three
"cô chủ ơi, sao cô lại ngủ ở đây vậy."
cảm nhận được ai đó đang lay lay người tôi, miệng không ngừng hỏi vì sao tôi lại nằm đây, tôi liền mở mắt tỉnh dậy khỏi giấc mộng dài, chậm rãi ngồi dậy dựa người vào sofa chớp mắt vài cái để nhìn rõ xem người đang đứng trước mặt tôi là ai.
"là dì oh à, dì về khi nào thế, cháu tưởng thứ hai tuần sau dì mới về ?"
"tôi vừa về đến thôi mà hình như cô chủ nhớ nhầm rồi, tôi bảo là chủ nhật sẽ về kia mà, với cả tôi cũng hơi lo cho cô nên cũng vội về."
"lo cho con sao ? con có gì đâu mà lo chứ ?"
"tuy cô đã xuất viện gần ba tháng rồi nhưng sức khoẻ vẫn còn yếu nên tôi lo cô ở nhà một mình sẽ không lo được cho bản thân. với cả buổi tối cô hay gặp ác mộng."
tôi hơi nhíu mài, tim chợt nhói lên một cái khi nghe dì ấy nhắc về chuyện của ba tháng trước và những buổi tối tôi gặp ác mộng. dì ấy nhận thấy sắc mặt tôi có vẻ không vui liền nói sang chuyện khác.
"lúc nãy điện thoại cô reo dữ lắm, chắc là cậu chủ gọi cô đó, mau gọi lại cho cậu ấy đi kẻo cậu ấy lo."
"chắc không phải đâu, anh ấy gọi cho cháu làm gì chứ."
tôi thấy dì ấy có nét hơi buồn khi nghe tôi nói như vậy, dù gì thì dì cũng làm ở đây đã lâu, những việc xảy ra ở ngôi nhà này dì đều biết hết.
"vậy tôi đi vào làm việc đây, cô lên phòng nghĩ ngơi tiếp đi, sức khoẻ của cô vẫn chưa hồi phục hẳn đâu."
"dạ con biết rồi."
tôi mỉm cười trả lời với dì, lướt mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, hơn ba giờ chiều rồi, tôi đã ngủ nhiều như vậy sao, chắc do buổi tối tôi thường mất ngủ nên sáng mới ngủ nhiều vậy chăng ? tôi vơ lấy chiếc điện thoại nằm trên bàn, mở lên thì thấy có hẳn mười cuộc gọi nhỡ của lee jihoon người anh mà tôi vô cùng yêu quý, anh ấy là bạn cấp ba của anh trai tôi là một nhạc sĩ thiên tài hiện đang mở một tiệm hoa nhỏ vừa kinh doanh vừa sáng tác.
tôi nhanh chóng gọi lại cho anh ấy, jihoon gọi nhiều như vậy hẳn phải có việc gì quan trọng lắm, sau ba hồi chuông đầu dây bên kia liền có tiếng trả lời.
"này jeon t/b em làm gì mà anh gọi mãi chẳng được thế hả ?"
"sorry nha, em xem tv ngủ quên lúc nào chẳng hay."
"dạo này sao buổi sáng em ngủ nhiều thế ? buổi tối ngủ không ngon giấc à ? em đấy ngủ nhiều đến chẳng có thời gian cho anh."
"em hay gặp ác mộng bị tỉnh giấc giữa đêm, thứ hai tái khám em sẽ bảo với bác sĩ. à mà có chuyện gì quan trọng sao tự nhiên gọi em hẳn mười cuộc thế ?"
"giờ em rảnh không ? qua studio của anh liền đi, anh có thứ này quan trọng lắm muốn cho em xem."
"gì đây, gấp đến vậy sao. dạo gần đây em không muốn ra ngoài cho lắm, chỉ muốn ở nhà thôi."
"thôi mà gặp anh chút đi, từ ngày hôm đó anh chả gặp được em lần nào."
"được rồi em thay quần áo xong sẽ đến liền, mà tối nay anh có định đến chi nhánh nhà hàng mới của anh mingyu không, em muốn đến xem một chút."
"tối nay anh và soonyoung cũng định đến đấy, em mau thay đồ đi, tụi mình xem xong thì đi luôn."
"vâng, em biết rồi."
ngắt máy, ngồi thẫn thờ giây lát, tôi chợt nghĩ về mingyu, anh ấy là bạn thân của seokmin không biết liệu tôi đến đó có vô tình gặp anh ấy không nữa, tôi không muốn gặp seokmin vào lúc này đâu trời ạ. gạt bỏ mấy suy nghĩ linh tinh tôi nhanh chóng chạy lên lầu thay quần áo rồi đến gặp uri jihoonie thôi.
thay đồ xong, tôi chào dì giúp việc rồi mới đi khỏi nhà, đi ra khỏi khu nhà của mình tôi bắt một chiếc taxi đi đến cửa hàng của anh nhạc sĩ họ lee, cửa hàng của anh jihoon nằm ở ngoài đường lớn, không khó để taxi có thể đưa tôi đến được nơi đó. khi đến nơi tôi đứng trước cửa hàng hoa ngắm nghía một chút, lần nào đến đây tôi cũng dành chút ít thời gian ngắm nhìn nó, cửa hàng mang vibe mà tôi rất thích, vừa ấm áp lại vừa sang trọng, nếu có thời gian rảnh tôi cũng muốn mở một cửa hàng nhỏ của riêng tôi, bán những loài hoa mà tôi thích, chắc sẽ tuyệt lắm đây.
đẩy cửa bước vào, nhân viên nghe thấy tiếng chuông gió treo ở cửa liền ngẩng đầu nhìn về phía tôi, khi nhận thấy tôi là người quen họ liền mỉm cười xem như lời chào, tôi cũng thân thiện cười chào lại họ sau đó vội bước vào phía trong hướng cầu thang mà đi thẳng lên. phía trên lầu chính là studio thu nhỏ của anh nhạc sĩ, lúc đầu anh ấy không định mở tiệm hoa đâu nhưng anh jihoon đã kể với tôi rằng anh có xem một bài viết trên mạng rằng mỗi loài hoa đều mang trên mình một ý nghĩa, anh muốn tìm ý tưởng sáng tác từ những loài hoa nên sau đó lee jihoon đã quyết định mở luôn một cửa tiệm cho nóng.
khi đã đứng trước căn phòng tôi gõ nhẹ cửa để người bên trong có thể mở cửa cho tôi, đứng đợi một lúc thì kwon soonyoung liền thò mở cửa thò đầu ra xem thử người gõ cửa là ai, nhận thấy là tôi liền cười cười mở toang cửa cho tôi vào, tôi cũng không bắt ngờ lắm khi thấy soonyoung ở đây, dù gì người ta cũng là bồ của anh nhạc sĩ mà. khi đã vào trong tôi chọn cho mình một chỗ ngồi êm ái rồi đưa mắt tìm kiếm bóng hình anh của tôi.
"uri jihoonie của em đâu anh kwon ?"
"nè nè nè, ai là jihoonie của em hả, cậu ấy là của anh nghe chưa nhóc."
"rồi rồi của anh, mau khai ra anh ấy đâu rồi hả ?"
"đang ở trong phòng thu á, úi ra rồi kìa."
tôi quay đầu nhìn về hướng soonyoung chỉ thì thấy jihoon đang từ trong phòng thu đi ra với bản nhạc trên tay và đôi mài chau lại cau có, nhìn thấy tôi anh ấy không chau mài nữa mà liền cười hiền ngồi xuống chiếc ghế đối diện với tôi.
"em đến rồi à, anh cho em xem cái này nè."
nhận lấy tờ giấy anh nhạc sĩ đưa với chi chít là nốt nhạc trên đó tôi có hơi khó hiểu nhìn anh.
"anh mới viết bài này nhưng lại không kiếm ai hát demo hợp ý, lúc nãy anh hát thử cũng thấy không ổn nên muốn nhờ em giúp anh hát demo."
tôi im lặng nhìn vào tờ giấy trên tay, lẩm nhẩm đọc những dòng chữ trên đó.
"nhưng sao lại là em chứ ?"
"anh nghĩ màu giọng của em rất hợp với bài này, nên anh mới gọi em đến đây hát thử xem sao."
tôi có hơi chằn chừ không biết có nên đồng ý hay không vì vốn tôi có phải ca sĩ đâu mà lại đi hát demo chứ. nếu hát không hay chẳng phải là phá hoại luôn bài hát của anh sao.
"chỉ hát để thử thôi, anh đảm bảo sẽ không ai nghe được bản demo này trừ hai ta và ca sĩ mua bản nhạc còn có soonyoung nữa."
"thôi được rồi, hát một đoạn thôi nha."
"được được, mau vào phòng thu đi."
tôi cởi bỏ áo khoác và túi để xuống chỗ mình vừa ngồi, tiến đến chỗ phòng thu mở cửa bước vào, khi đã đứng trước micro tôi đeo tai nghe vào ra hiệu cho anh jihoon mở nhạc cho tôi nghe thử, sau khi đã nghe xong tôi lấy lại bình tĩnh, hít thở thật sâu ra hiệu anh ấy mở nhạc lại lần nữa để tôi bắt đầu hát.
khi thu âm xong tôi nhanh chóng tháo tai nghe bước ra khỏi phòng thu, jihoon và soonyoung mắt dõi theo tôi chằm chằm từ lúc tôi bước ra khỏi phòng thu cho đến lúc tôi ngồi xuống sofa. mặt kwon soonyoung có phần hơi bất ngờ không ngừng cười cười khi thấy tôi.
"chà jeon t/b hát hay thật đấy, làm idol đi anh làm quản lý cho, anh làm quản lý là bao đắt show."
"anh đừng chọc em nữa mà. jihoon anh tài thật đó viết ra bài hát hay như vậy, vừa hát mà em vừa thấy mình đang ở cánh đồng trồng cả dàng hoa tulip luôn í. em thấy vui lắm khi có thể là người hát bài này đầu tiên."
jihoon nhìn tôi cười hiền nói.
"anh biết ngay là em sẽ thích bài này mà. phiền em quá, sức khoẻ chưa khỏi hẳn mà anh lại bắt em đến thu âm nữa."
" có gì đâu chứ, em gặp được những người em yêu quý có khi sức khoẻ em sẽ tốt hơn thì sao, với cả giúp được anh em cũng rất vui. nhưng mà hát đau họng quá tối nay phải khao em một chầu lớn đấy."
"được được, anh thay jihoon đãi em một chầu xem như cảm ơn em nhá, nếu đã thu âm xong thì đi thôi, nhà hàng của ông chủ kim thẳng tiến."
kwon soonyoung lên tiếng kéo chúng tôi ra khỏi cuộc trò chuyện giữa hai người, một tay nắm tay jihoon tay kia nắm tay tôi kéo hai chúng tôi đi ra khỏi studio hướng đến nhà hàng của ông chủ mingyu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro