Ngoại truyện: Dưới xiềng xích, ta vẫn nhìn về phía Biển
Tình yêu, dù thuần khiết đến đâu, cũng không phải lúc nào cũng được thần giới chấp thuận.
Tầng trời thứ chín không chỉ là nơi ánh sáng bất diệt mà còn là cõi của luật lệ cổ xưa, được khắc bằng ngọc thần và máu của các vị thần thủ hộ. Trật tự ấy không thể bị phá vỡ, càng không dung thứ cho thứ tình cảm vượt ra khỏi những gì được định sẵn.
Và khi tình yêu giữa hai nữ thần – Nakee Khantiya của rừng sâu và Samudra Devi của biển cả, nở rộ như đoá hoa Sala giữa đêm, nó đã trở thành một lời thách thức công khai với định mệnh.
Buổi phán xét diễn ra tại Đài Pháp Lệnh, nơi cao nhất giữa chín tầng trời, nơi ánh sáng không bao giờ lịm tắt và những điều luật cổ xưa được khắc sâu bằng ngọc thiêng và máu của các thần thủ hộ.
Xung quanh là những cột trụ ánh sáng đan kết từ linh khí nguyên thủy, vươn lên như gân mạch của vũ trụ. Không có gió. Không có tiếng. Chỉ có một thứ im lặng dày đặc, đến mức người ta có thể nghe thấy hơi thở của chính linh hồn mình.
Trên những ngai bạc lơ lửng giữa hư không, các vị Thượng Thần hạ thân. Uy nghi. Lạnh lùng. Không mang hình tướng, chỉ là những dải ánh sáng mờ ảo, nhưng ánh mắt họ như những lưỡi kiếm vô hình, cắt thẳng vào hai thân ảnh đang đứng giữa Đài.
- Tình yêu giữa hai thực thể đồng thể là phản nghịch thiên ý.
- Làm chao đảo cán cân giữa rừng sâu và biển cả.
- Gieo rắc loạn tâm cho cả ba cõi thiên, địa, và âm lưu.
Giọng nói không cất lên từ miệng, mà vang dội thẳng vào cốt tủy, một loại âm thanh không cần lời, nhưng khiến vạn vật phải cúi đầu.
Samudra vẫn đứng thẳng như cột sóng giữa cơn bão thịnh nộ. Mái tóc nàng dài như thủy triều bất tận, tuôn tràn sau lưng như màn nước đêm. Đôi mắt sâu thẳm, sắc lạnh như những viên đá quý nằm sâu dưới đáy đại dương, không hề run rẩy.
Nàng cất giọng, chậm rãi mà kiên quyết:
- Nếu yêu nàng là tội lỗi... vậy hãy để ta hóa thành sóng cuồng, đánh tan cả trật tự các ngươi dựng nên bằng đá và máu lạnh.
Nhưng Nakee đã bước lên. Tấm lụa trắng phủ ngang người không giấu nổi vảy lục vàng đang dần trồi lên từ lớp da. Mỗi chiếc vảy là một phần bản thể xà thần, đẹp đẽ đến đau lòng. Đôi mắt nàng đen tuyền, sâu như đêm không trăng, không phẫn nộ, không cầu xin, chỉ có một thứ ánh sáng rực rỡ của kẻ đã chấp nhận thiêu rụi chính mình để cứu lấy người mình yêu.
Nakee khẽ cúi đầu, quỳ xuống. Không phải để cầu xin sự tha thứ. Không phải vì nàng yếu đuối. Mà bởi đây là cách duy nhất để Samudra không phải chịu đọa đày.
- Không phải lỗi của nàng... Mọi tội lỗi là của ta – kẻ bất chấp bản thể để mơ mộng một điều không thuộc về mình. Nếu các người cần một kẻ để kết án, thì phải là ta.
Và rồi bản án được tuyên.
Samudra Devi, vì không khơi nguồn, được giữ lại thần thể. Nhưng nàng bị đày đến Đảo Nguyệt Vĩnh Hằng – nơi không có sóng, không có lời gọi, không có thời gian. Một mình giữa biển cả phẳng lặng, nàng sẽ phải sống với sự trống rỗng và nỗi nhớ không lời.
Nakee Khantiya - kẻ mang tội dám yêu trái mệnh, bị đưa đến Linh Trì Hóa Hình, nơi không có hồi kết, nơi thời gian bị nghiền vụn dưới luồng linh lực đối nghịch. Ở chính giữa là bệ đá tròn bằng hắc ngọc, và tại đó, xiềng xích Thần Cổ đang chờ.
Và nàng không kháng cự.
Không một lần ngoái nhìn.
Không một lời biệt ly.
Bởi nếu nhìn thấy ánh mắt của Samudra thêm một lần... nàng sẽ không thể chịu nổi.
Nakee bị dẫn đến, không một sợi vải trên người, thần thể trần trụi phủ ánh sáng lạnh như băng đá. Thần thể nàng, nửa thần nửa xà, vẫn giữ những đường cong hoang dã, mạnh mẽ, lưng thon dài phủ lớp vảy lục ánh vàng như ngọc trai chốn rừng sâu, lúc này như ẩn như hiện phủ ánh sáng lạnh như băng đá. Mái tóc đen óng buông dài chạm hông, dính máu tươi và tro bụi, nhưng vẫn cuốn theo gió như một dải lụa sống.
Rồi, xiềng xích giáng xuống.
Chúng không phải kim loại. Chúng là chuỗi linh kết kết từ tàn niệm của những kẻ phản thần, lạnh như băng hư vô, nóng như dung nham, quấn quanh cổ tay, mắt cá, và cổ nàng. Chúng không siết ngay, mà thắt dần theo từng nhịp tim, như cảm nhận được sự sống để dập tắt nó chậm rãi.
- Thần thể phạm giới, sẽ bị rút gốc cội huyết, vảy bị lột, da bị đốt, xương bị bẻ. Cho đến khi không còn nhớ mình từng là thần!
Tiếng phán quyết vang lên, như hàng ngàn lưỡi dao cắt vào màng tai.
Nakee bị treo bằng chính những xiềng xích đó, giơ cao tay lên trời, hai chân tách rộng, lơ lửng giữa luồng khí đối nghịch. Cơ thể nàng căng như dây cung, từng thớ cơ run lên, từng khớp gồng cứng như chờ bị phá vỡ.
Nghi lễ bắt đầu.
Luồng linh lực từ hai cực xoáy tròn, thấm dần vào từng thớ thịt, ép thần thể nàng mở ra như một cánh hoa bị xé sống.
Từng mảnh vảy bị hút bật ra khỏi lưng, hông, bắp tay, kéo theo máu đỏ thẫm văng tung tóe, máu thần không rơi xuống đất, mà bị thiêu giữa không trung, bốc cháy thành từng ngọn lửa màu xanh lam.
Tiếng xích rít lên mỗi lần nàng giật người, không phải vì vùng vẫy, mà vì cơn co giật bản năng khi đau đến mức xương sống tưởng như gãy lìa. Xiềng cổ bóp chặt, cắt vào cổ nàng để máu nhỏ giọt đều lên mặt bệ đá, mỗi giọt khiến cả linh trận rung lên như có thần linh thức tỉnh.
Vẻ đẹp của nàng lúc ấy là sự kết hợp giữa thiêng liêng và tàn lụi.
Một đóa lan rừng bị nghiền nát nhưng không gục đầu.
Một nữ thần chảy máu vẫn ngẩng mặt nhìn trời.
Thế nhưng, giữa nỗi đau tột cùng ấy, Nakee không cất lên một tiếng rên rỉ nào.
Không phải vì nàng không đau.
Cũng chẳng phải vì nàng là thần nên không biết sợ.
Mà là vì... nàng sợ Samudra sẽ nghe thấy.
Sẽ cảm nhận được.
Sẽ đau lòng.
Nàng cắn chặt răng.
Mùi máu tanh nồng lan trong cổ họng, vị sắt lạnh tràn nơi đầu lưỡi. Đôi mắt sâu thẳm nhìn về hư vô, lệ không rơi, chỉ sáng rực lên trong câm lặng.
- Xin... đừng để nàng thấy ta như thế này...
Bởi Samudra là biển cả.
Dù bị phong ấn, nàng vẫn có thể cảm nhận sóng linh lực từ xa.
Nếu nàng biết, nếu nàng chứng kiến cảnh này, nàng sẽ tìm cách phá giới, tìm đến.
Và như thế... tất cả sẽ tan tành.
Nakee biết rõ. Nàng có thể chịu đau. Nhưng nàng không chịu được ánh mắt Samudra khi đau vì mình. Thà thân thể này bị xé nát, thà máu hóa thành mưa độc, thà phải tan biến khỏi ba cõi, còn hơn để nàng ấy thấy ta... không còn là ta.
Tiếng rít của xiềng xích lại vang lên. Một vảy nữa bị giật tung, máu phun trào. Nakee nghiêng đầu, mái tóc đen dài vấy máu, quấn lấy cổ như tơ xiềng, môi mím chặt.
Chỉ một hơi thở thoát ra, nhưng không mang theo tiếng rên. Chỉ là mùi gió rừng, nhẹ như nhớ nhung. Và trong khoảnh khắc giữa đau đớn tận cùng và tĩnh lặng đáng sợ, Nakee vẫn nghĩ về một người.
Không phải về chính mình.
Không phải về luật lệ.
Chỉ là... nàng.
- Dù thân thể này tan nát. Tim ta... vẫn hướng về biển.
Đảo Nguyệt Vĩnh Hằng.
Samudra ngồi bên mép bờ cát trắng, chiếc váy chạm đất vẫn nguyên vẹn như ngày đầu tiên bị lưu đày, vì nơi đây, không có bất kỳ thứ gì hủy hoại nàng. Chỉ có lòng người là mục nát từng ngày.
Nàng từng là Samudra Devi - Nữ thần của Biển Cả, mang theo sự mềm mại, uy nghi và bình yên của hàng vạn con sóng. Nhưng giờ, nàng chỉ là một chiếc bóng câm lặng, ngồi giữa biển chết, mỗi ngày nhìn về phía chân trời không có bình minh.
Thế nhưng... trong khoảnh khắc đó, nàng run rẩy. Không có gió. Không có ai gọi. Chỉ có một cơn co rút bất chợt trong tim. Đau đến không thở nổi.
Nàng đặt tay lên ngực, một cơn nhói xuyên qua lồng ngực như lưỡi dao bén nhọn. Từng đợt linh lực xa xăm dội về, không rõ hình, không lời gọi, nhưng nồng nặc mùi máu, mùi đốt cháy, và nỗi đau quằn quại.
Đó là Nakee Khantiya. Là trái tim, là linh hồn, là tất cả của nàng.
Dù bị phong ấn, bị chia cắt khỏi ba cõi, từng mạch cảm xúc vẫn rỉ máu qua liên kết đã hằn sâu trong hồn mệnh.
- Nàng đang đau... rất đau...
Samudra khụy xuống cát, những vỏ sò trắng rơi rải rác từ tay, mắt mở lớn, đôi đồng tử xanh lam như nước sâu bỗng ngập lệ, nhưng không thể rơi. Không có nước mắt. Không có hơi thở. Chỉ có nỗi bất lực giằng xé, khi người mình yêu đang bị tàn phá, còn mình, ngay cả quyền được đến gần cũng không có.
- Xin hãy để ta thấy nàng...
Dù chỉ một lần...
Dù chỉ là mảnh vảy rơi xuống...
Ta van xin...
Nhưng biển trước mặt nàng vẫn lặng.
Không có sóng.
Không có hồi đáp.
Lần đầu tiên kể từ ngày bị đày đến nơi đây, Samudra đã hét lên. Giọng nàng, vốn là tiếng vỗ về của đại dương, nay trở thành tiếng gào tan nát cõi lòng, chấn động cả cõi Nguyệt Vĩnh Hằng.
- Đủ rồi! Đủ rồi!!!!
Đôi mắt lam sâu như biển đổi màu, chuyển thành bạc trắng, lạnh lẽo như sương sớm vĩnh cửu. Bàn tay nàng run lên. Đất dưới chân vỡ ra từng mảng.
- Nếu nàng đau đến thế... Thì để ta kéo tất cả xuống cùng!
Samudra nâng hai tay. Toàn bộ linh lực còn sót lại tụ thành trận băng xoáy cổ đại, loại ấn chú từ thuở trước tạo thiên lập địa, thứ chỉ dùng để hủy cõi. Phong ấn rạn nứt. Sóng bắt đầu dâng lên. Mặt biển vốn tĩnh lặng giờ sôi trào như ngọn lửa thiêng bị đánh thức.
- Không ai có thể ngăn ta! Nếu các ngươi muốn trừng phạt nàng. Ta sẽ khiến cả thiên giới này bị chôn theo!
Gió nổi.
Bầu trời rít gào.
Cột trụ kết giới bắt đầu tan chảy như tro tàn.
Nhưng...
Ngay lúc đó, khi tất cả gần sụp đổ, nàng nghe được... một lời thì thầm, không thành tiếng. Không đến từ môi, mà từ tim. Không của thần, mà là của... nàng.
- Xin đừng để nàng thấy ta như thế này...
Samudra chết lặng.
Linh lực vỡ vụn trong tay như thủy tinh rơi vỡ trên cát trắng. Trái tim nàng đang gào thét, bỗng chùng xuống, co lại. Không phải vì bị ép buộc.
Mà vì... hiểu.
- Nàng chịu đựng như thế... Cắn chặt răng, không rên la... Là chỉ để ta... không đau hơn.
Samudra khuỵu xuống, đôi vai run rẩy, đôi mắt đỏ hoe. Nàng áp trán mình xuống lòng đất lạnh giá của đảo.
Không phá giới nữa.
Không hủy diệt nữa.
Chỉ còn... lặng yên.
Chỉ còn... cầu nguyện.
- Nakee... Nếu nàng chịu đau vì ta... Vậy hãy để ta... chịu đựng vì nàng.
Và cứ thế, Samudra ngồi trở lại bờ biển không có sóng.
Không gào thét.
Không động tĩnh.
Nhưng là sự yên lặng đáng sợ của một tình yêu sẵn sàng hủy thiên diệt địa.
Nhưng chọn im lặng để tôn trọng ý nguyện của người mình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro