- Nước Mắt Mang Mùi Vị Ngọt Ngào.
Đan Ny lắc đầu, một tiếng "Không" còn chưa nói ra, bên ngoài liền truyền đến âm thanh quen thuộc "Phiên bản giới hạn toàn thế giới, cô ta mua không nổi."
Giọng nói vừa rồi là của Phương Kỳ, bên cạnh nàng ta còn có hai trợ lý nữa. Hai trợ lý trong tay đều xách đầy đồ, dáng vẻ cực kì thỏa mãn.
Phương Kỳ vừa tiến đến, mấy người nhân viên đều tiến lên cúi đầu khom lưng: "Phương tiểu thư, cô đã tới!"
"Phương tiểu thư, trong cửa hàng có nhiều mẫu mới, để tôi đi lấy cho cô xem qua."
"Phương tiểu thư, mời cô uống nước."
"Phương tiểu thư, cô ngồi xuống nghỉ ngơi, chúng tôi lập tức lấy mấy mẫu mới nhất cho cô chọn."
Một đám người vây quanh Phương Kỳ, đãi ngộ này quả thực có thể so với thái hậu. Phương Kỳ chỉ vào chiếc váy trên tay Đan Ny: "Chiếc váy trong tay cô ta, tôi muốn." Nhân viên bán hàng sửng sốt, có chút khó xử mà nhìn về phía Đan Ny.
"Tiểu thư, chiếc váy này..." Đan Ny cười một chút, chuẩn bị đem váy đưa cho cô nhân viên, lại nghe thấy Phương Kỳ nói: "Việc gì phải hỏi, chiếc váy này đâu phải để loại người thấp kém cũng có thể mua, mang váy lại đây."
Đan Ny nghe thấy mấy lời này, mày hơi nhíu lại một chút. Nữ nhân viên hướng dẫn mua hàng, nghe xong, lúc này mới cẩn thận đánh giá Đan Ny một cái.
Đan Ny khí chất sang trọng, thế cho nên vừa rồi lúc nàng tiến vào, nhân viên bán hàng liền niềm nở giới thiệu, đến lúc này, nhìn kĩ mới phát hiện toàn thân nàng không một món đồ nào là hàng hiệu, ăn mặc cực kì bình thường.
Nữ nhân viên nháy mắt thay đổi thái độ "Tiểu thư, phiền cô đưa váy cho tôi." Đan Ny trầm mặc, nhất thời cũng không động đậy, bàn tay nắm chặt váy.
"Đan Ny, cô bình tĩnh, chiếc váy này rất quý, làm hỏng cô cũng không đền nổi đâu."
Phương Kỳ giả vờ làm người tốt, nhưng mỗi lời nói ra đều mang theo sự trào phúng, giống như đang xem kịch vui.
Nhân viên nghe Phương Kỳ nói như vậy, lập tức cũng kêu lên "Đừng! Tiểu thư, cô nhẹ tay một chút, chiếc váy này rất đắt!"
Đan Ny lúc này không nhịn được, đem váy đặt lên quầy thanh toán "Gói lại cho tôi."
Mấy nhân viên đều cùng nhau sửng sốt một hồi lâu, tròn mắt nhìn nhau. Phương Kỳ cười rộ lên, chế giễu: "Đan Ny, mua không được cũng không quá mất mặt, tôi sợ thẻ tín dụng của cô không đủ tiền đâu."
Phương Kỳ đi tới gần nàng, kéo chiếc váy lại: "Chiếc váy này tôi mua, thanh toán." Nói xong liền lấy ra một chiếc thẻ tín dụng. Nhân viên mỉm cười đi tới cầm lấy thẻ của Phương Kỳ.
"Chiếc váy này tôi là người muốn lấy trước, ở nơi này các cô cũng phải coi trọng thứ tự trước sau chứ?"
"Chuyện này..." nữ nhân viên ấp úng, e ngại nhìn nàng.
"Thanh toán!" Đan Ny cầm chiếc thẻ của Trần Kha đưa cho, nàng ném mạnh lên bàn.
Chiếc thẻ thực quý giá, không chỉ có nhân viên sửng sốt, mà cả Phương Kỳ cũng ngạc nhiên.
"Thanh toán nhanh đi, tôi không có thời gian, đừng thất thần."
"Lập, lập tức thanh toán cho tiểu thư." Những ai trong tay có chiếc thẻ đen này, không chỉ là người có tiền chỉ sợ thân phận cũng cực kì cao quý. Nhân viên nháy mắt liền trở nên cung kính, vội vội vàng vàng giúp Đan Ny thanh toán.
Đan Ny xách theo váy rời đi, Phương Kỳ đi tới bên cạnh nàng, nhíu đôi lông mày đánh giá nàng "Đan Ny, cô thật sự được người giàu có bao nuôi?"
Đan Ny nhìn nàng ta một cái "Cô cho rằng ai cũng giống như cô sao?"
Vì đã mua chiếc váy này, nàng tự nhiên lại muốn mua thêm một chiếc túi, một đôi giày phù hợp. Chỉ là khi mua giày và túi, Đan Ny phải chú ý giá tiền của từng món một.
Kỳ thật, sau khi mua váy xong Đan Ny liền hối hận. Chiếc váy này vô cùng đẹp, nhưng cũng không nên tốn nhiều tiền như vậy để mua. Nàng lúc ấy do bị Phương Kỳ khích bát nên mới trở nên hồ đồ.
Nàng xách ba túi đồ ra cửa, trái tim như rỉ máu. Lúc nàng ra khỏi khu thương mại Thiên Kim, mới hơn bốn giờ chiều.
Đan Ny tìm ở gần đấy, một quán cà phê, nàng ngồi chờ. Ngồi xuống ghế, nàng nhắn tin nhắn cho Trần Kha "Em mua xong quần áo rồi, họp báo khởi quay là khi nào?"
"Em đang ở đâu?" Trần Kha nhắn tin lại rất nhanh, giống như từng phút, từng giây cô đều nhìn chằm chằm chiếc di động. Đan Ny ôm di động cười tủm tỉm
"Ở tiệm cà phê bên cạnh thương mại Thiên Kim."
"Em chờ chị một lát, chị lập tức đến đón em." Trần Kha quả thực rất nhanh liền tới, lúc cô đến Trịnh Đan Ny mới uống được một phần tư cốc cà phê.
Nàng ngơ ngẩn nhìn cô "chị lái máy bay tới à?" Trần Kha bị nàng chọc cười, xoa đầu nàng, ngồi xuống bên cạnh.
Đan Ny sờ sờ tóc "Đừng làm rối tóc em."
Tầm mắt cô hướng tới mấy túi đồ của nàng, Trịnh Đan Ny có chút chột dạ, lấy lòng đem cà phê đưa tới trước mặt Trần Kha "Chị muốn uống cà phê không?"
Trần Kha cười "Đương nhiên." Cô cầm cốc, môi cố ý đặt lên vị trí Đan Ny vừa uống.
Cô uống xuống một ngụm, đặc biệt đắc ý cười với Đan Ny "Cái này xem như gián tiếp hôn môi phải không?" Đan Ny trừng mắt nhìn cô một cái.
Nghĩ đến chiếc váy mình vừa mua, Đan Ny bối rồi, chậm rì rì đưa chiếc thẻ đen cho Trần Kha "Cái này...Trả lại cho chị..."
Đôi mắt nàng, liếc cái túi đựng váy, thật cẩn thận nói: "Cái kia...Em mua một chiếc váy...Rất đắt..."
Từ lúc Đan Ny lấy chiếc thẻ ra, Trần Kha sắc mặt liền không tốt lắm, giờ phút này khuôn mặt trầm xuống, nghe nàng nói.
Đan Ny nhìn Trần Kha, ngón tay viết một con số "bảy" sau đó lập tức nói: "Em sẽ trả cho chị! Chờ em kiếm được tiền sẽ trả lại cho chị!"
Trần Kha khuôn mặt trở nên đen thui nhìn chằm chằm nàng, huyệt thái dương giật giật "Đan Ny, em nhất định phải làm rõ cái này với tôi phải không?"
Đan Ny thấy cô tức giận, nhỏ giọng mà nói: "Em không phải có ý gì khác...Đến chị em ruột còn tính toán với nhau cơ mà."
"Ai coi em là chị em? Đan Ny, em nghe cho rõ! Chị là lão công của em, em tiêu bao nhiêu tiền chị cũng không đau lòng, chỉ cần là em muốn, muốn mua cả thương mại Thiên Kim, chị cũng không tiếc."
Đan Ny kinh ngạc mà há to miệng. Trần Kha đem chiếc thẻ ném tới phía nàng "Cầm lấy! Không được trả lại cho chị!"
Trần Kha vô cùng tức giận, Đan Ny không dám cãi lại cô, thành thật cất chiếc thẻ đi.
Nhưng, trong lòng hạ quyết tâm về sau nàng sẽ không đụng tới chiếc thẻ này nữa. Ở quán cà phê một lúc Trần Kha kéo Đan Ny ra ngoài, thuận tay giúp nàng xách mấy túi đồ.
"Muốn ăn cái gì?" Đúng lúc là thời gian ăn tối, lên xe Trần Kha vừa khởi động xe vừa hỏi nàng.
Đan Ny lắc đầu "Em không biết, chị tự nghĩ đi."
"Gần đây có một quán ăn lâu đời, ăn rất ngon."
"Cũng tốt." Đối với phương diện ăn uống, Đan Ny thật sự không kén ăn. Đi một lúc, Đan Ny mới biết, Trần Kha là khách quen của quán ăn đó.
Quán ăn kia dù trong trung tâm thành phố, nhưng là ở trong một ngõ nhỏ hẻo lánh, vị trí không tốt lắm cho nên làm ăn cũng không tốt lắm, nhưng bên trong rất sạch sẽ bàn ghế mang phong cách cổ, rất lâu đời ánh đèn thật sự ấm áp, màu trắng mang theo vẻ ấm áp.
Đi vào, bà chủ liền đi ra chào đón " Trần Tổng, đã lâu không gặp cô."
Bà chủ tuổi ngoài bốn mươi, rất hiền hòa. Bà chủ nhìn Trần Kha tay nắm chặt tay Đan Ny, hơi hơi ngẩn ra một chút ngay sau đó cười càng sáng lạn "Trần Tổng, đây là bạn gái của cô sao?"
Trần Kha hơi hơi mỉm cười "Là vợ của tôi."
Bà chủ dáng vẻ khiếp sợ "Trần Tổng, cô đã kết hôn?" Trần Kha cười một chút, gật gật đầu.
"Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng cô nha, Trần Tổng."
Trần Kha cười nói: "Cảm ơn." Bà chủ nhìn Đan Ny, trong mắt lộ ra vài phần vui mừng.
Trần Kha mang Đan Ny đến vị trí bên phải gần cửa sổ. Cô trước kia thường tới nơi này, ăn cơm uống rượu, mỗi lần ngồi là vài tiếng đồng hồ, rất an tĩnh. Lúc tâm tình phiền muộn, tới nơi này sẽ trở nên thoải mái.
Mới vừa ngồi xuống, di động Trần Kha liền vang lên, "Em ngồi đây, chị đi ra ngoài nhận điện thoại."
Đan Ny gật gật đầu "Chị đi đi." Trần Kha vừa mới rời đi, bà chủ đã cầm thực đơn đi tới "Trần phu nhân, cô xem xem, muốn ăn cái gì."
Đan Ny mỉm cười nói: "Chờ chị ấy quay lại đã."
Bà chủ cười nói "được" lại cẩn thận nhìn Đan Ny trong chốc lát, thật lâu sau nhịn không được nói: "Trần phu nhân, tôi đã thấy cô."
Đan Ny có chút ngây ra "Phải không?" Ngay sau đó, lại phản ứng nàng nói tiếp "Là trên ti vi sao?"
Bà chủ cười lắc đầu "Ở di động của Trần Tổng."
Đan Ny mờ mịt mà nhìn bà. "Trần Tổng là khách quen của quán chúng tôi, lúc trước thường xuyên tới đây ăn cơm. Hai năm trước đây, khi đó Trần Tổng còn đang gây dựng sự nghiệp, có một hôm cô ấy uống rất nhiều rượu, sau đó mở album trong di động cho tôi xem. Trần phu nhân, cô biết không trong album tất cả đều là ảnh chụp cô. Vừa rồi khi cô bước vào, tôi liền nhận ra."
Đan Ny kinh ngạc "Trong album tất cả đều là tôi?"
"Đúng vậy, Trần phu nhân, Trần tổng thật sự rất yêu cô. Trước kia tôi có hỏi cô ấy, nếu thích cô như vậy, tại sao không bày tỏ. Cô ấy khi đó, sự nghiệp chưa ổn định, cô ấy nói với tôi không muốn cô đi theo cô ấy chịu khổ, sợ bản thân không có năng lực làm cho cô hạnh phúc. Coi ấy, lúc đó luôn chỉ có một mình, luôn một mình ngồi ở một góc nhìn chằm chằm di động đến phát ngốc, mỗi lần như vậy đều tận mấy giờ đồng hồ. Đến bây giờ khi tôi nghĩ tới bộ dáng lúc đó của cô ấy vẫn có chút chua xót."
Chủ tiệm nói có chút cảm khái, đôi mắt hồng hồng, bà giơ tay lau khóe mắt cười nói: "Nhưng hiện tại rất tốt, thấy cô và Trần Tổng sống hạnh phúc, tôi thật sự rất vui."
Đan Ny ngơ ngẩn mà ngồi ở chỗ đó, trong đầu tất cả đều là lời bà chủ vừa nói với nàng: "Cô ấy nói với tôi, không muốn cô đi theo cô ấy chịu khổ, sợ không có năng lực làm cho cô hạnh phúc."
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Trần Kha khi nói những lời này, rõ ràng cô là người cao ngạo như vậy, lại bởi vì sợ không đem đến hạnh phúc cho nàng, tự ti không dám tới gần nàng.
Đan Ny nghĩ, trái tim nàng thật đau, đau đến nàng thở không nổi nữa, đôi mắt đỏ bừng. Trần Kha nói chuyện điện thoại xong liền đi vào mới vừa ngồi xuống, liền thấy Đan Ny đôi mắt đỏ hồng nhìn cô.
Cô bỗng dưng cả kinh, hoảng loạn nói: "Làm sao vậy? Tại sao em lại khóc?"
**************
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro