Chương 5: Nỗi đau buồn là một gánh nặng
Lê tấm thân mỏi mệt trở về ngôi nhà đã từng là tổ ấm hạnh phúc của cả hai, Hoài cảm thấy mình rất mệt, rất rất mệt, sự mỏi mệt đến từ tận sâu tâm hồn, quá nhiều thứ cô cần phải chịu đựng trong những ngày qua.
Chán chường ngã ngồi trên ghế, ngẩn người giữa ngôi nhà tăm tối, nơi đâu cũng có hình bóng em, nơi đây ngập tràn hình bóng em, nơi đâu cũng là em.
Bận rộn nấu ăn trong bếp, tưới cây ngoài vườn, cười to khi xem tivi, chăm chú học bài trong phòng, đọc sách trong âm nhạc, hay ngắm hoàng hôn từ khung cửa sổ phòng ngủ, rất nhiều rất nhiều, đâu đâu trong căn nhà này cũng có hình bóng em hiện diện.
Giữa những hình ảnh ấm áp đã từng tồn tại, nơi này giờ đây sao trông lạnh lẽo quá, Hoài cảm thấy lòng mình như có tảng đá đè nặng, rồi lại trống rỗng, cảm xúc cô giờ đây thật hỗn loạn. Cô không biết bản thân mình hiện đang phải chịu đựng điều gì, cũng chẳng biết tại sao bản thân cần phải chịu đựng như thế, nhưng giờ cô biết, cô không thể chịu đựng nổi nữa rồi...
Một loại cảm xúc giận dữ hình thành trong tâm trí, khiến cô mất đi khả năng tự hỏi, thật trống vắng, thật khó có thể chịu đựng, quá mệt mỏi, cô cần phải phát tiết hết những thứ hỗn loạn này ra.
Gào thét trong vô vọng, không ngừng đập tan hết những thứ đã từng là kỉ niệm của cả hai, tự tay biến ngôi nhà đã từng là chốn về bình yên này thành một mớ hỗn độn của nỗi đau.
Sự giận dữ trong tâm trí để cô không ngừng phá hoại tất cả, để chúng trở thành tàn dư của nỗi đau, nỗi lòng cuộn trào về sự mất mát.
Nỗi đau buồn là gánh nặng, theo lời Ron Marasco và Brian Shuff trong cuốn Một Ý Niệm Về Nỗi Buồn. Cách chúng ta miêu tả về nỗi buồn thường là "không thể chịu đựng được", nhưng nỗi buồn lại không dễ dàng theo ý chúng ta như thế, nỗi buồn buộc chúng ta phải "chịu đựng", là một loại gánh nặng mà chúng ta cần phải học cách mang theo.
"Nỗi buồn là sức nặng của ý nghĩa "không bao giờ", và đau buồn chính là quá trình người ta nói "không bao giờ" – dù có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa." chúng ta có thể hiểu về nỗi đau buồn theo như cách nói của Ron và Brian. Có thể nỗi đau buồn của mỗi người là khác nhau, có người sẽ chịu đựng được sự ra đi của một ai đó, thì đồng thời cũng có người không làm được như vậy, nó là quá sức. Và vua Lear người đã mất đi người con gái Cordelia thân yêu cũng như Hoài là những người như thế, đối với nỗi mất mát này, họ cảm thấy không thể chịu đựng được, nó là quá sức chịu đựng, rốt cuộc thì rất ít người có thể chấp nhận được sự ra đi của một ai đó nhanh đến vậy, và như thế Hoài đang nằm trong quá trình không ngừng lặp lại câu nói "không bao giờ" ấy.
Sức nặng của nỗi đau nặng nề hơn chúng ta tưởng rất nhiều. Và Hoài đang phải đơn độc gánh chịu nỗi đau ấy, một gánh nặng quá sức cần được sẻ chia, nhưng thay vì nhận được niềm an ủi thì cô lại chọn tự mình chịu đựng để rồi như giờ, không ngừng phát tiết hết thảy nỗi đau của mình ra ngoài.
Nhưng hóa ra, cơn đau âm ỉ vẫn còn ở đó, nó chẳng biến mất, và sự thật thì vẫn là thế, Hoài đã đánh mất Lam.
Ôm lấy trái tim vỡ nát trong lòng, cảm nhận nỗi đau trần trụi trong tâm hồn, Hoài cảm thấy thật trống vắng, thế giới mà Lam không còn tồn tại thật là lạc lõng.
"Tôi điên cuồng tìm kiếm bóng hình em, như kẻ điên kiếm tìm vì sao trong đêm đen lạc lối..." Hoài ngẩn ngơ ngắm nhìn đêm đen phía bên kia khung cửa, đôi tay nắm chặt chiếc nhẫn đã từng thuộc về em.
Kẻ cô độc tìm kiếm điều gì đây?
Hạnh phúc đã chẳng còn tồn tại.
Tại sao đây? Tại sao năm lần bảy lượt đều phải là cô gánh chịu thương đau chia ly đây?
Bình minh đã ló dạng, ngày mới cũng đã đến, nhưng lòng cô thì vẫn thế, vẫn u ám một mảnh sương đen, chẳng cách nào để tia nắng có thể chiếu sáng nơi này.
Một đêm của những tiếng gào khóc bất lực, một đêm của những âm thanh đổ vỡ, một đêm ác mộng của những nỗi đau và sự giận dữ, rốt cuộc thì cũng đã đến lúc nó kết thúc, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, nó vẫn sẽ có thể tiếp diễn bất cứ lúc nào nó muốn, nỗi đau trong lòng Hoài là vết thương hãy còn đang rỉ máu, thậm chí là máu chảy đầm đìa, vết thương này chưa cách nào có thể tiến vào giai đoạn chữa lành được khi mà cô còn chưa thể nào chấp nhận được sự ra đi của em.
Có thể là một ngày nào đó, nhưng cụ thể thì lại khó có thể đưa ra một đáp án rõ ràng.
Sẽ là một ngày nào đó, còn bây giờ thì không, Hoài vẫn đang vật lộn với vòng xoáy hỗn loạn của cảm xúc, điều này thật khó tả.
Âm thanh sóng vỗ rì rào bên tai, Hoài đưa mắt nhìn lại cảnh biển được áo lấy màu nắng sớm của bình minh, xán lạn vô cùng, gợi lại cho cô đoạn ký ức năm nào.
----
"Em có từng nghĩ, mình sẽ lại hạnh phúc không?" rì rào bên tai tiếng sóng vỗ, cùng với không khí náo nhiệt xung quanh, biết bao loại âm thanh hỗn tạp như thế âm ỉ bên tai thế mà Hoài vẫn có thể nghe rõ nhịp đập như trống tỏi của con tim đang trú ngụ bên trong lồng ngực mình.
Lam nghe câu hỏi cũng chỉ ngẩn người một chút, rồi lại cười, nụ cười trông có vẻ cô đơn đến khó tả, em lắc đầu, giương mắt nhìn về phía xa xăm nhẹ giọng đáp lại: "Có lẽ hạnh phúc thật sự có tồn tại, em cảm nhận được nó đã từng chạm đến em. Nhưng đó cũng chỉ là đã từng, là dĩ vãng, giờ đây nó là cơn ác mộng em không muốn gặp lại."
Nhịp nhàng từng nhịp tim vững trãi, mặc kệ nỗi đau quấn lấy trái tim, Hoài đưa tay ôm lấy đứa bé cuộn tròn một góc đằng sau cánh cửa trái tim đóng kín, hơi ấm giao hòa, cô nhắm nghiền mắt thở dài một hơi, mặc kệ sự ngỡ ngàng của em, từ tốn nỉ non thành lời: "Em đã nói hạnh phúc đã từng chạm đến em, và giờ thì nó là cơn ác mộng, nhưng cơn ác mộng nào rồi cũng sẽ tan biến, nhường lại chỗ cho những giấc mơ đẹp mà, đúng không?
Có thể nó là một nút thắt trong lòng em, nhưng nếu được thì chị tình nguyện giúp em giải nút thắt ấy, cho em một gia đình hạnh phúc khác, có được không? Với chị em không phải là một gánh nặng, em là vì sao sáng chói vô cùng, em khiến chị không cách nào có thể dời mắt, trái tim chị vì em mà làm phản, có thể điều này thật vô lí, nhưng chị đang dần bị nhấm chìm trong tình yêu dành cho em không cách nào có thể thoát ra được. Chị muốn có em trong đời mình.
Vậy nên... em có thể nào cho chị một cơ hội được không?"
Dưới ánh sao trời, mùi hương thanh mát lượn lờ quanh chóp mũi, hơi ấm vờn quanh cơ thể, vẫn tư thế ấy ôm chặt em không muốn buông tay, nói ra hết thật nhẹ lòng nhưng chờ đợi một đáp án lại như chờ đợi phán quyết, căng thẳng vô cùng, cả người Hoài cứng còng không dám động đậy.
Còn đang bất ngờ vì lời tỏ tình bất chợt, nhưng khi em nhận thấy con người đang ôm chặt lấy em kia đang căng thẳng như thế nào thì lại phì cười, thật là đáng yêu phải không? Rõ ràng là rất sợ, nhưng lại phải dũng cảm, chỉ vì muốn có được một tương lai mờ ảo với em, thật quá là lạ, con người ai cũng mong muốn hạnh phúc như thế sao? Em không biết, nhìn vầng trăng treo trên cao, ngâm nga lời ca theo bài hát đang hát vang bên tai: "I tell myself I don't care that much. But I feel like die, 'til I feel your touch. Only love, only love can hurt like this, only love can hurt like this. Must have been a deadly kiss, only love can hurt like this... Chị đang sợ? Tại sao sợ lại còn phải cố gắng nói ra?"
"Sợ, đương nhiên rất sợ, nhưng mơ ước về một tương lai có em ở bên còn mãnh liệt hơn nỗi sợ, vậy nên chị nói. Chị nói ra để chúng ta có thể có một khả năng, em có thể có được hạnh phúc, chị muốn em được hạnh phúc... dù rằng chị không chắc hạnh phúc chị mang đến có thể khỏa lấp niềm đau của em, nhưng chị vẫn muốn cho em được hạnh phúc mà em xứng đáng có được, bất kỳ ai cũng xứng đáng có được." Hoài vội vàng tiếp lời, dẫu vẫn còn đang căng thẳng rất nhiều.
Lam cười khúc khích, bởi Hoài đang ôm lấy em, để đầu em dựa vào lòng mình, nên Hoài chẳng cách nào có thể thấy được nụ cười xán lạn trên môi em lúc này, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Nhìn vòng tay đang ôm chặt lấy mình, cảm nhận hơi ấm từ chị, em như suy tư điều gì. Hoài đưa tay vuốt ve gương mặt em, như lấy đủ can đảm, cúi đầu hôn lên mái tóc em, tôi khao khát có được em, tỉ tê đôi lời: "Cho chị một đáp án, cho em một cơ hội, cho chúng ta một khả năng, có được không?"
*Vua Lear và người con gái Cordelia nằm trong vở kịch Vua Lear (King Lear) được viết bởi nhà biên kịch thiên tài William Shakespeare, ở hồi V của vở kịch vua Lear đã ôm lấy người con gái Cordelia trong vòng tay và đau buồn vì sự ra đi của cô, đây là một ví dụ cho gánh nặng của nỗi đau không thể chấp nhận được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro