2-Sống chung
Lan Anh mở mắt sau một đêm không thể ngủ. Cô nằm cuộn tròn trong chăn, mắt dán vào góc phòng, nơi đêm qua Huyền Trang đã xuất hiện. Nhưng bây giờ, mọi thứ yên ắng đến đáng ngờ. Không có bóng người, không có âm thanh lạ lùng nào.
Cô thở phào, thầm nghĩ: Có lẽ mình đã tưởng tượng ra thôi.
Lan Anh cố gắng tập trung vào lịch trình: sáng nay cô cần đến trường để làm thủ tục nhập học. Tuy nhiên, cảm giác bị theo dõi không ngừng khiến cô mất tự nhiên. Mỗi lần quay đầu lại, cô lại có cảm giác như Huyền Trang đang đứng đâu đó, quan sát mình từ trong bóng tối.
• Lan Anh (lẩm bẩm): "Bình tĩnh nào, chỉ là mình lo lắng quá thôi. Làm gì có ma..."
Nhưng vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên. Lan Anh giật bắn người, tim đập thình thịch.
Cô tiến tới cửa, mở ra, nhưng bên ngoài chỉ là hành lang trống rỗng. Gió từ cửa sổ cuối hành lang thổi qua, lạnh đến rợn người. Trước cửa phòng cô, một bông hoa hồng trắng đặt nằm ngay ngắn, như một dấu hiệu kỳ lạ.
Lan Anh nhìn bông hồng, tự hỏi ai đã để nó ở đó. Cô nhặt lên, cảm nhận được sự mát lạnh lan tỏa từ cánh hoa. Nhưng trước khi cô kịp suy nghĩ nhiều hơn, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên phía sau lưng:
• Huyền Trang: "Đẹp chứ? Tôi chọn kỹ đấy."
Lan Anh quay lại, thấy Huyền Trang đang đứng dựa vào tường, đôi mắt đen sâu thẳm và nụ cười nhàn nhạt. Cô mặc chiếc áo dài trắng từ đêm qua, càng làm cho dáng vẻ của cô thêm ma mị dưới ánh sáng ban ngày.
• Lan Anh (hoảng hốt, lùi lại): "Là... là cô để bông hoa này?"
• Huyền Trang (mỉm cười): "Cô thấy ai khác ở đây không?"
Lan Anh bối rối, không biết phải đáp lại thế nào. Cô lắp bắp:
• Lan Anh: "Tôi... tôi không hiểu cô muốn gì. Cô là ma, tại sao lại... làm những chuyện này?"
• Huyền Trang: "Chỉ là tôi thích trêu cô thôi. Thú vị lắm, nhất là khi nhìn thấy cô sợ."
Câu trả lời ấy làm Lan Anh vừa sợ vừa bực. Cô mím môi, cố tỏ ra bình tĩnh.
• Lan Anh: "Được rồi, tôi sẽ không bỏ chạy. Nhưng tôi có một điều kiện: cô đừng làm tôi sợ nữa, được không?"
• Huyền Trang (nhướng mày): "Không chắc. Nhưng tôi sẽ nghĩ xem có thể nhân nhượng chút nào không."
Lan Anh chỉ biết thở dài, nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Dưới vẻ ngoài lạnh lùng và đáng sợ của Huyền Trang, cô cảm nhận được một nét gì đó khác - không phải hoàn toàn ác ý, mà là một nỗi buồn sâu kín.
Cuộc sống của Lan Anh trở nên kỳ lạ kể từ khi gặp Huyền Trang. Ban ngày, cô đi học, cố gắng hòa nhập với bạn bè mới ở trường. Nhưng tối về, cô luôn cảm thấy có sự hiện diện của Huyền Trang trong phòng.
Huyền Trang thường không hiện hình một cách rõ ràng, nhưng sự xuất hiện của cô luôn mang đến không khí lạnh lẽo và u ám.
Ví dụ, khi Lan Anh ngồi học bài vào buổi tối, đèn trên bàn học thỉnh thoảng lại chập chờn. Cô giật mình khi thấy bóng mình trong gương phản chiếu... không chỉ có một.
• Lan Anh (bật dậy): "Huyền Trang! Lại là cô sao?"
• Huyền Trang (xuất hiện sau lưng cô, giọng nhẹ nhàng): "Chỉ muốn nhắc cô rằng đừng học khuya quá. Không tốt đâu."
Lan Anh không biết nên giận hay nên cảm động. Dù Huyền Trang luôn khiến cô hoảng sợ, nhưng dường như cô ma này không thật sự muốn làm hại cô.
Một buổi tối, khi Lan Anh đang nấu bữa tối đơn giản, Huyền Trang bất ngờ xuất hiện, làm cô giật mình đánh rơi chiếc muỗng.
• Lan Anh: "Cô có thể đừng xuất hiện bất thình lình được không?"
• Huyền Trang (nhún vai): "Tôi không có thói quen gõ cửa."
Huyền Trang ngồi xuống ghế, nhìn Lan Anh bận rộn. Đôi mắt của cô như mơ màng, đầy bí ẩn. Lan Anh ngại ngùng nhưng vẫn hỏi:
• Lan Anh: "Cô... cô từng là người đúng không? Ý tôi là, trước khi thành ma?"
Huyền Trang im lặng một lúc, ánh mắt trầm xuống. Sau vài giây, cô đáp:
• Huyền Trang: "Tất nhiên. Cô nghĩ tôi sinh ra đã là ma sao?"
Lan Anh ngập ngừng. Lần đầu tiên, cô cảm thấy có chút thương cảm cho Huyền Trang. Nhưng trước khi cô kịp hỏi thêm, Huyền Trang đã biến mất, để lại không gian tĩnh lặng.
Dần dần, Lan Anh bắt đầu quen với sự hiện diện của Huyền Trang. Mỗi khi cô hoảng sợ, Huyền Trang lại thích thú. Nhưng ngược lại, mỗi khi Lan Anh bối rối hoặc đỏ mặt, Huyền Trang dường như cảm thấy thú vị hơn cả.
Một buổi sáng, Lan Anh vừa tắm xong, quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy Huyền Trang đứng ngay trước mặt.
• Lan Anh (hét lên): "Cô làm cái gì ở đây vậy?"
• Huyền Trang (thản nhiên): "Chỉ muốn kiểm tra xem cô còn sống không thôi. Sao, có gì phải ngại?"
• Lan Anh (đỏ bừng mặt): "Cô ra ngoài ngay! Không được phép xuất hiện khi tôi..."
Huyền Trang cười khẽ, rồi tan biến ngay trước mắt cô. Tiếng cười của cô vẫn vang vọng trong không khí, khiến Lan Anh chỉ biết cắn môi, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Mặc dù đôi lúc bực mình vì những trò trêu chọc của Huyền Trang, Lan Anh dần nhận ra rằng cô không ghét sự hiện diện của cô ma này. Ngược lại, mỗi khi Huyền Trang không xuất hiện, Lan Anh cảm thấy căn phòng trở nên trống trải và lạnh lẽo hơn.
Một buổi tối, khi nhìn ra cửa sổ, Lan Anh tự hỏi: Liệu mình có đang dần quen với việc sống cùng ma không?
Huyền Trang, từ một góc khuất, khẽ mỉm cười. Trong ánh mắt của cô, có một chút buồn bã, nhưng cũng có điều gì đó dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro