Chương 2: Lydia
Nắng sớm lấp lánh trên mặt sông nhỏ. Lũy tre làng xào xạc, cánh đồng xa xa ửng một màu xanh non mướt mắt. Ở một miền quê lạ lẫm, giữa bao thanh âm bình yên, Anh Thư mở mắt trong căn chòi tranh mộc mạc ven sông.
Mùi khói bếp thơm nhẹ. Tiếng gà gáy. Và tiếng nước rót vào ấm đất.
"Cô... tỉnh rồi?"
Giọng nói ấy vang lên từ góc bếp vừa ngập ngừng, dịu dàng, và hơi vấp.
Anh Thư nghiêng đầu. Lydia đang cúi người nhóm bếp, mái tóc vàng xõa nhẹ sau lưng, gương mặt thoáng bối rối khi phát âm tiếng Việt.
"Tôi... nấu trà. Cô uống, cho ấm bụng... ha?"
Dù cách nói vẫn còn lạ tai, nhưng sự chân thành trong giọng Lydia khiến Anh Thư khẽ gật đầu. Cô ngồi dậy, cử động nặng nhọc. Chiếc chăn mỏng trượt khỏi người, lộ đôi chân gầy guộc, lạnh như đá.
Lydia tiến đến, ngồi thụp xuống bên cô, không hỏi han nhiều, chỉ lặng lẽ đắp lại chăn rồi đặt ly trà ấm vào tay cô.
“Cảm ơn.” – Anh Thư thì thầm, mắt không dám nhìn lâu vào cô gái kia.
“Cô... tên là Anh Thư, đúng không?” – Lydia hỏi, phát âm cái tên một cách cẩn trọng, như sợ làm sai.
“Ừ. Còn cô là... Lydia?”
Lydia cười nhẹ, đôi má lún đồng tiền rất duyên:
“Um. Là Lydia. Tôi... chụp ảnh ở đây. Ảnh đẹp... người đẹp. Nhưng... không ngờ cứu được người thật.”
Cả hai bật cười khẽ. Không gian yên bình đến lạ. Không có máy móc, không còi xe, không ánh đèn rực rỡ của thành phố mà chỉ có âm thanh của sông nước và tiếng cười vụng về giữa hai con người không cùng ngôn ngữ.
---
Những ngày sau đó, Anh Thư ở lại cùng Lydia trong căn chòi nhỏ bên bờ sông nơi cô gọi là “trạm tạm trú”. Lydia sống đơn giản, hòa mình vào thiên nhiên, thường đi chụp ảnh đồng quê, ghi chép lại phong cảnh, con người chuẩn bị cho một bài báo dài kỳ của cô gửi về Pháp.
“Cô... nói được tiếng Việt lâu chưa?” – Anh Thư hỏi trong một chiều nắng hanh.
“Tôi học ba năm. Ở đại học... rồi qua đây... tập nói.” – Lydia trả lời, nhíu mày khi tìm từ rồi nói tiếp:
“Khó lắm... nhưng cô... kiên nhẫn với tôi, nha?”
Anh Thư bật cười, lòng khẽ rung động vì sự dễ thương vụng về kia. Cô đã quen với những ánh mắt thương hại, những lời nói dối đầy thông cảm từ người khác. Nhưng Lydia thì khác. Lydia nhìn cô như một con người không thương hại, không thương hại một chút nào.
---
Một hôm, Lydia trở về sau buổi chụp ảnh với mấy đứa trẻ làng. Cô ôm một bó sen lớn, thở hổn hển.
“Hôm nay... có nắng đẹp. Tôi... tặng sen cho cô.” – Cô ngồi xuống bên Anh Thư, tay đặt bó hoa lên đùi cô nhẹ như gió.
– “Tại sao... cô lại tốt với tôi như vậy?” – Anh Thư hỏi, giọng nhỏ dần.
Lydia nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt xanh sâu thẳm:
“Vì... cô đẹp. Không phải... chân đẹp, hay da đẹp. Mà là... mắt cô... rất buồn. Tôi muốn... nhìn thấy nó cười.”
Câu nói đó như một nhát gió lùa qua khe tim khép chặt. Anh Thư nhìn Lydia, không nói. Cô chỉ quay mặt đi, nhưng tim thì đập mạnh, rất mạnh.
Lần đầu tiên sau ngần ấy tháng, cô thấy mình không còn là "người tàn tật" trong mắt ai đó. Mà chỉ là một cô gái bình thường có trái tim, có quá khứ, và có thể... có tương lai?
Bên ngoài, tiếng ếch nhái bắt đầu vang. Trên cao, trời dần ngả tím.
Và trong lòng Anh Thư một điều gì đó mỏng manh vừa khẽ chớm nở.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro