Chap 3 End!

. . . 

Tôi lặng lẽ leo lên xe nhỏ nhưng lần này đã không còn cái cảm giác ngồi sau xe của một nhỏ hàng xóm khó ưa nữa. Từ phía sau, thật thuận tiện khi tôi có thể ngắm nhìn nhỏ kỹ hơn mà không lo chạm phải ánh mắt của nhỏ. Mái tóc nhỏ cắt hình chiếc lá, duỗi thẳng và xoã dài ngang lưng rất đẹp, phải nói là nhìn rất ư nữ tính. Vậy mà sao trước mặt tôi, nhỏ lại tỏ ra chín chắn, mạnh mẽ hơn tôi nhiều. Nhỏ luôn ăn mặc rất gọn gàng, lúc thì áo pull quần jean xanh, lúc thì áo sơ mi hồng nhạt đóng thùng trong chiếc váy bó ngắn màu trắng xinh xinh, không quá kín đáo đến mức lạc hậu cũng không quá hở hang như mấy nàng dân chơi. Không cần nhuộm tóc xanh vàng đỏ, chỉ cần nhìn qua cách ăn mặc, chọn bộ, phối màu là đủ để mọi người biết nhỏ rất sành điệu rồi. Tôi thấy lòng vui vui nên bắt chuyện với nhỏ:

- Bồ dùng nước hoa gì mà thơm vậy, hương thoang thoảng rất dễ chịu
- Hàng xịn mà, không thơm sao được, đồ độc quyền không thể tiết lộ – Nhỏ lại cười

Thiệt tình, có vẻ nhỏ đã trở lại bản tính thích châm chọc tôi như xưa. Tôi quê quê nên cũng không thèm hỏi gì thêm. Thế mà, không để tôi giận lâu, sáng hôm sau nhỏ đưa tôi một cái hộp nhỏ gói giấy Hàn rất xinh xắn và nói :”Món quà đầu tiên cho honey đấy, mở ra xem thử đi”. Té ra nhỏ đi mua tặng tôi một chai nước hoa y chang cái nhỏ đang dùng. Nhỏ cười hì hì bảo dùng giống nhau cho vui. Và tôi vui thật, vui không phải do nhận được quà mà vui vì cách nhỏ xử sự với tôi, rất ân cần, nhẹ nhàng. Đến bây giờ tôi mới nhận ra điều đó. Có quá chậm không nhỉ?

Từ hồi chính thức ”quen” với nhỏ, giờ ra về tôi chạy như bay xuống cửa vì không muốn nhỏ chờ lâu. Bạn bè có đứa thắc mắc :” Cứ như thể người iu đi đón hay sao mà chạy như ma đuổi thế không biết”. Còn đám con trai trong lớp tôi lúc nhìn thấy nhỏ thì thủ thỉ vào tai tôi rằng :” Nhỏ đó tên gì vậy, xinh quá, làm mai cho tui nha, mai mốt tui hậu tạ”. “Ông mơ đi, người ta có…..đối tượng rồi!”.

“Quen” nhau cũng được hai tháng rồi mà mối quan hệ giữa tôi và nhỏ vẫn…..ì à ì ạch như hồi chúng tôi thay nhau….dẫn xe, chưa có tiến triển gì có vẻ romantic hơn, cũng bởi vì mối quan hệ giữa tôi và nhỏ hơi…..phi tự nhiên nên cũng không thể đòi hỏi gì nhiều. Một hôm, nhỏ nổi hứng mướn một đống film ma mang qua nhà tôi xem, nhỏ đã rất “thật thà” bảo rằng:” Khúc nào bồ thấy sợ quá, cứ ôm tui nha, tui không phiền đâu”. Eo ơi, càng “dặn” trước tôi càng không dám ôm, ôm thì hoá ra thú nhận mình cũng thích nhỏ quá đi mất. Khốn khổ, chẳng biết tôi bị bệnh sĩ diện giống ai nữa. Nhưng mà suốt buổi xem film, tôi xem film thì ít, nhìn…..tay nhỏ thì nhiều. Nhỏ ngồi trên ghế salon kế tôi, đặt tay kế tôi, tôi đã nghĩ mình nên tỏ chút….”thiện ý” bằng cách nắm tay nhỏ một cái. Đâu có gì quá đáng, ấy vậy mà tôi cứ nhìn, chỉ nhìn, hết nhìn lên tivi lại nhìn xuống tay nhỏ, đắn đo nên hay không nên. Liệu trên đời này có còn ai nhát hơn tôi không? Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, bất chợt nhỏ nắm lấy tay tôi kéo về phía nhỏ, mắt nhỏ vẫn dán vào cái tivi còn tôi thì mặt đỏ bừng và….“giả nai” luôn. Được như ý muốn rồi nhưng tôi vẫn không xem film gì được vì trong lòng đang rộn ràng sung sướng.

Dạo này, nhỏ bận, bận việc gì không biết, bận tối mặt tối mày đến mức ngoài giờ đưa đón tôi, tôi không sao gặp mặt hay phone cho nhỏ được. Trước đây, không mời mà đến, nhỏ cứ sang nhà tôi ào ào. Còn giờ thì biệt tăm biệt tích chốn nào, với ai đâu. Tôi thấy hơi lo lắng và buồn buồn. Liệu có phải nhỏ muốn…thay người như trước đây không? Liệu tôi có thể tin tưởng vào lời hứa của nhỏ không? Tôi đứng trước cửa chờ nhỏ về. Mãi đến bảy giờ mới thấy xe của nhỏ từ đầu ngõ. Trông thấy nhỏ, tôi vui lắm:

- Dạo này bồ về trễ nhỉ?
- Ừ, tui bận quá mà, bồ đang chờ tui à?
- Ừ, tại….ít có thời gian nói chuyện quá nên….ra đón tí
- Hì, nhớ tui hả?
- Đâu có, nhớ làm gì – Tôi mắc cỡ nên chối phăng
- Nếu không có gì quan trọng, nói sau heng, tui vào tắm và ăn cơm tối tí – Nhỏ bình thản dắt xe vào nhà

Nhỏ luôn cười với tôi nhưng liệu nhỏ có biết lúc đó lòng tôi hơi trống trải không. Tôi chờ nhỏ, tôi muốn hỏi nhỏ nhiều thứ nhưng chưa kịp nói gì nhỏ đã đi mất. Lo lắng này chưa qua, nỗi sợ khác đã ập tới khi mà tối nay tôi thấy nhỏ ngồi sau xe một anh chàng nào đó về nhà. Tôi đã nghĩ nhỏ sẽ lại như trước đây. Thói quen sẽ không bao giờ sửa được.

Một buổi chiều, tôi phone cho nhỏ. Tôi không muốn giữa tôi và nhỏ có hiểu lầm gì. Tôi nghĩ mình không nên nhút nhát mãi, đã đến lúc tôi nên thẳng thắng hơn với tình cảm của mình. Nhưng khi tôi nghe giọng bắt máy bên kia là con trai, mọi suy nghĩ của tôi tan biến. Tôi không chờ gặp nhỏ, cũng không canh gọi điện cho nhỏ nữa. Vì nhỏ sẽ tránh tôi, và chàng trai kia sẽ lại nghe điện thoại thay cho nhỏ. Tôi im lặng, cố tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì, tôi bảo nhỏ không cần đưa đón tôi nữa chi cho mất công. Có lẽ do vậy, nhỏ biết tôi giận. Thế là đến hôm chủ nhật, nhỏ chạy sang nhà tôi hỏi thăm:

- Bồ sao vậy, giận dỗi vu vơ chuyện gì nữa phải không?

Trước đây, tôi có thể vòng vo một hồi với những câu đại loại như:” Ai dám giận gì”, “Làm gì có”, “Việc gì phải giận”…v….v….thì giờ đây tôi không còn kiểm soát được cảm xúc của mình nữa. Tôi trả lời bằng giọng nghèn nghẹn mà bất cứ ai nghe được điều có thế biết…..tôi sắp khóc:

- Bồ muốn thay “đồ chơi”…..ít ra cũng phải báo cho tui biết một tiếng chứ….Đừng quay tui vòng vòng như dế nữa…hức hức...
- Bồ nói gì thế? Tui hông hiểu? Sao vậy nè?
- Hôm trước, tui….thấy bồ lại đi xe anh nào đó về…rồi tui phone cho bồ mà anh nào nghe máy……..bồ đâu cần tránh tui như thế, cứ nói thẳng một tiếng, tui sẽ không làm phiền gì bồ nữa….hức hức...

Tôi không muốn khóc trước mặt nhỏ, tôi không muốn nhỏ nhìn thấy tôi khóc. Nhưng tôi quá yếu đuối, và vì không biết từ bao giờ nhỏ đã trở nên quan trọng với tôi đến thế, nên khi cảm thấy mình sắp xa nhỏ, tôi đã bật khóc thế này đây. Nhỏ im lặng nhìn tôi trong giây lát:

- Hì, bồ ghen à?
- Đừng có chọc tui nữa màaa…

Nhỏ lại gần tôi, vòng tay ôm nhẹ, kéo đầu tôi tựa vào ngực nhỏ, khẽ nói bằng cái chất giọng mà tôi vốn yêu mến:

- Khờ quá đi, xe tui hư nên mới phải đi nhờ xe người ta. Hiện tui đang làm cho tiệm bán điện thoại di động gần trường. Hôm bữa tui đang giới thiệu hàng cho khách nên mới nhờ anh nhân viên kia nghe máy giùm. Có thế cũng khóc à, khờ quá đi mất
- Tại….tui thấy bồ….có vẻ tránh tui…….dạo này bồ kẹt tiền shopping lắm hay sao mà đi làm thêm dữ vậy

Những đợt sóng trong lòng tôi có vẻ đã dịu đi rất nhiều sau những lời giải thích của nhỏ. Tay nhỏ chạm nhẹ lên má tôi rất ấm áp, nhỏ nhìn thẳng vào mắt tôi mỉm cười và nói:

- Không kẹt tiền nhưng tui là người thực tế. Sống hôm nay phải biết tính cho ngày mai. Bây giờ tui đi làm thêm để giành tiền. Mai mốt tốt nghiệp, thành người lớn òy, có thể ở riêng òy, tui sẽ ở dzới bồ. Không thích sao?
- Ác, làm vậy chẳng khác nào la lên cho mọi người biết là…..
- Không có quy tắc nào, luật nào cấm hai người bạn thân ở cùng nhau cả. Cuộc sống là của mình, không phải của người ta, miễn là chúng ta không làm tổn hại đến ai là được rồi – Nhỏ ngắt lời tôi

Tôi không được quyết đoán như nhỏ, tôi vẫn sợ những lời bàn ra tán vào của xã hội nhưng tôi biết, nếu xa nhỏ tôi sẽ còn đau hơn. Tôi cúi xuống im lặng, không tỏ ý phản đối nữa. Nhỏ dịu dàng hôn nhẹ lên trán tôi rồi nhắc thêm:

- Từ nay đến ngày đó, bồ hãy chờ tui, hãy ngước lên nhìn thẳng vào mắt tui mỗi khi chúng ta nói chuyện để tui có thể hiểu bồ và bồ cũng có thể hiểu được mọi suy nghĩ của tui...

Lời nói chân thật đó của nhỏ đi sâu vào tâm trí tôi. Từ đó, tôi không còn suy nghĩ, lo lắng vu vơ nữa. Đối với tôi, nhỏ là người hoàn hảo và quan trọng nhất.

[END]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: