CHƯƠNG 20 - LOOP?

-------------

Gió đêm rít lên, lạnh buốt.

Linh kéo chặt tấm áo choàng, cất kỹ Mảnh Gương Mặt Trời vào túi. Cô nhìn về hướng Tây Nam, nơi cái bóng của gã tu sĩ đã chỉ. Giờ đây, nó chỉ là một biển cát đen ngòm vô tận, mờ ảo dưới ánh trăng khuyết.

Đêm thứ tư đã chính thức bắt đầu. Và cô sẽ không ngồi chờ.

Cô rời khỏi ngôi đền, rảo bước về phía mục tiêu. Bước chân của cô lún sâu vào cát lạnh. Không còn lều, không còn lửa trại, cô hoàn toàn phơi mình trước sa mạc.

Cô đi được khoảng nửa giờ, băng qua dải đất cứng, để đến khu vực mà cô gọi là biển cát nơi những đồi cát nhấp nhô như sóng biển. Và rồi, nó bắt đầu.

Tiếng hát của cát đã quay trở lại. Đêm nay, nó không còn du dương, mà dồn dập, như một tiếng gọi khẩn thiết.

Nó không chỉ ở trong gió. Linh cảm nhận được nó dưới chân mình. Cát bắt đầu rung lên như dây đàn.

Một sự rung động tần số thấp, lan truyền qua đế giày, chạy dọc sống lưng cô. Nó không phải là một cơn động đất, mà ổn định, như thể cô đang đứng trên lưng một sinh vật khổng lồ đang thở.

Linh dừng lại. Tiếng hát như đang gọi cô tiến về phía trước, nhưng sự rung động lại khiến não bộ cô vang lên tiếng cảnh báo

Cô đang cúi đầu đi, cố tránh một phần mắt khỏi những hạt cát lạnh.

Cô đi một lúc ngẩn đầu lên thì tròng mắt cô giãn ra. Thứ đằng trước cô không dám tin.

Cách cô khoảng năm mươi mét trên đỉnh một đồi cát là một bóng người. Bóng người đó đứng quay lưng về phía cô, nhìn ra biển cát.

Linh lập tức nấp sau một mỏm đá.

"Ngọc hay ai khác vậy, vẫn còn đường nào khác để vào khu vực này sao?"

Nhưng khi cô nheo mắt nhìn kỹ, cô nhận ra bộ trang phục lấm bẩn, cái cách tóc búi vội, và cả tấm áo choàng sờn rách cô vừa khoác lên người.

Là cô.

"Cái gì vậy? Lỗi game à"

Linh sững sờ. Cô nghĩ là do lỗi game, một dạng nhiễu pha lệch sai một lỗi đồ họa phổ biến trong các game thế giới mở, nơi model của người chơi bị kẹt lại hoặc hiển thị trùng lặp.

Cái bóng của "Linh" ở phía trước chợt cử động. Nó chập chờn, giật một chút, rồi nó quay đầu. Nó không nhìn cô. Nó nhìn về phía sau lưng cô, về phía ngôi đền, như thể đang xem xét gì đó, cảm giác bất an.

Rồi, nó quay lại, và tiếp tục bước đi.

Linh lùi lại một bước, da gà nổi lên. "Không phải lỗi game." Cái cử động đó quá có chủ đích. Cô đang bị chi phối. Bởi tiếng hát, bởi nơi này.

Các ảo giác đang hiện ra. "Cho rằng đó là tương lai của cô hay đó là một cái bẫy của quá khứ, dụ dỗ cô?"

Đây không còn là một nhiệm vụ đơn giản nữa. Nó đang bóp méo thực tại của cô.

Nhưng "Linh" đang đi về hướng Tây Nam. Theo đúng hướng cái bóng chỉ.

Linh nghiến răng. "Điên thật rồi."

Dù là ảo ảnh hay tương lai, đó là con đường duy nhất cô có. Cô cẩn thận bám theo "chính mình", giữ khoảng cách. "Linh" đi không nhanh, như thể cô biết chính xác mình đang đi đâu.

Tiếng hát dẫn đường cô đi sâu hơn vào biển cát và ảo ảnh kia dường như cũng đang lần theo tiếng hát đó. Nó dẫn cô đến một khối kiến trúc đen ngòm, lờ mờ hiện ra trước mặt tàn tích thứ hai.

Đó là một ngọn tháp đá đơn độc, gãy một nửa trơ trọi giữa biển cát. "Linh" đi thẳng vào bóng tối của cửa tháp và tan biến.

Linh đứng bên ngoài một lúc dỏng tai nghe bên trong nhưng chỉ có tiếng hát, giờ đây dường như đang phát ra từ chính bên trong ngọn tháp.

Cô bước vào.

Ngay giữa căn phòng tròn trống rỗng của chân tháp là một phiến đá duy nhất.

Khi Linh đặt tay lên mặt đá, một hơi ấm nhẹ chạy qua ngón tay.

Một giây sau, cát xung quanh cô bắt đầu bay lơ lửng, xoáy thành những sợi mảnh li ti và rồi hình ảnh trước mắt đổi khác.

Bóng tối của tàn tích biến mất.

Cô không còn đứng trong tàn tích nữa.

Trước mặt là một đại sảnh dát vàng, trần cao, ánh sáng đỏ lựu hắt qua những bức rèm dày. Không khí ấm áp và thơm mùi hương liệu.

Từ xa, giọng hát vang lên trong trẻo và buồn bã như ru ngủ cả sa mạc.

Giữa sảnh, ba đứa trẻ đang đứng quay lưng về phía cô. Mỗi đứa cầm một vật phát sáng. Đứa đầu tiên lớn nhất, ôm một chiếc bình chứa ánh sáng, ánh vàng như mặt trời non. Đứa thứ hai cầm một con dao bạc, lưỡi phản chiếu ánh trăng. Đứa thứ ba, nhỏ nhất, chỉ cầm một quả cầu thủy tinh đen, trong đó trôi nổi hạt cát đỏ rực.

Giọng hát vọng lên quanh Linh "Khi cát ngừng hát, chúng ta sẽ ngủ. Khi tiếng hát trở lại, ai mang ánh sáng đến, người đó sẽ mở nơi ánh sáng chiếu rọi."

"Ánh sáng?" Linh lẩm bẩm.

Linh khựng lại. Cô nhìn thấy bóng mình trên sàn vàng. Trong khoảnh khắc, cô thấy hình phản chiếu của chính mình đứng lẫn giữa ba đứa trẻ rồi hình ảnh vụt tắt.

Cơn chấn động kéo cô ra khỏi ảo ảnh. Cô choàng tỉnh. Mọi thứ lại là bóng đêm của ngọn tháp.

Nhưng mặt đất đang rung lên. Linh vội lao ra khỏi tháp. Cơn chấn động không phải từ trong tháp, mà là từ bên ngoài.

Từ xa những dải cát khổng lồ đang chuyển động, tạo thành những đợt sóng cao như tường. Cát đang sống. Và rồi, một tiếng rít trầm vang lên từ dưới lòng đất.

Linh chưa kịp phản ứng thì mặt cát ngay bên cạnh ngọn tháp nổ tung, một sinh vật khổng lồ giống loài giun cát khổng lồ trong những huyền thoại cổ trồi lên. Cái miệng hố lởm chởm răng của nó mở to, nuốt trọn cả không gian xung quanh.

Cô lao người lăn qua bên, rút thanh kiếm ra, nhưng cô nhận ra.

Thứ này không hoàn toàn có thật.

Nó không có bóng dưới ánh trăng. Phần thân của nó trong suốt, mờ ảo bị xé đôi giữa hai lớp thời gian một nửa ở hiện tại, gầm rú, một nửa ở quá khứ, im lìm.

Cả khu vực đã bị bóp méo.

Và xung quanh, Linh thấy dấu chân của chính mình, rõ mồn một trên cát. Chúng in chồng lên lớp cát nhưng đi theo hướng ngược lại.

Cô hoảng loạn nhìn xuống, bàn chân hiện tại của cô vừa bước đúng vào dấu cũ mà cô không hề nhận ra, chính là dấu chân mà "Linh" đã để lại.

Một vòng lặp thời gian. Cô vừa là người theo dõi, vừa là kẻ bị theo dõi.

Linh chạy, không còn suy nghĩ được nữa. Cô chạy quanh tàn tích ngọn đền thứ hai khi cát ngân vang như dàn hợp xướng. Con giun thời gian gầm rú, âm thanh của nó lúc to lúc nhỏ, như thể bị vặn vẹo qua một cái đài radio rè mà hồi nhỏ cô vỗ giúp bà.

Cô nghe tiếng trẻ con cười, trong trẻo, xen lẫn tiếng gọi yếu ớt từ ảo ảnh ban nãy: "Người mang ánh sáng đừng để chúng ta lạc mất giấc mơ"

Linh sực nhớ. Mảnh vải cháy trong túi cô đột nhiên phát sáng. Cô rút ra lớp chỉ vàng trên đó bắt đầu hiện rõ hơn, không còn bị đốt cháy nữa. Chúng đang tự dệt lại, kéo dài thành đường cong xoắn tròn.

Giống hệt ký hiệu trên phù điêu của đền thứ hai này.

Vải đang dẫn đường cho mình.

Hoa văn cát dưới chân cô cũng sáng rực lên, một luồng sáng từ nền cát lóe lên ngay tại phiến đá cô vừa chạm tay vào.

Linh đưa tay ra một mảnh pha lê trong suốt, hình giọt nước nổi lên từ giữa xoáy cát.

Khi chạm vào, cô thấy ký ức vụt qua, ba đứa trẻ chơi đùa trong đại sảnh vàng, rồi chúng nhìn lên trời khi ánh sáng đỏ ập xuống, tan biến trong biển ánh sáng.

Bạn đã nhặt được Vật Phẩm: Giọt Lệ Của Ánh Trăng (2/5)

Đó là mảnh thứ hai và bên dưới nó trong hố cát nhỏ, Linh thấy ẩn lấp ló một nửa của mảnh thứ ba một mảnh kim loại đen, bị cát nuốt mất phần còn lại. Cô vội tóm lấy nó.

Bạn đã nhặt được Vật Phẩm: Mảnh Vỡ Của Quả Cầu Đen (Hỏng) (3/?)

Ngay khi cô nắm chặt hai vật thể, cát lại hát lên, lần này to hơn, dữ dội hơn.

Bầu trời như lật ngược. Con giun thời gian gầm lên rồi tan biến. Cát bay ngược lên trời thành dải lụa vàng.

Trong thoáng chốc, Linh thấy bóng dáng một tòa thành khổng lồ, đảo lộn giữa bầu trời, nửa chìm trong cát, nửa trong hư vô.

Rồi tất cả sụp xuống.

Âm thanh tan, thời gian ổn định lại.

Linh ngã quỵ. Cô quỳ giữa biển cát lặng im.

Trong tay cô, hai mảnh vừa nhặt được giọt pha lê và mảnh vỡ đen, sáng yếu ớt phát ra nhịp đập như hai nhịp tim hòa làm một.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt#gl