Chương 5.1
Mưa rơi suốt đêm hôm đó. Những dòng nước chảy lênh láng bên dưới tầng hầm, vào bếp, các tủ chạn. Chúng tôi phải cắt ngắn thời gian cho bữa tối để ông Way và Charles có thể đi đặt bao cát. Tôi đứng cùng bà Stiles tại một cửa sổ ở cầu thang hậu, ngắm những giọt mưa nhảy nhót và sấm chớp. Bà xoa cánh tay, nhìn đăm đăm lên bầu trời.
"Thật đáng thương cho những thuỷ thủ trên biển," bà nói.
Tôi lên phòng Maud sớm, ngồi trong bóng tối. Khi tôi bước vào, đến một phút cô ấy cũng không biết tôi có ở đó. Cô ấy đứng đó, đưa tay lên mặt. Chớp lại nhá lên, và cô ấy trông thấy tôi, giật bắn cả người.
"Cô ở đây à?" Cô ấy hỏi.
Mắt cô ấy dường mở to. Cô ấy đã ở với bác và Gentleman. Tôi nghĩ, "Giờ cô ấy sẽ nói với mình đây." Nhưng cô ấy chỉ đứng nhìn tôi đăm đăm. Khi tiếng sấm vang lên, cô ấy quay người, bước đi. Tôi theo cùng, vào phòng cô ấy. Cô ấy đứng cho tôi cởi trang phục cũng yếu ớt như khi đứng trong vòng tay Gentleman. Bàn tay anh ta đã hôn, thì giữ sang bên một chút, như thể để canh chừng nó. Trên giường, cô ấy nằm rất yên, nhưng thỉnh thoảng lại nhấc đầu khỏi gối. Có tiếng nước nhỏ, rất đều đặn, trên gác mái.
"Cô nghe tiếng mưa không?" Cô ấy hỏi. Rồi bằng một giọng nhẹ nhàng, "Tiếng sấm đang xa dần."
Tôi nghĩ đến tầng hầm đầy nước. Đến những thuỷ thủ ngoài biển. Đến Borough. Mưa khiến những căn nhà ở London rên xiết. Không biết bà Sucksby có đang nằm trên giường, trong lúc căn nhà ẩm ướt rên xiết xung quanh, và nghĩ đến tôi?
Bà ấy đã nói, Ba ngàn bảng! Ôi chúa ơi!
Maud lại nhấc đầu lên, hít hơi. Tôi nhắm mắt, và nghĩ, "Đây rồi."
Nhưng rốt cuộc, cô ấy chẳng nói gì.
Khi tôi thức dậy, trận mưa đã dứt, căn nhà lặng yên. Maud nằm đó, trắng như sữa. Bữa sáng đến, cô ấy đặt sang bên, không ăn. Chỉ nói một cách lặng lẽ về những điều chẳng đâu ra đâu. Cũng chẳng có vẻ hay hành động của một người đang yêu. Nhưng tôi nghĩ cô ấy sẽ sớm nói điều gì đó như một người đang yêu. Biết đâu cảm xúc đã làm cô ấy choáng váng.
Như mọi khi, cô ấy nhìn Gentleman đi dạo, hút thuốc. Và rồi, khi anh ta đã đến chỗ ngài Lilly, cô ấy nói rằng mình muốn đi dạo. Mặt trời yếu ớt ló dạng. Bầu trời lại phủ màu xám, mặt đất đầy những thứ trông như là vũng than chì. Không khí thật trong trẻo, tinh khiết đến mức khiến tôi buồn nôn. Nhưng như mọi khi, chúng tôi đi đến khu rừng, hầm chứa nước đá, rồi đến nhà thờ, nghĩa trang. Khi đến mộ của mẹ, cô ấy ngồi gần nó một chút, nhìn chăm chăm vào tấm bia sẫm màu vì cơn mưa. Cỏ giữa các ngôi mộ rất mỏng, tơi tả. Hai hay ba con chim lớn màu đen thận trọng bước đi quanh chúng tôi, tìm sâu. Tôi nhìn chúng mổ. Rồi hẳn là tôi đã thở dài, vì Maud nhìn tôi, khuôn mặt cô ấy dịu đi – chắc là khó lắm, trong lúc vẫn cau mày như thế. Cô ấy nói:
-Cô đang buồn, Sue.
Tôi lắc đầu.
"Tôi nghĩ cô buồn," cô ấy nói. "Là lỗi của tôi. Tôi dẫn cô đến nơi hiu quạnh này hết lần này đến lần khác, tôi chỉ nghĩ cho tôi thôi. Nhưng cô biết điều đó như thế nào mà, khi có tình yêu của mẹ rồi lại bị mất đi."
Tôi ngoảnh đi.
"Không sao," tôi nói. "Việc đó không quan trọng."
Cô ấy nói, "Cô thật dũng cảm..."
Tôi nghĩ đến mẹ mình, bà chết ngoéo trên đoạn đầu đài. Đột nhiên, tôi ao ước – trước đây tôi chưa từng ước điều này – rằng bà là một cô gái bình thường, chết đi theo một cách thông thường. Như thể đoán được, Maud lặng lẽ nói:
-Và... cô không phiền nếu tôi hỏi chứ? Mẹ của cô vì sao mà mất?
Tôi suy nghĩ một lúc. Cuối cùng, tôi nói bà nuốt phải một cái đinh ghim, nó khiến bà chết ngạt.
Tôi thật sự có biết một phụ nữ chết theo cách đó. Maud nhìn tôi trân trân, đưa tay lên yết hầu. Rồi đưa mắt nhìn xuống bia mộ mẹ.
"Cô sẽ cảm thấy thế nào," cô ấy lặng lẽ, "nếu chính cô là người khiến bà nuốt chiếc đinh ghim đó?"
Nghe như một câu hỏi kỳ quặc, nhưng hẳn nhiên, bấy giờ tôi đã quen với việc cô ấy nói những điều kỳ quặc. Tôi trả lời, rằng mình sẽ cảm thấy rất buồn và xấu hổ.
"Thật chứ?" Cô ấy nói. "Cô biết không, tôi thích biết chuyện này chuyện kia. Mẹ tôi chết vì sinh ra tôi. Tôi bị quy tội cho cái chết của bà, như thể tôi đã đâm bà bằng chính bàn tay này!"
Cô ấy nhìn những ngón tay mình một cách khác lạ, chúng dính đất đỏ nơi đầu ngón. Tôi nói:
-Thật vớ vẩn. Ai bắt cô phải nghĩ như vậy? Họ nên xin lỗi thì hơn.
"Không ai bắt tôi nghĩ như vậy hết," cô ấy trả lời. "Tự tôi nghĩ như vậy."
-Vậy là còn tệ hơn, bởi vì cô thông minh, lẽ ra nên hiểu biết hơn. Một cô gái đâu thể ngăn cản việc mình được sinh ra chứ!
"Tôi ước giá mình đừng ra đời!" Cô ấy gần như thét lên. Một trong những con chim màu đen vụt bay lên giữa những tấm bia, đôi cánh đập vào không khí – nghe như tiếng thảm bật vào cửa sổ. Cả hai chúng tôi ngoái đầu nhìn nó bay. Khi tôi nhìn trở lại cô ấy, trên đôi mắt đó đã ngấn nước.
Tôi nghĩ, "Việc gì cô phải khóc chứ? Cô đang yêu, cô đang yêu." Tôi cố gắng nhắc nhở cô ấy điều đó.
"Ngài Rivers," tôi mở lời. Nhưng nghe đến cái tên, cô ấy rùng mình.
"Nhìn bầu trời kìa," cô ấy vội nói. Bầu trời đã tối hơn. "Tôi nghĩ sắp có sấm nữa đấy. Lại mưa này, cô nhìn xem!"
Cô ấy nhắm mắt, để cho mưa rơi lên khuôn mặt. Một giây sau, tôi không thể nói đâu là nước mưa, đâu là nước mắt nữa. Tôi đến gần, chạm vào cánh tay cô ấy.
"Cô mặc áo choàng vào đi," tôi nói. Lúc này mưa đã rơi nhanh và nặng hạt. Cô ấy để tôi kéo mũ trùm lên, buộc dây, hệt một đứa trẻ. Tôi nghĩ, nếu mình không kéo cô ấy khỏi nghĩa trang, cô ấy sẽ cứ ở đó cho ướt sũng. Nhưng tôi đã bắt cô ấy cùng đi đến cửa căn nhà thờ nhỏ. Nó bị đóng chặt bởi một dây xích rỉ sét và một khoá móc, nhưng bên trên là một cổng vòm bằng gỗ đã mục. Cơn mưa đập vào những tấm gỗ, khiến chúng run lẩy bẩy. Gáu váy của chúng tôi sẫm màu vì nước. Chúng tôi đứng cạnh nhau, vai áp sát cánh cửa nhà thờ, còn cơn mưa cứ tuôn thẳng xuống, hệt những mũi tên vậy. Cả ngàn mũi tên, một trái tim khổ sở. Cô ấy nói,
"Ngài Rivers đã hỏi cưới tôi, Sue."
Cô ấy nói bằng giọng đều đều, tựa một cô bé đọc bài. Dù đã chờ đợi biết mấy để được nghe điều này, nhưng khi đáp, lời nói của tôi phát ra cũng nặng nề hệt cô ấy.
"Ôi, cô Maud, tôi không thể nào vui hơn được nữa!"
Một giọt mưa rơi giữa khuôn mặt hai chúng tôi.
"Cô thật sự vui sao?" Cô ấy hỏi, tóc bám dính vào đôi má ướt đẫm. "Vậy thì," cô ấy tiếp tục một cách khốn khổ, "tôi xin lỗi. Vì tôi vẫn chưa nói lời đồng ý với ngài ấy. Sao tôi có thể làm vậy được? Bác tôi... bác tôi sẽ không bao giờ buông tôi ra. Bốn năm nữa tôi mới được hai mốt. Sao tôi có thể yêu cầu ngài Rivers chờ lâu đến vậy?"
Hẳn nhiên là chúng tôi đã đoán cô ấy sẽ nghĩ đến điều đó. Chúng tôi đã hy vọng như vậy, vì nghĩ cho kỹ, thì cô ấy sẽ sẵn sàng hơn nhiều nếu bỏ chạy và kết hôn trong bí mật. Tôi thận trọng nói, "Cô chắc về việc của bác không?"
Cô ấy gật đầu. "Ông ấy sẽ không tha cho tôi, chừng nào vẫn còn sách để đọc và ghi chép. Mà thứ đó thì luôn luôn còn! Lại nữa, ông ấy kiêu hãnh. Tôi biết, ngài Rivers là con trai một quý ông, nhưng..."
"Nhưng bác của cô không cho rằng anh ta đủ danh giá sao?"
Cô ấy cắn môi. "E là nếu ông ấy biết việc ngài Rivers thỉnh cầu được có bàn tay tôi, thì sẽ đuổi ngài ấy khỏi nhà. Nhưng, khi xong công việc, thì ngài ấy vẫn phải rời đi còn gì! Ngài ấy phải đi..." Giọng cô ấy run lên. "Khi đó, làm sao tôi gặp ngài ấy được? Như vậy thì, làm sao có thể giữ được một trái tim, suốt bốn năm?"
Cô ấy đưa tay lên mặt, khóc nức nở. Vai cô ấy giật từng hồi. Thật kinh khủng khi trông thấy điều này. Tôi nói, "Cô không được khóc." Tôi chạm lên má cô ấy, gạt đi những sợi tóc ướt. "Thật đó, thưa cô, cô không được khóc. Cô nghĩ ngài Rivers sẽ bỏ rơi cô sao? Thế nào mà ngài ấy làm vậy được? Cô quan trọng với ngài ấy hơn bất cứ thứ gì khác. Bác của cô sẽ tỉnh ngộ, khi ông ấy thấy điều đó."
"Hạnh phúc của tôi chẳng là gì với ông ta hết," cô ấy nói. "Chỉ có đám sách của ông ta thôi! Ông ta tạo nên tôi chẳng khác một cuốn sách. Tôi không phải để cho người ta lấy đi, chạm vào, hay ưa thích. Tôi phải bị giữ ở cái chốn này, trong ánh sáng lờ mờ, mãi mãi!"
Tôi chưa bao giờ nghe cô ấy nói một cách cay đắng đến vậy. Tôi đáp:
-Bác của cô yêu thương cô, tôi bảo đảm đấy. Nhưng ngài Rivers..... Lời nói nghẹn lại trong họng, và tôi ho. "Ngài Rivers cũng yêu thương cô."
"Cô nghĩ vậy thật sao, Sue? Ngày hôm qua ngài ấy bày tỏ với tôi thật mãnh liệt, ở cạnh dòng sông ấy, lúc cô đang ngủ. Nói về London, nhà và xưởng vẽ của ngài ấy, nói rằng ao ước được dẫn tôi đến đó, không phải ở địa vị học trò, mà là người vợ. Ngài ấy nói mình không hề nghĩ đến điều gì khác ngoài điều ấy. Và rằng chờ đợi tôi sẽ khiến ngài ấy chết mất! Cô nghĩ ngài ấy nói thật lòng không, Sue?"
Cô ấy chờ đợi. Tôi nghĩ, "Không phải nói dối, không phải nói dối, anh ta yêu cô ấy vì tiền của cô ấy. Bây giờ mà mất nó thì chắc anh ta chết thật." Bèn nói:
-Tôi biết mà, thưa cô.
Cô ấy nhìn xuống đất. "Nhưng... ngài ấy có thể làm được gì?"
"Ngài ấy phải hỏi ý bác cô."
"Không đâu!"
"Vậy thì," tôi hít một hơi, "cô phải tìm một cách khác." Cô ấy không nói gì, nhưng đầu cựa quậy. "Cô phải làm vậy thôi." Vẫn không nói gì. "Chẳng lẽ," tôi nói, "cô không có phương kế nào khác...?"
Cô ấy ngước nhìn tôi, chớp mắt để ghìm nước mắt lại. Băn khoăn nhìn sang trái rồi sang phải, dịch lại gần hơn. Cô ấy thì thào:
-Cô sẽ không nói với ai chứ, Sue?
-Nói gì cơ, thưa cô?
Cô ấy lại chớp mắt, do dự. "Cô phải hứa không được nói với ai! Cô phải thề!"
"Tôi thề!" Tôi đáp. "Tôi thề!" Trong lòng trước sau cứ nhủ, Nào, nói ra đi! Thật đáng sợ khi trông thấy cô ấy e ngại tiết lộ bí mật, khi tôi đã biết trước điều bí mật đó.
Rồi cô ấy nói, "Ngài Rivers," lặng lẽ hơn bao giờ hết, "nói rằng chúng ta có thể trốn đi, vào ban đêm."
"Ban đêm!" Tôi thốt lên.
"Ngài ấy nói rằng chúng tôi có thể kết hôn một cách kín đáo. Sau đó bác tôi có thể nghĩ đến việc đòi yêu sách, nhưng ngài ấy không nghĩ ông ta sẽ làm vậy. Không, một khi tôi đã là một... một người vợ."
Gương mặt cô ấy, khi những lời này được thốt ra, trở nên trắng nhợt. Tôi thấy má cô ấy tái đi. Cô ấy nhìn phiến đá trên mộ mẹ. Tôi nói,
"Cô phải tuân theo trái tim mình, thưa cô."
"Tôi không chắc. Xét cho cùng, tôi không chắc về việc này."
"Nhưng, yêu, rồi lại để mất ngài ấy sao?" Ánh mắt cô ấy trở nên khác lạ. Tôi nói tiếp, "Cô yêu ngài ấy, đúng không?"
Cô ấy hơi xoay đầu, trông vẫn có vẻ nghi hoặc, và không trả lời. Rồi cô ấy nói,
"Tôi không biết."
"Không biết? Sao cô có thể không biết một điều như vậy? Chẳng phải người cô rạo rực khi trông thấy ngài ấy đến sao? Chẳng phải giọng của ngài ấy khiến đôi tai cô rộn ràng, những động chạm của ngài ấy khiến cô phát run? Chẳng phải cô mơ về ngài ấy, khi đêm đến?"
Cô ấy cắn chiếc môi đầy đặn. "Những điều đó nghĩa là tôi yêu anh ta?"
"Tất nhiên! Còn có thể mang nghĩa gì được chứ?"
Cô ấy không trả lời. Thay vào đó, lại nhắm mắt, rùng mình. Hai tay đưa vào nhau, một lần nữa cọ xát chỗ trên mu bàn tay nơi ngày hôm qua anh chàng đã chạm môi lên.
Đến giờ tôi mới thấy, cô ấy không phải vuốt ve, mà cọ xát vào cái vết ấy. Không phải nựng chiếc hôn. Miệng của anh ta, đối với cô ấy, chẳng khác một mảnh gỗ vụn, gây cảm giác rát bỏng, ngứa ngáy. Cô ấy cố gắng tẩy cái ký ức đó đi.
Cô ấy không hề yêu anh ta. Mà là sợ anh ta.
Tôi hít vào. Cô ấy mở mắt, nhìn tôi.
"Cô sẽ làm gì đây?" Tôi thì thầm hỏi.
"Tôi có thể làm gì đây?" Cô ấy run rẩy. "Anh ta muốn tôi. Anh ta đã ngỏ lời. Anh ta muốn tôi là của anh ta."
"Cô có thể... từ chối."
Cô ấy chớp mắt, tựa hồ không tin nổi tôi đã nói ra điều đó. Cả tôi cũng không tin nổi.
"Từ chối anh ta?" Cô ấy chậm rãi nói. "Từ chối?" Vẻ mặt cô ấy thay đổi. "Và đứng từ cửa sổ, nhìn anh ta ra đi? Hoặc biết đâu khi anh ta đi, tôi đang ở trong phòng bác, nơi mọi cửa sổ đều tối om, chẳng thể thấy cảnh anh ta rời đi nữa. Và rồi, và rồi... ôi Sue, cô không nghĩ tôi nên thắc mắc về cuộc sống mình đã có thể có hay sao? Cô có nghĩ một người đàn ông khác sẽ đến, rồi muốn có tôi được bằng phân nửa anh ta? Tôi có sự lựa chọn nào đây?"
Bấy giờ, ánh nhìn của cô ấy vững vàng, không chút che đậy. Khiến tôi nao núng. Trong một lúc, tôi không đáp, chỉ quay đi, cúi nhìn cánh cửa gỗ chúng tôi đang đứng tựa vào, chiếc xích rỉ sét, cùng cái khoá móc. Cái khoá móc là loại khoá đơn giản nhất. Ghê gớm nhất là loại mà các bộ phận hoạt động của nó được che chắn. Cực nhọc nhằn khi phá. Ông Ibbs đã dạy tôi điều đó. Tôi nhắm mắt, trông thấy gương mặt ông, rồi bà Sucksby. Ba ngàn bảng... Tôi hít hơi, lại nhìn vào Maud, nói,
"Cưới anh ta đi, thưa cô. Đừng chờ ý của bác. Ngài Rivers yêu cô, và tình yêu thì chẳng làm chết lấy một con bọ chét. Dần dà, cô sẽ học được cách yêu ngài ấy như cần thiết. Cho đến khi đó, thì hãy bí mật đi cùng ngài ấy, làm mọi điều ngài ấy nói."
Trong một giây, cô ấy trông rất khốn khổ. Như thể đã hy vọng tôi nói bất cứ điều gì khác ngoài điều đó. Nhưng chỉ là trong một giây. Rồi khuôn mặt cô ấy sáng lên.
"Tôi sẽ làm vậy. Sẽ làm như vậy. Nhưng, tôi không thể đi một mình. Cô không được bắt tôi đi với anh ta, một mình. Cô phải đi cùng tôi. Đồng ý đi. Hãy nói rằng cô sẽ đi cùng, làm hầu gái cho tôi trong cuộc sống mới đó, ở Luân Đôn!"
Tôi đồng ý. Cô ấy cười một tiếng, âm vực cao và đầy lo lắng, bởi đã khóc và quá suy sụp. Cô ấy nói về căn nhà Gentleman đã hứa hẹn, những mẫu thời trang của Luân Đôn mà tôi sẽ giúp lựa chọn, về xe ngựa mà cô ấy sẽ có. Cô ấy nói sẽ mua cho tôi những váy áo xinh đẹp. Rằng lúc đó cô ấy sẽ không gọi tôi là người tớ gái nữa, mà là một cô bạn gái. Rằng cô ấy sẽ kiếm cho tôi một hầu gái riêng.
"Cô cũng biết là tôi sẽ rất giàu," cô ấy điềm nhiên nói, "một khi đã kết hôn, đúng không?" Cô ấy rùng mình, mỉm cười, níu tay tôi, sau đó kéo tôi lại, tựa đầu vào đầu tôi. Má cô ấy mát lạnh, nhẵn nhụi hệt một viên ngọc trai. Tóc sáng rực với những hạt nước mưa. Hình như cô ấy đang khóc. Nhưng tôi không dịch ra để cố gắng tìm hiểu việc đó. Tôi không muốn cô ấy thấy mặt mình. Cái nhìn trong mắt tôi chắc phải khủng khiếp lắm.
Trưa hôm đó, như thường lệ, cô ấy sắp xếp màu vẽ và tranh. Nhưng cọ vẽ và màu nằm khô ở đó. Gentleman đến phòng khách, nhanh chóng bước lại chỗ cô ấy, đứng trước mặt, như thể anh ta khao khát được kéo cô gái vào lòng, nhưng e sợ. Gọi tên cô ấy – không phải Cô Lilly, mà là Maud. Bằng chất giọng lặng lẽ, bạo liệt, khiến cô ấy phát run, ngần ngừ chút ít, rồi gật đầu. Anh ta thở phào rõ to, nắm lấy bàn tay cô ấy, quỳ xuống phía trước – tôi thì nghĩ việc đó là hơi thái quá, đến cô ấy cũng tỏ ra ngờ vực. Cô ấy nói, "Không, không phải ở đây!" và liếc nhanh về phía tôi. Anh ta thấy cái nhìn đó, bèn nói, "Nhưng chúng ta có thể thoải mái trước Sue mà? Cô đã nói với cô ấy chưa? Cô ấy biết tất cả mà?" Anh ta quay sang tôi với điệu bộ lúng túng, như thể mắt anh ta đau đớn khi phải nhìn thứ gì khác ngoài cô ấy.
"À, Sue," anh ta nói, "nếu cô có bao giờ là một người bạn của cô chủ, thì hãy là bạn vào lúc này đi! Nếu cô có bao giờ tử tế với một đôi tình nhân dại dột, thì hãy tử tế với chúng tôi!"
Anh ta nhìn tôi dữ dội. Tôi nhìn anh ta dữ dội.
"Cô ấy đã hứa sẽ giúp chúng ta," Maud nói. "Nhưng, ngài Rivers..."
"Ôi, Maud," anh ta xen vào. "Cô coi nhẹ tôi sao?"
Cô ấy cúi đầu. "Vậy, Richard."
"Tốt hơn rồi."
Anh ta vẫn đang quỳ gối, khuôn mặt nghếch lên. Cô ấy chạm vào má anh ta. Anh ta xoay đầu, hôn hai bàn tay, cô ấy bèn nhanh chóng rụt lại, nói,
"Sue sẽ làm mọi điều có thể để giúp chúng ta. Nhưng chúng ta phải cẩn thận, Richard."
Anh ta mỉm cười, lắc đầu và nói,
"Nhìn thấy tôi lúc này, cô nghĩ tôi có thể không như vậy sao?" Anh ta đứng dậy, bước xa khỏi cô ấy. "Cô có biết tình yêu sẽ khiến tôi cẩn thận đến nhường nào? Nhìn đây, nhìn tay tôi đây. Có một chiếc mạng nhện được đan ở đây. Đó là tham vọng của tôi. Chính giữa nó là một con nhện, mang màu sắc của một viên đá quý. Con nhện đó là cô. Đây là cách tôi sẽ giữ cô – thật dịu dàng, thật cẩn thận, và không hề chao đảo, cô sẽ không biết được mình đang bị mang đi nữa đấy."
Anh ta nói, hai bàn tay trắng trẻo khum lại. Và rồi, khi cô ấy nhìn vào khoảng trống giữa chúng, anh ta xoè các ngón tay ra, phá lên cười. Tôi quay đi. Khi tôi nhìn lại cô ấy, thì anh ta đã nắm hai tay mình quanh tay cô ấy, giữ hờ trước trái tim. Cô ấy có vẻ dễ chịu hơn. Họ ngồi, rù rì nói chuyện với nhau.
Tôi nhớ đến mọi điều cô ấy đã nói trước mộ, cách cô ấy chà xát bàn tay, và nghĩ, "Đó chẳng là gì cả, giờ cô ấy đã quên rồi. Không yêu anh ta ư, khi anh ta đẹp trai và tỏ ra tử tế đến vậy?"
Tôi nghĩ, "Tất nhiên cô ấy yêu anh ta." Tôi quan sát trong lúc anh ta nghiêng đến gần, chạm vào cô ấy, khiến cô ấy đỏ mặt. Tôi nghĩ, "Ai lại không thế chứ?"
Anh ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tôi và, thật ngu ngốc, tôi cũng đỏ mặt. Anh ta nói,
"Cô biết nhiệm vụ của mình rồi, Sue. Cô có đôi mắt thật thận trọng. Vừa kịp, chúng ta nên vui mừng vì điều đó. Nhưng hôm nay – chà, cô không có công việc nho nhỏ nào đấy, việc gì đó khiến cô phải đi nơi khác sao?"
Bằng mắt, anh ta ra hiệu về phía cánh cửa phòng ngủ của Maud.
"Có một shilling trong đó dành cho cô," anh ta nói, "nếu cô cảm phiền."
Tôi suýt đứng dậy. Suýt nữa là rời đi. Tôi đã quá quen với việc đóng vai hầu gái. Nhưng rồi tôi trông thấy Maud. Mặt cô ấy đã tái nhợt đi. Cô ấy nói, "Nhưng lỡ Margaret hay một trong số mấy cô gái lại gần cửa thì sao?"
"Sao họ lại phải làm vậy?" Gentleman hỏi. "Nếu họ làm vậy, thì cũng nghe được gì nào? Chúng ta sẽ yên lặng tuyệt đối. Rồi họ sẽ lại đi thôi." Anh ta mỉm cười với tôi. "Tử tế đi, Sue," anh ta ranh mãnh. "Hãy tử tế, với những người đang yêu. Cô chưa bao giờ có một người yêu dấu sao?"
Trước khi anh ta nói điều đó, tôi đã có thể đi. Nhưng giờ thì, tôi đột nhiên nghĩ, Anh ta cho rằng anh ta là ai chứ? Anh ta có thể vờ vịt là một ông hoàng, nhưng cũng chỉ là một gã lừa đảo. Đeo nhẫn giả trên tay, tiền thì toàn những đồng xấu. Tôi biết những bí mật của Maud nhiều hơn anh ta. Tôi đã ngủ cạnh cô ấy trên chính giường của cô ấy. Tôi khiến cô ấy yêu thương tôi như một người chị em, còn anh ta chỉ khiến cô ấy sợ hãi. Tôi có thể xoay ngược trái tim cô ấy lại đối nghịch với anh ta nếu muốn, thế đấy! Cuối cùng anh ta đã có thể cưới cô gái, vậy là quá đủ rồi. Anh ta có thể hôn cô ấy bất cứ lúc nào thích, vậy đã là quá đủ rồi. Bây giờ tôi sẽ không bỏ đi để cô ấy bị kéo tới kéo lui và khiến cho lo lắng. Tôi nhủ, "Đồ khốn, tôi vẫn sẽ có ba ngàn bảng hệt thế thôi!"
Vậy là tôi nói, "Tôi sẽ không rời cô Lilly. Bác của cô ấy sẽ không thích như vậy. Và nếu bà Stiles biết chuyện, tôi sẽ mất việc."
Anh ta nhìn tôi, cau mày. Maud thậm chí không nhìn tôi, nhưng tôi biết cô ấy cảm kích. Cô ấy nhẹ nhàng nói,
"Xét cho cùng, Richard, chúng ta không nên đòi hỏi Sue quá nhiều. Chúng ta sẽ sớm có đủ thời gian bên nhau, phải không?"
Anh ta bèn nói rằng hy vọng sẽ đúng như vậy. Họ ngồi gần nhau, trước ngọn lửa. Sau một lúc, tôi đi đến ngồi khâu bên cửa sổ, để cho họ không bị quấy rầy khi nhìn vào mặt nhau. Có tiếng xì xào từ giọng thì thầm của anh ta, luồng hơi thở khi anh ta cười. Nhưng Maud thì im lặng. Và khi rời đi, anh ta cầm tay cô ấy ấn lên miệng. Cô ấy run đến nỗi tôi hồi tưởng lại tất cả những lần cô ấy đã run trước đây, tự hỏi làm thế quái nào mình có thể nhầm lẫn rằng đó là sự run rẩy vì tình yêu. Khi cánh cửa đã đóng, cô ấy đứng nơi tấm gương, như vẫn hay làm, săm soi khuôn mặt mình. Đứng đó một phút, rồi cô ấy quay lại. Bước rất chậm, rất nhẹ, từ tấm kính đến sô pha, từ sô pha đến ghế, từ ghế đến cửa sổ – ngắn gọn, là di chuyển dọc hết căn phòng, đến khi tới bên cạnh tôi. Cô ấy nghiêng người nhìn món đồ đang khâu của tôi. Tóc cô ấy, bên trong tấm lưới nhung, quệt vào tóc tôi.
"Cô khâu rất ngay ngắn," cô ấy nói – dù lúc đó, tôi không hề khâu ngay ngắn. Tôi khâu một cách cứng ngắc, những mũi chỉ nhăn nhúm lại.
Rồi cô ấy đứng đó, chẳng nói gì. Một hai lần cô ấy hít mạnh. Tôi ngỡ có điều gì đó cô ấy mong muốn hỏi, nhưng không dám. Cuối cùng, cô ấy lại bước đi.
Vậy là cái bẫy của chúng tôi – thứ tôi đã quá xem nhẹ, đã làm việc rất vất vả để bày ra – cuối cùng cũng đâu vào đó. Chỉ còn cần thời gian trôi qua để chiếc bẫy sập nữa thôi. Gentleman được thuê làm thư ký của ngài Lilly cho đến cuối tháng tư, và định ở lại cho đến hết hợp đồng, "Như vậy thì lão già sẽ không đòi tôi bồi thường về việc phá hợp đồng," anh ta cười ha hả, nói với tôi, "cùng với việc phá vỡ một số thứ khác." Anh ta lên kế hoạch rời đi khi cần phải đi – nghĩa là, buổi tối ngày cuối cùng của tháng. Nhưng thay vì bắt chuyến tàu lửa đi London, anh ta sẽ quanh quẩn, và quay lại ngôi nhà vào lúc trời tối hẳn, để đón tôi cùng Maud. Anh ta phải trộm cô ấy đi mà không bị bắt quả tang, rồi phải kết hôn với cô ấy – nhanh hết mức có thể, trước khi bác cô ấy biết chuyện và tìm cô ấy mang trở về nhà. Anh ta đã tính toán tất cả. Không thể mang cô ấy đi bằng xe kéo và ngựa, vì sẽ không bao giờ qua được cổng. Anh ta định đưa một chiếc thuyền tới chở cô ấy đi dọc theo sông, đến một nhà thờ nhỏ hẻo lánh, nơi không ai biết cô ấy là cháu gái ngài Lilly.
Bấy giờ, để được cưới một cô gái tại bất cứ nhà thờ nào, thì phải sống ở xứ đạo trong mười lăm ngày. Nhưng anh ta đã lo liệu xong việc đó, cũng như với mọi việc khác. Ít ngày sau khi Maud đồng ý kết hôn, anh ta viện ra cái cớ gì đó, lấy một con ngựa chạy đến Maidenhead. Anh ta xoay được giấy phép đặc biệt cho lễ kết hôn ở đó – nghĩa là họ không phải công bố việc kết hôn tại nhà thờ – rồi đi quanh hạt, tìm kiếm nhà thờ phù hợp. Có một cái, tại một nơi nhỏ và tàn tạ đến nỗi nó không có tên – dù sao, thì đó là điều anh ta kể. Anh ta nói vị cha sở ở đó là một tay bợm rượu. Sát bên nhà thờ có một cái chòi của một goá phụ nuôi heo mặt đen. Với hai bảng, bà ta nói sẽ dành cho anh ta một phòng và thề thốt với bất kỳ ai mà anh ta muốn rằng anh ta đã ở đó một tháng.
Đàn bà kiểu đó sẽ làm mọi thứ cho một quý ông như anh ta. Đêm đó, anh ta trở về Briar, có vẻ thoả mãn vô biên, đẹp trai hơn bao giờ hết. Anh ta đến phòng khách của Maud, để chúng tôi ngồi xuống, khẽ khàng kể hết những gì đã làm.
Anh ta kể xong, Maud tái mặt. Cô ấy đã bắt đầu bỏ ăn, gương mặt dần trở nên gầy guộc. Mi mắt cô ấy thẫm đi. Cô ấy chắp hai tay vào nhau.
"Ba tuần," cô ấy nói.
Tôi nghĩ mình biết cô ấy muốn nói đến điều gì. Còn ba tuần để cô ấy khiến mình muốn anh ta. Tôi thấy cô ấy đếm ngày trong đầu, và nghĩ ngợi.
Cô ấy nghĩ ngợi về điều cuối cùng sẽ xảy ra.
Bởi vì, cô ấy không bao giờ học được cách yêu anh ta. Không bao giờ thích được những nụ hôn của anh ta, hay cảm giác của bàn tay anh ta trên tay mình. Cô ấy vẫn co mình trước anh ta trong nỗi sợ hãi khốn khổ – phải gồng mình để đối mặt, để anh ta kéo lại gần, chạm vào mặt và tóc. Có lẽ ban đầu anh ta định lấn lướt. Sau đó, tôi đoán anh ta muốn cô ấy cứ từ từ. Anh ta sẽ tử tế, rồi thúc ép, rồi thì, khi cô ấy ngượng hoặc bối rối, anh ta sẽ nói,
"Ôi! Cô đang tàn nhẫn đấy. Tôi tưởng cô đang thực hành việc yêu tôi."
"Không hẳn," cô ấy trả lời. "Không, tôi nên nói thế nào đây?"
"Tôi không nghĩ cô yêu tôi như là lẽ ra nên thế."
"Không yêu anh?"
"Cô không tỏ ra như vậy. Có lẽ–" anh ta ném một cái liếc nhìn xảo quyệt, bắt lấy ánh mắt tôi, "có lẽ có ai đó khác mà cô quan tâm chăng?"
Rồi cô ấy sẽ để anh ta hôn, như thể để chứng minh rằng không phải. Cô ấy hoặc là cứng đờ người ra, hoặc yếu ớt như con rối. Đôi khi cô ấy gần phát khóc. Anh ta sẽ dỗ dành. Anh ta sẽ gọi mình là kẻ vũ phu không xứng đáng với cô ấy, rằng nên từ bỏ để cô ấy tìm người tình khác tốt hơn. Cô ấy sẽ để anh ta hôn lần nữa. Tôi nghe tiếng môi họ chạm vào nhau, từ chỗ lạnh lẽo của mình bên cửa sổ. Tôi nghe tiếng tay anh ta lần mò trên váy cô ấy. Thi thoảng tôi nhìn – chỉ để bảo đảm anh ta không khiến cô ấy quá sợ hãi. Nhưng rồi, tôi không biết việc nào tệ hơn – trông thấy cô ấy nhắm chặt hết cả hai mắt, đôi má tái nhợt, miệng áp nơi bộ râu của anh ta; hay trông thấy đôi mắt cô ấy với nước mắt được ghìm lại, và trào ra.
"Để cô ấy yên đi, được không?" Một ngày nọ, tôi nói với anh ta khi cô ấy đã được gọi ra khỏi phòng để tìm một quyển sách cho bác. "Anh không thấy là cô ấy không thích sao, khi anh lằng nhằng phiền phức đến như vậy?"
Anh ta nhìn tôi ngờ vực trong thoáng chốc, rồi nhướn chân mày. "Không thích à?" Anh ta nói. "Cô ta rất muốn điều đó."
"Cô ấy sợ anh."
"Cô ta sợ bản thân mình. Con gái như cô ta luôn luôn như vậy. Nhưng cứ mặc cô ta vặn vẹo và tỏ ra thanh lịch bao nhiêu tuỳ thích, cuối cùng tất cả họ đều muốn cùng một thứ như nhau."
Anh ta khựng lại, rồi phá lên cười. Anh ta cho rằng đó là một kiểu truyện cười tục tĩu.
"Điều cô ấy muốn từ anh là mang cô ấy khỏi Briar," tôi nói. "Còn lại, cô ấy chẳng biết gì hết."
"Người ta đều nói rằng mình chẳng biết gì," anh ta trả lời, ngáp dài. "Trong tim họ, trong những giấc mơ, họ biết tất cả. Họ thừa hưởng từ vú mẹ đấy. Cô chưa từng nghe tiếng cô ta khi nằm trên giường sao? Cựa quậy, thở dài? Cô ta thở dài vì tôi đấy. Cô phải nghe kỹ hơn đi. Tôi nên đến nghe cùng cô mới được. Chúng ta có thể xem tim cô ta đập mạnh cỡ nào. Cô có thể vén áo cô ta cho tôi xem."
Tôi biết anh ta đang trêu chọc. Anh ta không bao giờ mạo hiểm để mất mọi thứ chỉ vì một chuyện bông đùa như thế. Nhưng nghe những lời của anh ta, hình dung anh ta đến, hình dung việc vén áo cô ấy, tôi đỏ mặt, quay đi. Tôi nói,
"Đừng có bao giờ tìm đến phòng tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro