Chương 1 : Đồng Hồ
Trời đêm vùng biên giới lạnh lẽo, gió khuya thổi xuyên qua những khe tường mục nát của căn nhà nhỏ lẻ loi . Trong góc tối của căn nhà, một cô bé co mình, gương mặt sưng vù , áo rách nát , hai bàn tay nhỏ bé đang giữ chặt vật duy nhất còn nguyên vẹn cũng là vật em quý trọng nhất đó là chiếc đồng hồ bỏ túi bạc màu .
Chiếc đồng hồ lạnh ngắt trong tay, nhưng cô bé vẫn siết chặt như thể nếu buông ra, phần hồn còn lại của mình cũng sẽ tan biến theo. Vật ấy là của mẹ, người đã chết ngay trước mặt cô không đầy một tuần trước vì trận sốt ác tính không có thuốc chữa. Mẹ không có tiền, chỉ có chiếc đồng hồ cũ kỹ và một nụ cười gầy guộc lúc hấp hối.
"Linh ơi, con là ánh sáng cuối cùng của mẹ... Nếu con lạc trong bóng tối, hãy mở nó ra."
Mẹ đã nhét vào bên trong mặt đồng hồ một mảnh giấy nhỏ, cuộn tròn, buộc bằng chỉ đỏ. Cô chưa từng mở.
Rồi hắn đến người đàn ông được cô gọi là "cha".
Ánh mắt hắn lấp lánh thứ gì đó, không phải tình thân. Hắn không khóc khi mẹ cô mất . Chỉ nhìn cô như thể cô là một món đồ cầm cố.
"Có người ở chợ hỏi mua mày. Mày đi theo tao."
"Con không đi đâu ạ... "
Hắn nắm tóc cô, kéo lê trên nền gỗ, bỏ ngoài tai những tiếng khóc nghẹn của cô con gái "ruột" của mình.
"Mày mắc nợ tao, con khốn. Tất cả là tại mày và con mụ đã chết kia . Tao phải gánh nợ vì nuôi mày rồi lại cố vay thêm để mua thuốc cho con đĩ đó, giờ tới lúc mày trả nợ thay tao ."
Một tiếng bật lửa, khói thuốc. Một cái gật đầu với người đàn ông lạ mặc đang chờ ở đầu hẻm.
Cánh cửa xe khép lại bằng một tiếng " cạch " như kết án một linh hồn.
Ký ức ấy luôn lặp đi lặp lại trong từng giấc mơ của Linh suốt hơn mười năm sau đó. Nhưng giờ đây, cô không còn là đứa trẻ ấy nữa. Cô là "bóng ma", là tay chân trung thành trong tổ chức buôn người khét tiếng vùng "tam giác vàng" .
Người ta sợ cô. Gọi cô là "con dao biết đi ". Cô không run tay khi bắn vào đầu một kẻ phản bội hoặc dí dao vào cổ một đứa trẻ để dạy nó cách im lặng. Đó là cách duy nhất để sống sót.
Nhưng ngay cả khi lột bỏ hết cảm xúc, cô vẫn giữ chiếc đồng hồ cũ ấy bên mình, như một tàn tích. Cô chưa từng mở mảnh giấy bên trong. Bởi cô tin rằng: Mình không còn xứng đáng với ánh sáng mà mẹ từng nhắc đến .
Bàn tay cô chạm vào mặt đồng hồ, vuốt nhẹ lớp vết xước năm xưa. Cô không khóc. Đã từ rất lâu cô không còn nước mắt.
Ánh sáng ngoài kia không dành cho cô nữa rồi.
Cô chỉ còn là một kẻ sống trong bóng tối, biết bước đi, biết giết, và biết im lặng.
"Có những người không sinh ra để được cứu.
Họ sinh ra để làm tro để gió thổi tan."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro