Ngoại truyện: Khúc tình ca dưới hồ Sala
Tầng trời thứ chín, nơi vòm trời gần đến nỗi tưởng có thể chạm tay vào linh giới, là cõi thiêng vĩnh hằng, nơi bụi trần không thể vươn tới, và ánh sáng không nhờ mặt trời mà bừng lên từ linh lực muôn đời. Gió nơi này thổi nhẹ như tiếng thì thầm của những lời cầu nguyện xưa cũ, mang theo hương cỏ ngọt, mùi đất lành và cả âm sắc của những bản tụng ca đã mất. Giữa tầng trời mây ngọc ấy, cung điện Vọng Xà lặng lẽ đứng giữa không trung, được chống đỡ bởi những trụ xà cẩm thạch cuộn mình như rắn thần ngủ quên, lung linh biến ảo theo từng nhịp thở của trời đất.
Chốn thần linh ấy là nơi ở của Nữ thần Nakee Khantiya, hậu duệ của xà tộc cổ xưa, mang trong mình nét đẹp mê hoặc, như thể được nhào nặn từ cả rừng thiêng và giấc mộng của sông sâu. Vẻ đẹp của nàng không ồn ào như sấm sét, mà thầm lặng như làn khói trầm lan trong đêm huyền, mê hoặc như mặt hồ phủ sương nơi thánh địa. Nhìn nàng, người ta không thở được, không vì sợ hãi, mà vì bị choáng ngợp bởi một vẻ đẹp vượt khỏi khuôn khổ phàm tục, vừa thanh cao như ánh linh quang, vừa nguy hiểm như một lời nguyền chưa thành tiếng.
Mái tóc nàng dài chạm đất, đen thẫm như dòng suối chảy qua đá ngầm, từng sợi lặng lẽ chuyển động như có linh hồn riêng. Đôi mắt nàng sâu thẳm, màu đen nhánh, không lấp lánh nhưng hút hồn, khiến ai đối diện cũng ngỡ mình bị nuốt trọn vào bóng tối êm ái ấy. Không có ánh sáng nào trong mắt nàng, nhưng lại có cả một rừng ký ức, một dòng chảy cổ xưa từ thuở đất trời còn chưa đặt tên.
Thân thể nàng uyển chuyển như khúc khải hoàn của rắn linh, mềm mại, trầm ổn, nhưng mỗi bước đi đều toát ra sức mạnh lặng lẽ. Trên mu bàn tay trắng mịn, những vảy lục ánh vàng hiện ra như hoa văn huyền chú, mỗi khi ánh linh quang chạm đến lại phát ra sắc sáng mờ ảo như nước ngọc, là minh chứng cho dòng máu Naga cao quý đang âm thầm chảy trong nàng.
Dù mang vẻ đẹp khiến cả thần giới cũng phải ngoái nhìn, Nakee chưa từng vì thế mà mềm lòng với chính mình. Nàng sống trong khuôn phép nghiêm khắc tự đặt ra, mọi cảm xúc đều phải đi qua sự kiểm duyệt của lý trí, mọi ham muốn đều bị dập tắt trước khi kịp thành hình. Với kẻ khác, nàng có thể từ bi, với bản thân, nàng không cho phép sự yếu mềm.
Từ thuở mới hiện hình giữa rừng thiêng, nàng đã mang vẻ trầm mặc như sương sớm chưa kịp tan, lời nói ít, ánh mắt thản nhiên, như kẻ luôn đứng ngoài vòng xoáy của những rối ren và rung động trần thế. Nụ cười trên môi nàng hiếm như mưa giữa mùa hạn, nếu có cũng chỉ nhạt như ánh trăng soi đá lạnh. Trong mắt nàng, chưa từng có ai đủ gần để khiến lòng xao động, càng không có ai đủ kiên trì để đi qua tầng tầng lớp lớp vảy rắn lạnh lùng bao bọc quanh trái tim nàng.
Người đời ca tụng nàng là biểu tượng của uy nghi và trí tuệ, nhưng cũng thì thầm rằng trái tim ấy đã hóa đá từ ngàn năm trước, hoặc chưa từng được sinh ra, như một phần khuyết thiếu mà chính nàng cũng không buồn tìm kiếm. Vì thế, trong bao nhiêu truyền thuyết thêu dệt quanh nàng, không có lấy một lời kể về một cái tên từng bước vào tim Nakee.
Cho đến một ngày - Samudra Devi - Nữ thần của biển cả, bước qua cánh cổng Vọng Xà, mang theo cả vẻ đẹp làm rung động đất trời.
Nàng cao và mảnh mai như một bức tượng sống động được tạc từ ánh sáng và nước. Dáng người tuyệt mỹ với những đường cong hoàn hảo, vừa mềm mại, vừa kiêu hãnh. Làn da nàng trắng như bọt sóng đầu ngọn gió, trong suốt và rực rỡ như ánh trăng trải dài trên đại dương. Mỗi bước chân nàng là một giai điệu của biển cả, mang theo hương mặn của sóng và thoảng nhẹ hương hoa Champa, khiến không gian xung quanh như lặng đi trong một nhịp thở.
Tóc nàng dài, uốn xoăn nhẹ như những con sóng nhỏ giữa đại dương thẳm, màu đen ánh xanh của nước biển về đêm, óng ánh dưới ánh sáng như phủ một lớp sương bạc. Đôi mắt nàng, màu nâu vàng lạ kỳ, ẩn chứa cả chiều sâu của đại dương lẫn ánh nắng rạng rỡ đầu ngày. Chúng vừa ấm áp, vừa huyền bí, như có thể nhìn xuyên qua linh hồn kẻ đối diện.
Và nụ cười ấy, dịu dàng, lặng lẽ, thoảng chút tinh nghịch, như một làn sóng ngầm, tưởng chừng hiền hòa nhưng đủ sức đánh tan cả những bức tường thời gian và lý trí.
Nakee và Samudra không nói một lời khi lần đầu chạm mặt. Nhưng cái nhìn đầu tiên ấy, sâu và tĩnh như lòng hồ thiêng, đã làm mọi suy nghĩ dừng lại. Không cần lời lẽ, trái tim cả hai đã gập mình cúi chào định mệnh.
Tình yêu của họ bắt đầu trong thinh lặng, nhưng như những đợt sóng âm thầm dưới đáy biển, nó vỗ bờ ngày càng dữ dội. Họ tìm đến nhau trong mỗi khoảnh khắc có thể trốn khỏi bổn phận thần linh, giữa những rặng mây sớm, sau mỗi cơn mưa chớm. Họ yêu nhau như sóng tìm bờ, dù biết trước sẽ tan vỡ, nhưng chưa từng dừng lại.
Vào những đêm trăng tròn, nơi hồ Sala huyền thoại, họ tìm đến nhau như hai mảnh linh hồn xưa cũ. Cây Sala, cổ thụ ngàn năm mọc giữa hồ, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, là nhân chứng cho những vũ điệu tình yêu. Nakee hoá xà, một con mãng xà rực rỡ ánh ngọc, dài và uyển chuyển như dải ngân hà, quấn mình quanh thân thể Samudra trong một vũ khúc kỳ ảo. Samudra cười, ánh mắt ngập tràn âu yếm, hai bàn tay mơn trớn vảy rắn như đang an ủi cả nghìn năm cô độc.
Họ từng ngồi cùng nhau trên mỏm đá giữa biển mây, nơi Samudra tạo ra những dải sóng nước lơ lửng, còn Nakee thì thổi hơi thở xà thần làm chúng bay múa. Có đêm, Nakee hát, không phải bằng lời người, mà bằng cổ ngữ của loài rắn, ngân nga như tiếng gió lướt qua tầng mây cuối. Samudra sẽ ngồi lặng im, đôi mắt dịu dàng nhìn nàng, lòng bàn tay nhẹ vuốt qua từng chiếc vảy, ôm lấy tất cả nỗi buồn của người chưa từng được yêu này.
Tình yêu ấy, dù không cần lời thề nguyền, nhưng thuần khiết như sương trời. Không nhuốm dục vọng, không bị ràng buộc bởi quyền năng hay tham vọng. Họ yêu nhau như hai vì sao được sinh ra từ hai đầu vũ trụ, chỉ vì một lần nhìn thấy nhau mà không thể quay lưng.
Và giữa tầng trời thứ chín ấy, nơi gió chưa từng dừng lại, tình yêu của hai nữ thần vẫn tiếp tục tồn tại như một khúc tình ca lặng lẽ, nhưng trường cửu, vĩnh viễn hoá thành ánh sáng không bao giờ tắt.
Nguồn ảnh: margeum (X)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro