Chương 0: Chỉ có mặt trời mới chiếu sáng trên bầu trời


" Cô chủ, có chuyện nghiêm trọng xảy ra rồi !

" Chú Yod !! Có chuyện gì vậy? sao chú lại kích động như vậy chứ?"

Fai hỏi chú Yod nhân viên đáng tin cậy của mình, đồng thời chú cũng là quản lý của cô. Khi Fai thấy chú chạy về phía mình một cách hối hả, trước khi dừng lại lấy lại hơi thở để báo cáo cho cô những gì đã xảy ra.

" Ông....Ông chủ..."

" Bố tôi như thế nào ? Ông ấy đã làm gì sao?"

" Có người nhìn thấy ông chủ đưa một người phụ nữ vào nhà lớn. Tôi liền chạy vào để thông báo cho cô chủ ngay lập tức !! ơ... cô chủ đợi...đợi tôi với."

Không cần để chờ đợi nghe phần tiếp theo của sự việc, Fai với gương mặt nghiêm túc và có phần giận dữ, vội vã chạy đến xe của mình nhanh chống rời khỏi khu mỏ, để chạy hướng thẳng đến nhà lớn. Mặc dù cho chú Yod cố gắng chạy theo để đi nhờ, nhưng tin tức mà Fai nhận được khiến cô tức giận đến nổi không có thời gian để chờ đợi ai, cô nhất định phải giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt.

" Ông chủ đưa một cô gái về nhà lớn như thế, cô chủ chắc chắn sẽ nổ tung cho xem."

" Haizzz, cô chủ thậm chí còn không nghe hết câu chuyện, tôi còn chẳng kịp giải thích cô gái mà ông chủ đưa đến là ai."

Chú Yod phàn nàn với quản đốc mỏ, rõ ràng là rất lo lắng. Vì không thể báo cáo toàn bộ tình hình cho cô chủ của mình, chú chỉ có thể hy vọng rằng một cuộc cãi vã khác sẽ không nổ ra như lần trước, khi ông chủ và cô chủ của mình có một bất đồng quan điểm lớn.

Thông thường, mối quan hệ giữa cha và con gái này giống như một sợi dây đàn căng, và đầy thăng trầm. Chú hy vọng rằng sự trở lại của cô gái đã vắng mặt quá lâu này có thể giúp hàn gắn tình cha con này, thay vì tạo ra thêm vết nứt trong mối quan hệ vốn đã mong manh.

-------

"Bố, ​​chúng ta cần nói chuyện."

" Sao con lại hét thế, Fai? Nếu con muốn nói chuyện, hãy nói chuyện một cách đàng hoàng. Bố cũng có chuyện muốn nói với con đây."

"Con đã bảo bố không được đưa người phụ nữa nào về nhà rồi mà. Bố có thể có bất kỳ ai bố muốn, nhưng ngôi nhà này không dành cho bạn gái của bố."

Mặc dù mẹ cô đã qua đời sau khi sinh cô vì vấn đề sức khỏe, và Fai không có ký ức nào về mẹ, cô vẫ luôn biết rằng bố cô: ông Akanee, hay còn được mọi người gọi là "Ông chủ", là người đàn ông đào hoa. Mặc dù mẹ đã mất, bố cô vẫn luôn có một số người phụ nữ khác trong cuộc đời mình.

Nếu những người phụ nữ này mỗi người ở một chỗ riêng, thì Fai sẽ không can thiệp vào. Cô coi cuộc sống của bố là của bố, và cuộc sống của cô là của cô. Cho đến vài năm trước, bố cô đã đưa một cô bạn gái mới vào nhà lớn và muốn cô ta sống ở đó. Fai tức giận đến nỗi cô gần như muốn phá hủy ngôi nhà, và buộc bố cô phải nhượng bộ và đưa bạn gái của ông đến sống ở nơi khác.

Và hôm nay, điều gì đã khiến ông phá vỡ lời hứa và đưa một người phụ nữ khác về nhà này sau bao nhiêu năm? Ông không tôn trọng ký ức về người mẹ của cô cũng là người vợ đã khuất của mình, cũng như bà hoặc dì Phanee, người cũng sống ở đây.

" Ai chạy đến nói với con sao? Đó là lý do tại sao con quay lại nhanh như vậy à."

" Đừng đổi chủ đề. Người phụ nữ mà bố đưa đến đâu rồi? Nếu bố không đưa cô ta ra khỏi đây ngay lập tức, con sẽ tự mình xử lý. Và đừng trách rằng con đã không cảnh báo trước cho bố."

" Fai, con có thể bớt bốc đồng lại được không? Ngay cả khi con không tôn trọng bố, thì ít nhất con cũng có thể giữ thể diện đi."

" Bố đã phá vỡ lời hứa trước. Ngôi nhà này cũng là nhà của mẹ. Bố không có quyền đưa bạn gái mới đến đây."

" Vậy bố đã nói rằng người phụ nữ mà bố đưa đến là bạn gái mới chưa? "

" ....."

Ông Akanee thở dài, chán ngán tính khí nóng nảy và sự bướng bỉnh của con gái mình. Mặc dù Fai có năng lực và đáng tin cậy trong công việc, nhưng trong cuộc sống cá nhân, Fai đã được chiều chuộng từ khi còn là một đứa trẻ bởi dì Phanee, người đã nuôi dạy cô để cô không thiếu thốn bất cứ thứ gì, giống như những đứa trẻ khác trong gia đình khá giả.

Hơn nữa, Fai cũng là cháu gái út trong gia đình Watinwanich vì vậy ông bà, các chú và các chị luôn thương yêu cô. Mọi người đều đối xử với cô bằng tình cảm quan tâm và chiều chuộng và không ai dám phản đối cô. Vì điều này, Fai càng lớn lên trở nên bướng bỉnh và cứng nhắc, và trở thành một người không dễ dàng nhượng bộ ai.

" Bình tĩnh lại đi và đi cùng bố."

Fai đi theo bố, cô vẫn còn bực bội và cùng với tâm trạng không tốt, nhưng vì Ông Akanee khăng khăng rằng người phụ nữ mà ông dẫn theo không phải là bạn gái ông, cô cũng muốn biết vị khách đó là ai, cô ấy đến từ nơi nào và cô ấy có liên quan gì đến "ông chủ" của ngôi nhà này.

" Đây là người mà bố muốn con gặp."

" Xin chào."

Fai giữ tư thế kín đáo và không chào người lạ. Nhìn bề ngoài, người phụ nữ này có vẻ trạc tuổi cô hoặc trẻ hơn cô một chút. Fai khoanh tay và nhìn người đó từ trên xuống dưới, không có ý định lịch sự hay thân thiện.

Fai có thể là một người em họ yêu thương các chị của mình và tốt bụng với những người lớn tuổi, một người dễ gần và gần gũi với gia đình, hoặc một người cháu gái kính trọng và ngoan ngoãn đối với dì Phanee. Nhưng với người lạ hoặc những người mà cô không thân thiết, Fai tỏ ra vẻ thờ ơ và không quan tâm theo bất kỳ cách nào.

" Con không nhớ cô ấy sao? Đã nhiều năm rồi hai đứa chắc không gặp nhau."

" Con không biết cô ta. Cô là ai? "

" Tên tôi là Kaprao."

" Gì !! Là Cô gái heo con!"

" Bây giờ cô còn nhớ tôi không, Fai? "

"....."

-------

Mọi người đều có một người để lại dấu ấn trong tuổi thơ của mình, dù là tốt hay xấu. Đối với Atitaya, một người như Fai luôn hiện diện trong ký ức của cô ấy, mặc dù hơn một thập kỷ đã trôi qua và cả hai đều đã trưởng thành và trở thành người lớn. Nhưng những trò đùa ác ý và sự hỗn láo của cô gái kia là điều mà ngay cả sau mười năm, vẫn có thể trả thù được.

Atitaya là con gái của một trong những nhân viên của ông Akanee. Kể từ khi cô có thể nhớ, cô đã sống với bố mình, vì mẹ cô đã bỏ đi để lập gia đình mới và cắt đứt mọi liên lạc. Khi bố cô qua đời vì một căn bệnh nghiêm trọng khi cô vẫn còn là học sinh tiểu học.

Ông chủ Akanee đã đưa cô vào ngôi nhà lớn, có lẽ vì thương hại khi thấy một đứa trẻ một mình không có gia đình ở gần.

Vào thời điểm đó, mặc dù nỗi đau và gánh nặng quá lớn đối với một đứa trẻ bảy tuổi, thì vẫn có điều gì đó tốt đẹp: cô đã gặp Fai, con gái của Ông chủ Akanee, người gần tuổi với cô. Điểm khác biệt duy nhất là Fai học trước cô một lớp, vì vậy Atitaya gọi cô là "chị gái" và rất hạnh phúc khi có Fai làm bạn và làm chị em.

Nhưng Fai thì không thích cô ấy!

Không !! thực ra, còn hơn thế nữa. Fai ghét Atitaya đến mức ấy muốn đuổi cô ấy ra khỏi đây....

-------

" Chị Fai, đợi em với!"

" Đi ra khỏi đây đi! Chúng ta không phải chị em!"

" Chị Fai, đợi đã!"

" Tôi đã bảo cô đừng có mà đụng vào tôi rồi mà!"

" Ối, đau quá!"

Có một đứa con gái phiền phức cứ bám theo mình như cái bóng, cũng như liên tục bị bố mình đem ra so sánh, người đã nói rằng một ngày nào đó ông sẽ yêu "cô bé heo con" này hơn cả con gái ruột của mình, khiến cô bé Fai ghét Atitaya sâu sắc. Cô sẽ làm bất cứ điều gì để khiến cô gái kia cảm thấy tệ hoặc thậm chí đuổi cô ấy ra khỏi nhà.

" Fai! Tại sao lúc nào chị cũng đối xử tệ với em gái mình thế? Nếu bố mà nhìn thấy cảnh này lần nữa, chị sẽ bị đánh đấy!"

" Này con heo đất kia, cô không phải là em gái tôi. Tôi không thích cô!"

" Chị thật là độc ác. Đẩy em gái mày như thế làm đau đấy!"

" Đau không?"

" Có, đau lắm!"

" Đừng khóc dùm! Thật là chướng mắt!"

Nếu cô ấy đến để cố cướp mất cha của ai đó và tình yêu mà chúng ta không muốn chia sẻ, thì hãy chuẩn bị khóc mỗi ngày đi, vì cô ấy sẽ là mục tiêu của những trò đùa ác ý!

---------

Cứ thế những sự kiện ở nhà Ông Akanee cứ tiếp diễn như thế mỗi ngày, không có cơ hội nào để hai đứa trẻ ấy hòa thuận. Vấn đề không nằm ở chỗ Atitaya, mà là Fai, người đã từ chối thích nghi và mở lòng chấp nhận một người xa lạ là một phần của gia đình. Cho đến khi một sự cố quan trọng đã thay đổi mọi thứ và khiến Atitaya phải rời khỏi nhà Watinwanich.

" A !! Bố ơi !! Fai đau quá, ouch !!"

" Đau cho con nhớ. Bố phải đánh con vì lần này con đã đi quá xa rồi Fai. Con thực sự đã đối xử tệ với Atitaya."

"Được rồi, Ông Akanee. Con bé vẫn còn là một đứa trẻ."

" Chính vì chị luôn chiều chuộng Fai nên con bé mới có hành vi tồi tệ như thế này đấy."

Fai bám chặt vào dì Phanee sau khi bị bố phạt. Vì cô đã nhốt Atitaya trong cốp xe tải giao hàng trong trò chơi trốn tìm. Atitaya không được tìm thấy cho đến gần nửa ngày sau, sau khi chiếc xe tải đã rời khỏi lùm cây cọ. May mắn thay, cô bé vẫn an toàn khi đến phòng khám bác sĩ, và bố cô bé nói rằng có lẽ cô bé đã khóc rất nhiều cho đến khi ngủ thiếp đi vì sợ hãi và kiệt sức. May mắn thay, không có nguy hiểm nào đến tính mạng của cô bé.

" Con không có ý định làm hại!"

" Con nói rằng đó không phải là cố ý sao? nhưng con gần như đã gây ra một chuyện nguy hiểm đấy."

" Được rồi, Fai. Đi với dì. Con không cần phải nghe lời bố nữa."

" Bố sẽ gửi Atitaya đi sống ở nơi khác."

"....."

" Tốt thôi !! Từ giờ trở đi, con cũng không muốn gặp Atitaya nữa!"

---------

15 năm đã trôi qua kể từ sự việc cuối cùng đó. Khi đó cả hai còn là một đứa trẻ tiểu học, Atitaya có lẽ đã tốt nghiệp đại học, trong khi Fai đã tốt nghiệp sớm hơn một năm trước và đang bước vào thị trường việc làm.

Fai không bao giờ nghĩ rằng họ sẽ gặp lại nhau, càng không nghĩ rằng bố cô, vẫn sẽ chăm sóc "cô gái heo con" đã biến mất khỏi cuộc sống của cô từ rất lâu trước đây. Nhưng cô đã sai, vì bây giờ cô thấy rằng người kia đang sống rất thoải mái.

"Fai, con đã nhìn thấy cô ấy đó, đúng không?"

" Vâng !! dì Phanee, cháu đã nhìn thấy cô ấy."

" Dì cũng không bao giờ nghĩ rằng Akanee sẽ đưa cô gái đó
trở về nhà."

" Cháu thậm chí đã quên mất cô ấy. Khi cháu nhìn thấy cô ấy, cháu thậm chí còn không nhận ra cô ấy ngay."

Fai trả lời mà không chú ý nhiều đến người được nhắc đến trong cuộc trò chuyện. Tối hôm đó, cô đã chọn dùng bữa tối tại nhà dì Phanee bên cạnh thay vì chịu đựng sự khó chịu khi phải ngồi chung bàn trong ngôi nhà lớn với khách của bố cô, Atitaya.

Mặc dù họ chỉ trao đổi vài câu ngắn gọn và Ông Akanee giới thiệu Atitaya, người vừa tốt nghiệp và trở về để giúp đỡ công việc kinh doanh, Fai vẫn giữ nguyên lập trường của mình: cuộc sống của mỗi người là của riêng họ. Cô sẽ áp dụng điều đó cho bố cô và người đã trở về.

" Và bây giờ con có thoải mái với ý tưởng làm việc với cô ấy không?"

"Nếu ai cũng lo chuyện của mình, con không muốn tham gia. Dù sao thì, bố đã giao cho con làm hầu hết mọi công việc. Miễn là cô ta không vượt quá giới hạn của mình thì ổn thôi."

" Nếu đó là những gì con nghĩ, thì ổn thôi. Nhưng có lẽ do dì suy nghĩ quá nhiều và lo lắng vô ích."

" Tại sao? dì Phanee nghĩ gì sao?"

" Lần này, cô gái tên Kaprao đã lớn và trở thành phụ nữ rồi."

" Vâng, bố có nhắc đến chuyện cô ấy vừa tốt nghiệp."

" Dì hiểu rõ tính cách của Akanee. Khi nói đến phụ nữ, anh ấy không bao giờ biết dừng lại."

" Dì Phanee, tốt hơn hết là dì nên nói thẳng suy nghĩ của mình."

" Đó là lý do tại sao dì lo lắng. Cô gái này không phải là người trong gia đình. Akanee có thực sự đối xử với cô ấy như con gái không, hay
anh ấy có ý định khác?"

Fai im lặng, suy ngẫm về những điều mà dì Phanee nói. Cô chưa từng cân nhắc đến góc độ này trước đây, nhưng lời nói của dì Phanee khiến cô suy nghĩ và bắt đầu đồng ý.

" Nếu cô ấy đang tìm cách làm giàu nhanh chóng hoặc đang đùa giỡn với Akanee thì sao? Dì nghĩ Fai, con mới là người có thể rơi vào tình huống khó khăn đấy."

" Con không nghĩ vậy. Ngay cả khi bố không bao giờ kín đáo với phụ nữ, nhưng con nghĩ bố sẽ hứng thú đến bất kỳ ai trẻ hơn con gái mình đâu."

" Phòng bệnh hơn chữa bệnh, Fai. Dì đang nói với tư cách là người quan sát bên ngoài. Con cần phải để mắt đến chuyện này hơn."

----------

Ngay sau khi Kaprao tốt nghiệp, đã quay lại làm việc tại cùng một nơi với bố mình.

Atitaya nói chuyện với bức ảnh đóng khung của bố cô, được đặt trên bàn học trong ngôi nhà mới của cô, nơi mà ông chủ Akanee đã cung cấp cho cô. Cô đã từ chối lời đề nghị sống trong ngôi nhà lớn với Fai, mặc dù Ông chủ đã cho phép, vì cô không muốn có bất kỳ rắc rối nào trong tương lai. Mặc dù những chuyện thời thơ ấu của họ đã trôi qua hơn một thập kỷ trước và cô nghĩ rằng Fai không còn giữ mối hận thù nữa - sau cùng, Fai thậm chí còn không nhận ra cô khi họ gặp nhau - Atitaya vẫn nhớ rất rõ cô gái hư hỏng đấy đã khiến cô khóc đến mức mũi đỏ bừng.

Nhưng ngay khi cô tự giới thiệu, vẻ mặt trung lập của Fai chuyển sang vẻ khó chịu và không vui khi cô quay lại. Fai dường như không vui chút nào. Mặc dù Atitaya có trêu cô ấy một chút, cho thấy cô không còn là nạn nhân như trước nữa, nhưng cô thực sự không muốn gặp rắc rối với con gái của người đàn ông đã giúp cô rất nhiều.

Ông chủ Akanee đã trả tiền học phí cho cô cho đến khi tốt nghiệp, đáp ứng mong muốn được học của cô. Ông đã hỗ trợ cô từ khi học trung học, khi cô đến trường nội trú ở Bangkok, ông chi trả mọi chi phí, bao gồm cả chỗ ở. Cô biết mình không bao giờ có thể đền đáp được lòng tốt của người đàn ông giống như người cha thứ hai của cô.

Mục tiêu của Atitaya là sống trong hòa bình, với mọi người lo chuyện của mình và không can thiệp - điều mà Fai chắc chắn sẽ thích. Cô sẽ làm việc và kiếm tiền, không có ý định cạnh tranh hay chiếm chỗ của bất kỳ ai, trái ngược với những gì Fai luôn nghĩ về cô kể từ khi cô còn nhỏ.

" Cha, xin hãy là nguồn cảm hứng của con."

Atitaya mong đợi ngày đầu tiên ở công ty sẽ trôi chảy, không gặp trở ngại nào. Khi đã tiết kiệm đủ tiền để bắt đầu cuộc sống tự lập, cô sẽ rời khỏi đây mà không cần phải chờ con gái của ông chủ đuổi cô ra lần thứ hai.

" Ôi! Thật là một tài xế liều lĩnh mà!"

Atitaya hét lên kinh hãi khi chiếc xe đạp của cô gần như trượt khỏi đường sau khi một chiếc xe bán tải cố tình cắt ngang cô. May mắn thay, cô đã giữ được thăng bằng và không bị ngã, tránh được thương tích vào ngày đi làm đầu tiên. Sau đó, khuôn mặt giận dữ của tài xế hiện rõ khi cô ta mở cửa và bước ra khỏi xe để đối đầu với cô. Khi cô nhìn thấy đó là ai, cô không ngạc nhiên khi biết đó là Fai. Sau cùng, chỉ có cô ấy mới lái xe tệ như vậy.

" Tôi cần nói chuyện với cô."

" Cô có thể đến gặp tôi một cách lịch sự hơn không? Cắt ngang trước mặt người khác như thế có thể giết chết người đấy. Cô sẽ làm gì nếu điều đó xảy ra?"

" Nếu cô chết, cô sẽ không ở đây để cãi nhau với tôi đâu, con heo con!"

Fai đứng khoanh tay, đáp lại bằng vẻ mặt thờ ơ như thể hành động liều lĩnh và khó chịu của cô không phải vấn đề. Trong khi đó, đôi mắt mở to của Atitaya nhìn cô chằm chằm, mặc dù cô phải ép mình ngước lên vì thời gian không khiến cô cao lớn lên nhiều. So sánh với Fai, người đã lớn lên tốt, cô ấy cao hơn cô gần một cái đầu.

" Cô muốn gì?"

" Hãy tìm chỗ khác để nói chuyện."

" Chúng ta có thể nói chuyện ở đây. Tôi phải đi làm."

" Trong trường hợp này có lẽ cô không biết, tôi là sếp ở đây. Nếu tôi ra lệnh, cô phải tuân theo."

" Ông chủ Akanee là sếp của tôi, không phải cô."

" Ai nói thế? Bố tôi đã trao cho tôi toàn quyền quản lý mọi thứ ở đây, bao gồm cả quyền sa thải cô."

" Ồ, thật sao?"

" Đừng làm phiền tôi nữa. Tôi không phải là bạn nhỏ của cô."

" Tôi làm phiền chị khi nào vậy? làm ơn nói lịch sự hơn đi."

Chủ nhân của khuôn mặt đáng yêu này không hề sợ hãi và không dễ dàng đầu hàng. Nếu như hồi nhỏ, cô bé sẽ khóc và đỏ mũi khi Fai trêu chọc, thì giờ cô bé ấy đã đủ lớn để chống trả và chống trả nếu có ai đó cố làm phiền mình.

" Cô nghĩ gì mà quay lại đây?"

"Tôi muốn đền đáp lòng tốt của ông chủ Akanee."

" Chẳng cần thiết đâu."

"Với cô thì không. Nhưng với tôi thì có. Bố tôi dạy tôi rằng chúng ta phải đền đáp lòng tốt của người khác."

Còn những người ôm hận và kỷ niệm không tốt, họ cũng phải tính toán. Bố cô không dạy điều này, nhưng Atitaya tự thêm vào.

" Đừng nghĩ rằng tôi không biết cô đã trở lại với một kế hoạch bí mật nào đó, cô gái heo con!"

"Vậy cô nghĩ tôi đang định làm gì?"

" Có lẽ cô muốn làm giàu nhanh chóng. Nếu cô có thể quyến rũ bố tôi, cô sẽ giàu thôi."

Lúc này, Atitaya gần như phát điên lên, tự hỏi phần nào trong não của Fai khiến cô ấy nghĩ rằng mình có thể cặp kè với ông chủ Akanee, người mà cô kính trọng như người cha thứ hai, theo bất kỳ cách nào khác.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô quyết định đáp trả bằng một sự khiêu khích sắc bén không kém. Cô không còn là đứa trẻ yếu đuối như trước nữa. Bây giờ, mắt trả bằng mắt, răng trả bằng răng.

" Này! Cô không xấu hổ sao?"

"Lúc đầu, tôi chỉ muốn đến làm việc và kiếm tiền. Nhưng sau khi chị gợi ý rằng nếu tôi có thể có được ông chủ Akanee để ý thì tôi sẽ ổn định cuộc sống. Tôi nghĩ, tại sao tôi cần phải cố gắng nhiều như vậy? Cảm ơn chị đã gợi ý. Ý tưởng của chị thật tuyệt vời."

" Không có người phụ nữ tử tế nào muốn làm vợ của một người bằng tuổi bố mình cả."

" Nếu tôi trở thành quý cô ở đây, tôi sẽ quan trọng hơn cô, phải không?"

" Đừng gọi tôi như vậy. Tên tôi là Fai. Và quan trọng nhất là, cô không đủ thân thiết để gọi tôi như vậy."

"Vậy, tôi nên gọi cô là gì? Chị gái à?

" Tôi phải nói với cô bao nhiêu lần nữa hả ? Tôi không phải là chị gái của cô, đồ heo con!"

" Tôi sẽ không gọi cô như vậy. Để được gọi là chị gái, cô phải hành động một cách đáng kính đi. Nhưng cô không có gì khiến tôi tôn trọng cô."

Nếu lần này cô có thể đuổi "cô gái heo" ra khỏi lãnh thổ của mình, đừng để ai buộc tội cô là quá khắc nghiệt. Khi còn nhỏ, Fai có thể không có ý định xấu và hành động một cách ngây thơ, nhưng giờ Atitaya đã sẵn sàng hành động một cách có chủ đích

" Nếu đó là tất cả những gì cô muốn nói, vậy coi như là xong, tôi đi đây. Tôi phải đi làm muộn rồi."

" Lần này, tôi chỉ đến để cảnh báo cô. Nhưng nếu cô tiếp tục với những kế hoạch quyến rũ bố tôi, tôi đảm bảo cô sẽ không có được sự bình yên ở đây."

" Wow, thật đáng sợ."

" Cô biết không? Cô gái heo, khi tôi nghiêm túc, cô sẽ khóc cho đến khi mũi cô đỏ lên."

" Nhưng khi tôi lớn lên, tôi không biết phải sợ điều gì nữa."

Atitaya cười thích thú vì lời đe dọa của Fai đã không hề làm cô sợ chút nào. Hơn nữa, ý định sống trong hòa bình của cô đã thất bại ngay từ khoảnh khắc Fai cắt ngang trước mặt cô bằng chiếc xe của cô ta và tiến đến một cách đe dọa.

"Anh đang trêu ngư tôi, đúng không? Ối...aa..đau...!"

Fai bị quật ngã xuống một cách dứt khoát, hoàn toàn bị làm nhục, sau khi tiến đến với hy vọng đe dọa "cô gái heo" đã dám công khai thách thức mình. Nhưng cô không ngờ mình lại bị trả đũa bằng một động tác nhanh như chớp khiến cổ tay cô bị xoắn và đẩy cô xuống đất, khiến cô phải ngồi một cách ngượng ngùng.

" Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, tôi quên mất không nói với cô là: Tôi có đai đen taekwondo đấy nhé!"

"....."

Tôi phải đã cảnh báo Fai rằng cô gái Kaprao này đã đủ lớn để không còn là nạn nhân của cô nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro