chúc

Phu nhân Ratsami đến biệt thự và tận mắt nhìn thấy bên trong căn phòng vẽ ấy, sàn nhà bao phủ màu đỏ của máu, làm việc ở bệnh viện, việc thấy máu đối với bà dường như đã quá quen thuộc, nhưng đây chính là máu của đứa con gái mà bà hết mực yêu thương, điều này thật khiếp sợ. Bà sợ hãi đẩy cửa phòng ngủ, Vivian đang chăm sóc cho Fahlada, vết thương trên đùi be bét máu thịt, cọ vẽ đâm sâu vào đùi khiến việc khâu lại vết thương chẳng hề đơn giản, nhưng với Vivian, chuyện này cô có thể xử lý tốt.

- Con đang dùng cách này để bày tỏ thái độ với mẹ sao, Lada?

Fahlada gầy yếu nằm trên giường, đôi mắt lơ đãng nhìn về một khoảng không vô định, như thể chẳng nghe thấy câu hỏi của mẹ, điều này khiến bà ấy thấy cảm thấy khó chịu trong lòng, lo lắng sợ hãi bị thay thế bởi chút tức giận, vì bà biết trạng thái của con gái bà lúc này giống hệt lúc bé khi không muốn tiếp xúc với người con bé xem là xa lạ, bà từ lúc nào trở thành người không thể để vào mắt của con bé cơ chứ?

- Tin tức đính hôn của con và Wisanu sẽ sớm được công bố ra ngoài!

Bàn tay để bên dưới lớp chăn kia của Fahlada bắt đầu siết chặt, chẳng mấy chốc lại dính đầy máu tươi, con người này thật sự dùng tay không để bứt những sợi chỉ vừa mới được Vivian khâu lại. Trái ngược với hình ảnh đáng sợ ấy thì vẻ mặt của Fahlada lại đầy bình tĩnh, khóe miệng hơi cong, cất giọng hơi khàn lại đầy khô khốc

- Mẹ thật sự thương con sao? Hay là mẹ thương danh tiếng của nhà Thananusak?

Phu nhân Ratsami lạnh giọng

- Con muốn nói cái gì?

- Con đã tự hỏi với mình rất lâu, rốt cục hôm nay đã có câu trả lời- Fahlada lại cười, nụ cười có chút chua chát – Mẹ xem đồng tính là một sự khiếm khuyết có đúng không? Nên mẹ không thể chấp nhận đứa con gái mà mẹ xem là hoàn hảo có chút khiếm khuyết nào. Trong mắt mẹ, tình yêu của con, Nong Earn không xứng với người thừa kế mà mẹ một tay bồi dưỡng nên- Giọng của Fahlada bắt đầu run rẩy, có chút khắc nghiệt lại thê lương – Nếu đứa con gái hoàn hảo của mẹ mất trong tai nạn ô tô đó, có lẽ mẹ sẽ dễ dàng chấp nhận hơn là có một đứa con tàn phế như bây giờ có đúng không?

*Chát*

Đôi môi phu nhân Ratsami trắng bệch, tức giận hóa phẫn nộ, nhịn không được cho Fahlada một cái tát, ngay khi tay vừa chạm vào má Fahlada bà liền hối hận, nhưng đã muộn rồi. Con gái bà từ khi nào có cái suy nghĩ này? Trong mắt nó bà đã trở thành quỷ dữ ác độc với chính con ruột của mình? Bà là vì muốn tốt cho con gái bà, muốn nó trở về con đường đúng đắn, như vậy là sai sao?

Ánh mắt bà chạm phải ánh mắt của Fahlada, đau khổ, tuyệt vọng lại đầy xa lạ.

- Nếu con đã nghĩ ta như thế thì hãy ráng mà sống tốt để trả thù ta, nếu con có chuyện gì, ta tuyệt đối không để cô gái đó sống yên thân! Nhớ kỹ lời ta, Lada!

Nói dứt lời, phu nhân Ratsami liền vội vã rời đi, bà thật sự không chịu nổi cảnh tượng con gái mà bà yêu thương đã đem bà thành kẻ thù mà đối đãi.

Vivian đang đứng trước cửa phòng thấy phu nhân rời đi, lập tức chạy vào xem tình hình của Fahlada, điều đầu tiên Vivian làm chính là kiểm tra vết thương trên đùi của Fahlada, không ngoài dự đoán, tên điên này thật sự tự ngược bản thân mình. Máu đỏ tươi từ vết thương rỉ ra, nhuộm đỏ mảnh vải trắng. Vivian cắn chặt môi, đôi tay run rẩy khâu từng mũi kim.

- Vivian..

-Chuyện gì? – Vivian lạnh lùng đáp, ánh mắt không rời khỏi vết thương.

- Tiếp tục cho người bảo vệ Nong Earn và...liên hệ Chen, tớ muốn lập di chúc...

Mũi khâu cuối cùng được hoàn thành, nghe thấy lời nói của Fahlada, mặt Vivian bắt đầu căng thẳng.

- Chuyện đến mức này sao, Lada?

Fahlada khẽ nhắm mắt, hít một hơi sâu, lại nhẹ nhàng cất tiếng.

- Toàn bộ tài sản với danh nghĩa cá nhân cũng như số cổ phần bệnh viện bố vừa chuyển cho tớ, toàn bộ để lại cho Earn Sanitada.

Đôi mắt Vivian đỏ hoe, long lanh những giọt nước mắt. Cô nghẹn ngào, không nói nên lời. Một khoảng im lặng chừng mười mấy giây trôi qua, Fahlada lại tiếp tục, giọng nói nhẹ tênh lại khiến người nghe nặng nề hơn bao giờ hết

- Vivian, tớ không biết thời gian của mình còn lại bao lâu, để bảo vệ em ấy, tớ chỉ còn cái mạng này thôi.

Bên ngoài bầu trời đêm như một tấm nhung đen khổng lồ, phủ kín cả một vùng không gian. Những đám mây đen kịt, nặng trĩu kéo nhau trôi chậm rãi, che khuất đi vầng trăng lặn. Chỉ còn lại vài ngôi sao lẻ loi cố gắng le lói tỏa sáng, nhưng rồi cũng nhanh chóng bị nuốt chửng bởi bóng đêm.

Trên sàn nhà, là bóng dáng nghiêng ngả thân hình nhỏ bé, gầy yếu của Lada. Chiếc váy trắng mỏng manh xộc xệch, mái tóc rối bời vì gió đêm. Đôi mắt từng sáng ngời như ánh mặt trời giờ đây chỉ còn lại nỗi buồn sâu thẳm. Nếu trước đây mỗi khi buồn phiền, cô có thể dùng rượu để làm tê liệt mình, nhưng hiện tại, rượu đã trở thành độc dược cho thân thể rách nát này, chỉ một giọt cũng đủ để cô đau đến sống không bằng chết, mà thuốc giảm đau cũng đã bất lực trước nỗi đau dày vò, Không cách nào khác, đêm đêm, khi bóng tối bao trùm, Lada lại ôm trong mình khung ảnh của Nong Earn, thứ duy nhất lúc này có thể cho Lada thêm ý chí để tự vượt qua những cơn tra tấn của bệnh tật. Cô siết chặt khung hình trong tay, nước mắt lăn dài trên má, giọng nói nỉ non lại có phần đau đớn "Earn... Chị đau lắm...".

Có một người vẫn luôn lặng lẽ quan sát từ bên ngoài. Khi xác định Lada đã thật sự "chìm vào giấc ngủ", đầu gục vào tường, "hắn" khẽ đẩy cửa bước vào. Trong bóng tối, những ngón tay khéo léo thực hiện một loạt thao tác nhanh gọn. Một tấm hình riêng tư được chụp lại và nhanh chóng được gửi đến số điện thoại của Earn Sanitada.


________

Note: Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu như vậy. Rất vui vì đã trở lại vào ngày Giáng sinh. Chương 6 hiện cũng đã hoàn thành và sẽ sớm đăng tải. Chương sau Nong Earn xuất hiện, hứa hẹn đủ đầy cảm xúc! 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro