Chương 9: Nỗi đau nào sẽ qua đi?

Bờ cát chìm trong ráng chiều hoàng hôn đỏ hồng rực rỡ làm bừng sáng cả khoảng trời bát ngát nơi con sóng vỗ rì rào, thế mà cớ sao người ngồi ấy trông lại cô độc đến vậy. Niềm đau khỏa lấp không gian xinh đẹp, hoàng hôn cuối chân trời bất chợt cũng trở nên buồn bã đến lạ.

Bóng dáng ai bất chợt bước đến cạnh bên, chẳng nói chẳng rằng chỉ lặng lẽ đứng cạnh bên cùng cô sẻ chia khung trời hoàng hôn thơ mộng tắt dần ngọn lửa đỏ hồng nơi phía xa xa cuối chân trời kia. Mà Hoài thì chẳng buồn để ý đến người đến là ai, vẫn chỉ mải mê trầm mình trong cái thế giới hoang tàn đổ nát nhuốm đầy thương đau sầu thảm của riêng mình.

"Ý nghĩa của bình minh và hoàng hôn là gì?" Một câu hỏi bất ngờ được đưa ra từ người không mấy xa lạ, Tuyền từ tốn cất lời sau khoảng lặng dài mà cả hai dành ra để chào tạm biệt một ngày dài mỏi mệt sắp qua, để ngắm nhìn mặt trời rực lửa chói chang tạm nhường chỗ lại cho màn đêm cùng với mặt trăng dấu yêu của nó.

Màn đêm, nơi sự bất lực, mọi đau khổ, nỗi lòng cất giấu được phép bộc lộ, và ánh trăng sẽ là người bạn tâm giao bao dung, an ủi vỗ về tâm hồn mỗi một kẻ kiệt quệ giữa cuộc đời đầy mối ngổn ngang này. Nỗi đau rồi sẽ qua đi?

Nỗi đau nào sẽ qua đi đây? Khi mà cuộc sống này tồn tại quá nhiều nỗi đau, nỗi đau này chưa qua lại thêm nỗi đau khác đắp vào. Nỗi đau là bất tận, mà lòng người thì có hạn, nỗi đau là bụi trần, bụi trần trong tâm phủi mãi không hết...

Hoài ngước nhìn vầng trăng tỏa sáng dịu dàng đầy âu yếm trên trời cao, rồi lại nhìn xuống bóng trăng sáng tỏ trên mặt biển lăn tăn gợn sóng, bất chợt bật cười, một nụ cười chứa đặc sự mỉa mai, vương đâu đó chút nỗi sầu. Hít một hơi thật sâu, để cả lồng ngực này chỉ toàn là hương vị muối biển mặn chát thân thương của biển khơi quê nhà, rồi mới chầm chậm đáp lại, giọng Hoài khản đặc, chắc bởi gió lộng về đêm ở biển lạnh quá: "Hoàng hôn là tín hiệu cho biết một ngày sắp kết thúc, trái ngược hoàng hôn thì bình minh lại là tín hiệu cho hay ngày mới đã đến.

Chiều tà kéo đến đêm đen cô tịch, thì nắng mai xóa tan sương mù đêm đen..."

Hoài dừng lại đôi chút như đang suy ngẫm điều gì, thói quen xưa kia vẫn còn đó, tay vân vê chiếc nhẫn quý giá ở nơi ngón áp út mang ý nghĩa trọng đại trong vô thức, nhìn về nơi xa xăm, nơi chân trời mà mặt trời đã núp bóng, Hoài nói tiếp: "Hoàng hôn tượng trưng cho đêm đen kéo tới, bình minh tượng trưng nắng mai trở lại.

Cũng có thể hiểu rằng đêm đen đã tới, một ngày đã kết thúc sao còn chưa chịu nghỉ ngơi để còn có thể chuẩn bị sẵn sàng mà đón chào ngày nắng ấm áp sắp tới. Đêm đen cô tịch, khoảng lặng của những con người mệt nhoài với thương đau dùng để chữa lành, để tha thứ cho chính mình, để vượt qua, để buông bỏ... để chấp nhận, để chuẩn bị sẵn sàng cho một bình minh đầy nắng ấm, hay chính xác là một khởi đầu mới, để lại muộn phiền lại đêm đen của ngày cũ ấy.

Còn bình minh... à, ngày mới đã đến, chuyện cũ đã qua sao còn mãi nặng lòng suy tư, sao cứ cố chấp giữ bên minh mà không nỡ buông xuôi để lại ngày đã qua, để lại đêm đen ấy, rũ bỏ thương đau, hòa giải với chính mình để có thể đón nhận một khởi đầu mới. Phía trước một tương lai đầy nắng sao không nhìn, lại cứ hoài vấn vương một mớ thương đau nơi đêm đen lạnh lẽo phía sau. Trang truyện mới trước mặt lại không tiến bước, lại chọn chôn chân ở nơi khổ đau bủa vây."

Nói hết, Hoài thở dài ngã mình vào cái ôm của đất mẹ bao la cát vàng, ánh trăng soi tỏ dịu dàng âu yếm gương mặt trầm tư của Hoài. Nằm trên bờ cát lặng người ngắm nhìn ánh sao lấp lánh trên trời cao, thế nhưng là ngàn sao rực rỡ lại chẳng sánh bằng nụ cười người để lại trong ký ức.

Nghe vậy, Tuyền trầm mặc cúi đầu nhìn Hoài, từ tốn ngồi xuống cạnh bên bạn mình – người vẫn đang ngắm nhìn trăng sáng, nhẹ giọng cất lời: "Cậu cũng hiểu được điều đó sao?"

"Hiểu thì sao? Mà không hiểu thì lại làm sao?" Ở giữa nỗi niềm thương đau, kẻ lý trí hay người tình cảm thì dù là ai đi chăng nữa thì cũng đều là những kẻ khốn khổ ôm lấy niềm đau mà thôi. Tình yêu chỉ có yêu và không yêu, hạnh phúc và đau khổ, nào có tỉnh táo hay không đâu. Chẳng lẽ kẻ lý trí tỉnh táo còn có thể không đau khổ khi đánh mất người thương hay sao?

Hoài không ngần ngại mà đáp trả bạn mình, cho dù cổ họng ngập ngụa đờm để cô thấy khó chịu, vẫn là cái giọng khản đặc vì gió lạnh ấy: "Hiểu đâu có nghĩa là sẽ chấp nhận được, sẽ lạc quan đối mặt và rồi nở nụ cười đón chào ngày mới, bắt đầu một câu chuyện mới, một trang sách mới... một câu chuyện cuộc đời hoàn toàn mới mà chẳng còn tên em ở trong, và quãng đời còn lại bên tôi sẽ chẳng còn hình bóng em, bước chân em sẽ chẳng còn in dấu trong ấy... vấp ngã cũng chẳng còn người nâng đỡ, chỉ còn mình tôi trong câu chuyện này mà thôi. Tôi sẽ là ai giữa trần đời này?"

Phải, cô là ai giữa dòng đời này đây? Không ai cả, cô chỉ là con chiên lạc lối kiếm tìm đường về, cũng chỉ là con chiên khốn khổ tìm kiếm ơn cứu rỗi.

Đứa trẻ to xác đi lạc mất rồi, chốn về ở nơi nào đây, sao tìm hoài chẳng thấy.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro