PN 1: Khi hạnh phúc gọi đúng tên

Bangkok bước vào khoảnh khắc dịu dàng nhất của năm, khi mặt trời không còn rực rỡ đến mức thiêu đốt, mà trở nên dịu dàng như một người tình cũ trở lại, chỉ lặng lẽ rắc mật ong lên từng phiến lá, từng viên đá lát đường, và những bậc thềm cẩm thạch trắng của biệt thự Thananusak, nơi chuẩn bị chứng kiến một khởi đầu thiêng liêng.

Cả khu vườn tựa một bức tranh được dệt từ mộng tưởng và bàn tay người họa sĩ tinh tế. Vòm lan trắng uốn cong mềm mại theo hàng rào sắt, những dải lụa tơ tằm màu ngà nhẹ buông trên các nhánh cây cổ thụ, phản chiếu ánh sáng như những con sóng nhỏ vỗ nhè nhẹ giữa trời chiều. Mỗi bước chân của khách mời đặt xuống lối đi trải đầy cánh hoa là một chuyển động chậm rãi, như sợ làm vỡ sự yên ắng trang trọng đang bao trùm.

Không đông đúc, nhưng những vị khách đều là những mảnh ghép quan trọng trong bức tranh cuộc đời của Lada và Earn.

Giám đốc Phutares và phu nhân Ratsami ngồi hàng ghế đầu, khuôn mặt ánh lên niềm tự hào không giấu giếm. Đôi mắt phu nhân đã ươn ướt, nhưng môi vẫn cười, nụ cười của người đã chờ đợi rất lâu cho ngày này. Phía đối diện, những người quan trọng của gia tộc Thananusak hiện diện đầy đủ, như một lời tuyên bố lặng lẽ rằng Earn Sanitada, từ hôm nay, không chỉ là bạn đời của Fahlada Thananusak, mà còn là một thành viên được công nhận trong gia tộc.

Cha mẹ Earn, giản dị trong trang phục truyền thống Thái màu vàng nhạt, tay nắm tay, mắt dõi theo con gái với ánh nhìn sâu như trời đêm. Trong sự im lặng của họ, có niềm xúc động không cần thốt thành lời.

P'Susie hôm nay trong bộ suit tím than, mắt rưng rưng như đang nhìn đứa con mình từng chở che, giờ đã đủ lớn để có gia đình riêng của mình. Vivian, như bước ra từ một chương tiểu thuyết, khoác lên mình bộ váy đen ôm sát, tóc búi cao, môi đỏ rượu, ly champagne lấp lánh trong tay như vũ khí của một quý cô bất khả chiến bại.

Bow, người cũ từng yêu. Cô ngồi cách Vivian chỉ một người , đó là Tan, người duy nhất có thể khiến hai bầu trời sấm chớp kia tạm yên để chia nhau một khoảnh khắc yên bình. Họ là những người đầu tiên đứng dậy vỗ tay, khi âm nhạc khe khẽ ngân lên mở đầu nghi lễ.

Trên lối đi phủ đầy hoa lan trắng, dẫn vào lễ đài điểm lụa, tất cả như dừng lại, một khoảng khắc long lanh đến mức cả không gian cũng nhường chỗ cho sự hiện diện của hai con người sắp viết nên định mệnh.

Lada xuất hiện trước.

Khi cô bước vào lễ đường, không gian như ngừng chuyển động. Mọi âm thanh, ánh sáng, và nhịp đập trong lòng người dường như cùng lúc lắng lại, không phải vì vẻ ngoài hào nhoáng, mà bởi sức nặng đầy âm thầm từ khí chất không thể gọi tên.

Lada khoác lên mình một bộ suit trắng thuộc dòng Valentino Haute Couture, được cắt may riêng trong xưởng làm việc tại Rome, nơi mỗi đường chỉ đều là kết tinh của hàng trăm giờ thủ công bậc thầy. Thiết kế mang dáng dấp menswear cổ điển, nhưng đã được làm mềm đi bằng sự tinh tế đầy nữ tính, ve áo cao và thanh thoát, vai dựng nhẹ nhàng tạo nên dáng đứng vững chãi mà không cứng nhắc. Đường eo ôm gọn rồi buông thả xuống chiếc quần suông dài, như một dòng chuyển động êm đềm, liền mạch.

Chất liệu lụa faille thượng hạng được dệt riêng cho bộ trang phục, bắt sáng một cách kín đáo như làn hơi sương trượt trên cánh lan trắng lúc bình minh. Bên trong, lớp lót lụa màu champagne ánh vàng hé lộ đôi chút ren cổ điển nơi cổ áo, như một khe nứt nhỏ trong vẻ ngoài hoàn hảo, để lộ nét nữ tính kín đáo nhưng đầy cuốn hút.

Trên tay cô, cây gậy làm từ gỗ mun đen tuyền, đánh bóng đến độ phản chiếu như mặt hồ tĩnh lặng. Thân gậy chạm trổ những họa tiết uốn lượn như những nhánh dây leo ánh vàng nhạt được khảm tay bằng bạch kim mờ. Đầu gậy đính một viên đá opal tròn, ánh lên như giọt sương dưới nắng sớm. Tất cả được chế tác không để gây ấn tượng, mà để thì thầm về sự kiên cường, về vẻ đẹp đến từ chính những gì từng gãy vỡ.

Tóc Lada để xõa, suôn thẳng và có chút gợn nhẹ, như một dòng suối sẫm màu chảy qua bờ vai áo màu trắng. Không có bất kỳ trâm cài nào, chỉ có làn tóc buông tự nhiên. Trên đôi chân, đôi giày satin màu ngọc trai ánh lên viên đá moonstone xanh nhạt như khoảng giao thoa mong manh giữa trời và biển.

Khi Lada bước tới giữa lối đi, Earn xuất hiện.

Earn bước ra từ bóng cây, dáng người thon gầy được ôm trọn trong chiếc váy cưới pha lê lộng lẫy, một thiết kế Haute Couture của Michael Cinco dành riêng cho cô. Thân váy xòe rộng, ôm sát phần eo rồi tỏa ra như một làn sóng ánh sáng, được đính tay bằng hàng triệu viên pha lê lấp lánh, tạo hiệu ứng như những bông tuyết rơi giữa ánh mặt trời.

Tấm voan dài hàng chục mét trải nhẹ sau lưng Earn, bồng bềnh như mây, phản chiếu ánh sáng theo từng bước đi, khiến cả không gian phía sau như chìm vào cõi mộng. Phần tay áo xuyên thấu bằng ren mảnh, đính pha lê tinh xảo, gợi cảm mà vẫn kín đáo, tựa một làn sương ôm lấy đôi vai gầy.

Tóc nàng được búi thấp lệch sang một bên theo kiểu Low Side Chignon, mềm mại và gọn gàng, để lộ chiếc cổ thanh tú cùng đôi khuyên tai nhỏ pha lê trong suốt. Không có vương miện, không cần điểm nhấn thêm, chính ánh sáng phản chiếu trên váy đã đủ để Earn trở thành tâm điểm, lặng lẽ nhưng rực rỡ. 

Khi ánh mắt họ gặp nhau, tiếng nhạc trở nên dư thừa. Lada dừng lại. Đôi mắt cô ánh lên như nước hồ mùa thu, giơ tay ra, chậm rãi như một câu hỏi không lời.

Earn bước tới. Không chần chừ, không sợ hãi. Nàng nắm lấy tay Lada, bằng tất cả tình yêu được chưng cất qua thời gian và thử thách.

Hai người, tay trong tay, cùng bước tiếp. Giữa rừng hoa trắng. Giữa ánh mắt nghẹn ngào của gia đình, bạn bè.

Nghi lễ diễn ra bằng hai ngôn ngữ là tiếng Thái và tiếng Anh, trang nghiêm mà không khô cứng. Khi trao nhẫn, Earn nhìn vào mắt Lada, giọng dịu như tiếng gió thổi nhẹ qua lá:

- Từ nay, sóng gió nào cũng sẽ cùng nhau đối mặt.

Lada mỉm cười, như hoa nở giữa bình yên:

- Không ai phải chờ ai, cũng không ai được bỏ rơi ai.

Tiếng vỗ tay vang lên như sóng vỗ bờ, không nước mắt, không kịch tính. Chỉ là hạnh phúc, trong trẻo, là những cái ôm siết chặt và cái gật đầu.

Cha mẹ hai bên, những người từng lo lắng, từng sợ hãi, giờ ngồi bên nhau, ánh mắt đã nhẹ tênh. P'Susie lia máy ảnh như đang viết một trang sử bằng ánh sáng. Tan giả vờ lau nước mắt, bị Bow đập một cái vào vai, còn Vivian thì bật cười như thể thế giới cuối cùng cũng đáng tin cậy.

Tiệc tối diễn ra bên hồ, nơi những chiếc đèn thắp sáng lơ lửng trên cành cây, ánh vàng dịu phản chiếu xuống mặt nước tĩnh như gương. Tất cả như một dải ngân hà lặng lẽ tụ hội dưới những tán lá, dành riêng cho một đêm thật đặc biệt.

Âm nhạc giao hưởng ngân lên, nhẹ nhàng như làn gió lướt qua cổ áo. Hòa quyện trong không khí là hương hoa nhài, phảng phất chút nồng dịu của lan dạ hương, thứ hương thơm chỉ thực sự sống động trong những buổi tối như thế này, khi lòng người đủ tĩnh để lắng nghe.

Thực đơn là bản hòa tấu của năm châu, trình bày trên gốm sứ thủ công chạm khắc tinh xảo, từng món ăn như một câu chuyện nhỏ, kể bằng vị giác, bằng ký ức và bằng lòng trân trọng với cái đẹp thuần khiết của đời sống.

Giữa sàn khiêu vũ lát đá trắng, Earn và Lada đứng đối diện nhau. Không xoay tròn, không những bước nhảy rực rỡ, chỉ là những chuyển động nhỏ, gần như lặng thinh. Lada đặt gậy chống sang bên, một tay đặt lên vai Earn, tay còn lại đan chặt vào tay nàng.

Họ di chuyển nhịp nhàng, vừa đủ để vạt váy chạm mặt đất như lụa chảy, vừa đủ để mái tóc chạm khẽ má nhau như một lời yêu không cần tiếng. Tựa như một điệu valse thầm thì, nơi không có động tác chuẩn mực, chỉ có hai tâm hồn chạm nhau bằng dịu dàng và thấu hiểu.

Nhưng điều đẹp nhất không nằm ở ánh đèn, không nằm ở tên nhà thiết kế, không nằm ở lấp lánh vương miện.

Mà nằm ở chỗ, hai người phụ nữ, sau bao thế kỷ bị chia cắt bởi định kiến, bởi thời gian và nỗi sợ, cuối cùng cũng có thể dắt tay nhau bước về phía ánh sáng.

Không còn rắn thần bị phong ấn. Không còn biển cả gào thét trong đơn côi.

Không còn máu, không còn đạn, không còn bóng tối bi thương.

Chỉ còn hai người. Giữa một thế giới mà lần này, họ không còn lạc nhau nữa.

Và hạnh phúc... cuối cùng đã gọi đúng tên.

Khi bài nhạc cuối cùng vang lên, cả khu vườn như chậm lại. Những nốt nhạc vỡ ra trong không khí ấm áp, lặng lẽ tan vào màn đêm như những cánh hoa cuối cùng rơi khỏi cành. Mọi người dần lùi ra khỏi sàn nhảy, nhường lại không gian cho hai nhân vật chính của buổi tối.

Dưới vòm lan trắng, giữa những ngọn đèn như những ngôi sao treo trên cao, hai người họ vẫn đứng đó, tay vẫn trong tay. Không còn âm thanh nào ngoài tiếng tim đập.

Lada khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng như buổi hoàng hôn cuối cùng của mùa hè. Cô nâng tay, chạm nhẹ vào má Earn, ngón tay vuốt dọc theo đường nét quen thuộc mà cô đã thuộc lòng từ lâu, như thể vẫn chưa tin được người con gái này thật sự đang ở đây, bên cô, mãi mãi.

Earn mỉm cười. Đó là nụ cười đã từng nâng cô dậy từ vực sâu nhất của cuộc đời, dịu dàng, mạnh mẽ, và chân thành đến tận cùng.

- Earn...- Cô thì thầm, giọng như lụa, như rượu vang ấm - Chị yêu em!

Không đợi thêm một nhịp thở, Lada kéo nàng lại gần. Nụ hôn xảy ra trong khoảnh khắc mọi thứ như ngừng lại.

Đó không phải là nụ hôn đầu tiên của họ, nhưng là nụ hôn đậm nhất, sâu nhất, như thể mọi nỗi đau, mọi yêu thương, mọi tháng ngày đã sống và sẽ sống, đều dồn nén vào lần chạm môi này.

Môi Lada chạm vào Earn, chậm rãi và chắc chắn. Earn đáp lại, không ngần ngại, không sợ hãi, chỉ là đắm chìm. Họ quấn lấy nhau như những nhánh lan đang tìm nhau giữa trời gió, như biển tìm về bờ sau một cơn bão.

Tay Earn lùa vào tóc Lada, kéo nàng sát lại, nụ hôn sâu hơn, dài hơn, như thể cả thế giới này chỉ còn là hương da thịt, hơi thở, và nhịp tim hòa nhau trong một giai điệu không lời. Lada giữ lấy eo Earn, siết chặt như sợ một khi buông tay, tất cả chỉ là giấc mơ.

Xung quanh, khách mời lặng lẽ dõi theo, không ai lên tiếng. Vivian mím môi, tay khẽ lắc lư ly rượu. Bow khẽ thở ra một tiếng nhìn về phía Vivian như có cái gì đó mất mát ở trong tim. P'Susie đưa máy ảnh lên, nhưng rồi lại hạ xuống, có những khoảnh khắc không nên bị đóng khung bởi ống kính. Chúng nên được giữ lại trong tim.

Cả khu vườn như bừng sáng bởi chính nụ hôn ấy.

Một nụ hôn không chỉ là của hai người.
Đó là cuộc hội ngộ của những trái tim từng lạc lõng giữa thế gian rộng lớn, từng giấu yêu thương như thể tình yêu là điều không nên lộ rõ. Là ánh nhìn từng len lỏi qua đám đông, chỉ dám thổ lộ bằng im lặng. Là những tâm hồn đã từng tin rằng, mình sinh ra để chẳng bao giờ được nắm tay ai giữa ban ngày. Nhưng tình yêu, dù là giữa hai người cùng giới, chưa từng là sai. Và cũng chẳng cần đến một lời biện hộ. 

Nụ hôn ấy, khi đến, nhẹ tênh như cánh hoa rơi, mà vang vọng như tiếng chuông ngân giữa khoảng trời im lặng. Đó không đơn thuần là một cái chạm môi, mà như một lời khẳng định thì thầm không thành tiếng:

Rằng tình yêu ấy không mang tội.
Rằng khoảnh khắc nhìn thấy người kia, và biết rằng họ cũng nhìn thấy mình, là điều hạnh phúc thiêng liêng.

Và khi họ tách ra, trán chạm trán, mắt khẽ khép, cả vũ trụ như nín thở, lặng im trước nhịp đập đồng điệu của hai trái tim vừa tìm được nơi thuộc về.

Không gì đẹp hơn một tình yêu chân thành. Không ai và không điều gì, có thể chia cắt hai tâm hồn đã nhận ra nhau giữa ngàn vạn lối đi.

Chỉ một nụ hôn. Cũng đủ để thay đổi cả thế giới.


------------

T: Còn phiên ngoại về đêm tân hôn nha. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro