Chương 43: Nét Bút Cuối Cùng


Tiếng kim loại cọ xát vang vọng trong đại sảnh. Duyên quỳ gối, tay run rẩy giữ chặt thân bút sắt, máu từ lòng bàn tay chảy thành dòng, loang ra nền đá lạnh. Cô gào khản giọng:
- Khuê! Nhanh lên!

Khuê lao tới bệ đá. Cuốn sách máu mở toang, những trang giấy như tấm da người, ướt sũng và thở phập phồng. Hàng ngàn ký tự đỏ lấp lánh quằn quại, rít gào đòi thoát ra. Mỗi bước chân của anh như lún sâu vào mực đặc sệt, kéo lê cả cơ thể xuống.

Tác Giả nhếch miệng dưới chiếc mặt nạ trắng:
- Ngươi tưởng có thể hủy được sao? Mọi câu chữ đã được viết ra, đều tồn tại vĩnh viễn. Ngươi chỉ có thể trở thành mực tiếp theo...

Hắn giật mạnh bút. Duyên bật ngửa, thân thể va xuống đất, co giật. Một tia sáng đỏ lóe lên từ ngòi bút, vạch tiếp đường cuối cùng của cái tên Khuê - Duyên.

Khoảnh khắc ấy, Khuê gào lớn, cắm phập con dao vào cuốn sách. Dao đâm xuyên qua trang giấy như đâm vào thịt sống. Một tiếng thét chói tai vang lên, không phải từ con người, mà từ hàng ngàn linh hồn bị nhốt.

Toàn bộ đại sảnh rung chuyển dữ dội. Tường nứt toác, tranh rơi xuống, những bóng người vô diện tan biến thành bụi mực. Nhưng cuốn sách chưa hề bị hủy. Thay vào đó, mực đen từ vết thương loang ra, trói chặt lấy cánh tay Khuê, kéo anh dính chặt vào bìa.

- Ngươi đã chạm vào "cốt lõi" rồi, - Tác Giả lạnh lùng cất giọng. - Nghĩa là ngươi không còn thoát được.

Duyên gượng bò dậy, máu ướt đẫm ngực áo. Cô nhìn Khuê bị trói chặt, đôi mắt rực lửa:
- Nếu chỉ một mình anh... anh sẽ chết! Nhưng nếu là chúng ta... chúng ta sẽ phá được nó!

Nói dứt lời, cô lao đến, ôm lấy cánh tay anh, cùng nhau ghì chặt con dao trong cuốn sách. Mực phun trào dữ dội, hóa thành hàng trăm dây xích quấn quanh hai người. Cả hai gào lên trong đau đớn.

Tác Giả khựng lại, giọng rít gấp gáp:
- Không...! Không được viết lại số phận đã định!

Nhưng đã muộn. Duyên siết chặt tay Khuê, thều thào:
- Nếu phải chết... thì em chọn chết cùng anh. Không để hắn viết thay ta!

Hai bàn tay đan vào nhau. Một luồng sáng trắng bùng nổ từ con dao, xuyên thủng từng trang sách, xé rách chữ máu. Những dòng chữ tan chảy, tiếng thét vang vọng như hàng ngàn linh hồn cùng lúc được giải thoát.

Bệ đá nổ tung. Cuốn sách vỡ thành vô số mảnh, bay lả tả như tro bụi. Tác Giả gào thét, mặt nạ rạn nứt, từng mảng vỡ lộ ra bên trong chỉ là... khoảng trống tối đen, vô hình vô dạng.

Hắn khuỵu xuống, thân thể mờ nhạt dần, giọng nghẹn ngào như tan biến:
- Không... không thể nào... ta là kẻ viết... ta không thể bị xóa...

Cả đại sảnh sụp đổ. Gió thổi rít, kéo theo từng bức tranh, từng viên đá, tất cả hóa thành mực đen rồi tan biến. Khuê và Duyên bị cuốn vào khoảng không trắng xóa, cơ thể nhẹ bẫng như rơi xuống hư vô.

Trong phút giây cuối cùng trước khi ngất đi, Khuê siết chặt tay Duyên, khẽ nói:
- Dù ở đâu... chỉ cần còn em... anh sẽ không sợ.

Cuốn sách máu đã vỡ, Tác Giả tan biến, nhưng Khuê và Duyên bị hút vào khoảng không trắng xóa. Chưa ai biết họ còn sống hay đã thành một phần trong trang sách cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro