- Thực Ra Tôi Đã Yêu Thầm Em.
Lưu Lực Phi hít một hơi, chờ Đan Ny xuống xe khí trong bụng cuối cùng mới hạ xuống.
Cô thích Đan Ny nhiều năm, chung quanh mọi người đều biết, Đan Ny cũng biết vừa rồi bảo nàng kết hôn với cô tuy rằng chuyện này vô cùng đường đột nhưng cô rất nghiêm túc cuối cùng những lời nói cô để trong lòng đã có thể nói ra nhưng không nghĩ rằng nàng dứt khoát cự tuyệt như vậy ít nhiều gì cũng có chút tiếc nuối, đau khổ trong lòng.
Nhiều năm trôi qua, nàng vẫn chưa có thể tiếp nhận cô.
"Lực Phi, em...em về nhà đây, cám ơn chị đã đưa em về." Không khí có chút xấu hổ Đan Ny cũng không biết nên nói gì thêm.
Nàng nói xong, thấy Lưu Lực Phi vẫn im lặng, liền tháo dây an toàn xuống xe.
Nào biết vừa xuống xe, Lưu Lực Phi đã đi tới nhìn chằm chằm nàng: "Hôm nay làm gì?" "Hả?" Đan Ny hốt hoảng một giây ngay sau đó phản ứng lại: "Chút nữa phải đi thử vai, em về chuẩn bị một số thứ."
"Chị đưa em đi." Lưu Lực Phi nói.
Đan Ny vội vàng xua tay "Không cần, chờ lát nữa Mộng Dao sẽ đến đón em."
Lưu Lực Phi cau mày "Cô ấy có xe sao?"
Lưu Lực Phi nhìn nàng một cái bất đắc dĩ "Chị chờ em, lát nữa sẽ lái xe đưa em đi."
"Không cần, kì thật..." Đan Ny nhỏ giọng.
Lưu Lực Phi căn bản không nghe nàng, lôi kéo tay nàng về phía chung cư vừa đi vừa nói: "Cái gì không cần, em chẳng lẽ tính định ngồi xe taxi đi thử vai? Giới giải trí toàn là người có thế lực, Ngồi xe taxi đi thử vai người ta sẽ xem em là người không có gia thế đàng hoàng, ai dám chọn em?"
"....." Lưu Lực Phi tuy rằng nói năng tàn khốc, nhưng Đan Ny lại không từ nào có thể phản bác. Bởi vì lời cô nói là sự thật trong showbiz có rất nhiều người có tiền ngược lại thực lực không quan trọng.
Lưu Lực Phi đi theo Đan Ny lên tầng.
Mặc dù là nhà nàng nhưng cô thường xuyên lui tới, quen cửa quen nẻo mà đi vào phòng bếp lấy một ly nước.
Đan Ny vào phòng ngủ lấy quần áo đi ra hướng phòng tắm nói: "Chị ngồi xem TV một lát nhé."
Lưu Lực Phi " Ừm" một tiếng, ngồi ở trên sofa nhàm chán đổi kênh.
Hiện giờ phim truyền hình đúng là càng ngày càng khó coi diễn viên hầu hết toàn là đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Kênh thay đổi liên tục, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước. Lưu Lực Phi trong lòng hơi mất tự nhiên, theo bản năng nhìn chằm chằm cửa phòng tắm.
"Trần Tổng, xin hỏi ngài tại sao lại quyết định thành lập công ty điện ảnh? Lĩnh vực này đối với ngài mà nói hoàn toàn không liên quan hay liệu có phải gần đây IP điện ảnh tăng mạnh cho nên ngài cũng nghĩ tới muốn thử sức dành một suất không ?"
TV truyền đến tiếng nói thanh thúy của nữ MC.
Lưu Lực Phi theo bản năng mà quay đầu lại. Trong TV, Trần Kha cao ngạo ngồi trên khán đài, phía dưới là vô số phóng viên truyền thông mỗi người đều nóng lòng muốn phỏng vấn cô ta.
Lưu Lực Phi đang xem thấy Trần Kha, sắc mặt liền trầm xuống.
Trần Kha đạm mạc, thong dong hỏi lại phóng viên ban nãy "Dành 1 suất, cô cảm thấy tôi cần 1 chút tiền ấy?"
Một câu...khiến cho phóng viên á khẩu không trả lời được trợn mắt há hốc mồm.
Bất quá...đối với lĩnh vực không phải của mình chuyên thông nhưng trong 2 năm có thể đứng trong bảng danh sách những người giàu có top thế giới, Trần Kha nói như vậy thật sự đúng là không thiếu chút tiền ấy.
Bị nói đến, sắc mặt nữ phóng viên đỏ lên hít một hơi thật sâu cẩn thận hỏi lại một câu "Vậy vì sao ngài lại quyết định như vậy?"
Trần Kha nhẹ nhàng hạ mi mắt nói giỡn: "Cô đoán thế nào?"
Giọng nói vừa dứt, cửa phòng tắm đã bị mở ra. Lưu Lực Phi run rẩy theo bản năng mà tắt TV.
Đan Ny mặc áo tắm dài, trong tay cầm khăn lông lau tóc đi về hướng phòng ngủ "Chị chờ em một chút."
Lưu Lực Phi " Ừm " một tiếng "Không vội, cứ từ từ."
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên "Khẳng định là Dao Dao tới!" Đan Ny còn chưa đi vào phòng ngủ, nghe thấy tiếng chuông liền tới mở cửa.
Cũng không nhìn qua kính lúp, trực tiếp mở cửa ra. Trần Kha xách theo túi đồ đứng ở bên ngoài.
Đan Ny kinh ngạc mà nhìn cô, ấn đường nhíu lại "Sao chị lại tới đây?"
Trần Kha nâng con mắt, nhìn nàng thật sâu nàng để ướt tóc mặc áo tắm chỗ cổ áo lộ ra tới nửa mảng da thịt trắng nõn, cô chợt nhướng mày cười khẽ, ánh mắt trở nên ái muội, thanh âm trầm thấp mà nói: "Em đây là...tắm rửa sạch sẽ chờ tôi tới sao?"
Đan Ny đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền phản ứng lại, mặt nàng nóng lên, thấp giọng hét lên một tiếng "Chị nói bậy gì đó?!" Nói xong liền cố sức đóng cửa lại.
Lưu Lực Phi từ trong phòng đi ra, tay phải cố ý đặt lên vai Đan Ny, cô ta nhìn Trần Kha bằng ánh mắt khiêu khích "Trần Kha, đã lâu không gặp."
Trần Kha lúc này mới phát hiện ra Lưu Lực Phi, trong mắt ý cười nháy mắt thu xuống sắc mặt nặng nề.
Cô nhìn tay Lưu Lực Phi đặt ở trên vai Đan Ny, trong lòng giống như bị một tảng đá đè nặng, buồn đến không thở nổi.
Cô cứ như vậy nhìn hồi lâu, tâm cũng một chút một chút mà lạnh xuống. Cuối cùng nâng đầu nhìn Đan Ny, liếc mắt một cái lạnh lùng cười khẽ một tiếng không nói một câu xoay người rời đi.
Bóng dáng Trần Kha biến mất ở hành lang, thang máy truyền lại thanh âm đóng lại.
Đan Ny còn đứng ở cửa, vẫn không nhúc nhích nhìn Trần Kha vừa rời đi. Trong lòng nàng trở nên khó chịu khó chịu đến nỗi giống như bị dao nhỏ đâm vào, rất đau.
Lưu Lực Phi buông tay từ trên vai nàng xuống, nhìn chằm chằm nàng "Chị đã nói em không thể quên được cô ta, còn không thừa nhận."
Đan Ny trong lòng run rẩy, thu hồi tầm mắt cũng là không nói một câu xoay người trở về trong phòng.
Lưu Lực Phi nghe thấy cửa phòng ngủ đóng lại, trong lòng nén giận một chân đá vào bên cạnh tủ giày, lại vẫn là phát bực, như thế nào cũng không thể hạ hỏa.
Trần Kha từ thang máy đi ra, trong tay còn xách theo túi là cô mua cho Đan Ny cơm trưa.
Cô biết nàng tối hôm qua bị đuổi ra đoàn phim, lường trước nàng sẽ ở trong nhà nghỉ ngơi liền cố ý tan làm sớm mua cho nàng cơm trưa mang tới đây.
Nàng không thích ăn cơm trưa, nói là giảm béo gì đó nhưng kỳ thật nàng đã rất gầy.
Cô nhìn chính mình xách theo túi đồ trong lòng khó chịu đến hốt hoảng.
Qua một lát, vẫn là đi đến thùng rác bên cạnh ném hộp cơm đi sau đó liền bước ra ngoài lên xe.
Tài xế Lý có chút kinh ngạc "Trần Tổng, như thế nào nhanh như vậy đã quay lại?"
Trần Kha dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Cô không trả lời, chỉ là đột nhiên nhớ tới năm thứ ba đại học ngày đó là sinh nhật cô.
Đan Ny sáng sớm đã chạy đến nhà cô. Khi đó nhà cô ở trong hẻm nhỏ đó là nơi nghèo nhất thành phố nói thực ra nó rất bẩn.
Đan Ny chạy tới mặc áo lông vũ màu hồng nhạt, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn. Khi cô mở cửa, thấy nàng đang cười khiến cho cô cảm thấy rung động, trước đây cô chưa từng thấy qua Đan Ny lại xinh đẹp đến như vậy, ánh mắt cô đã dán chặt lên nàng từ ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy.
Cô giật mình, nửa nhướn mày hỏi nàng "Sao cô lại tới đây?"
Trong tay nàng xách theo cái bánh kem, cười hì hì "Em tới đưa cho Kha Kha bánh kem, là do chính tay em làm."
Nàng giống như đưa một đồ vật quý giá cho cô, mặt nàng đã đỏ một mảng.
Cô hừ một tiếng "Ai cần cô làm bánh kem." Nói tới nói lui vẫn là nhận lấy bánh kem trong lòng cô trộm cao hứng. Cô cầm hộp bánh kem, giống như đang ôm bảo bối xoay người hướng vào phòng. Nào biết đi được hai bước, quay đầu lại vẫn thấy Đan Ny còn đứng ở cửa cô trầm mặt "Thất thần làm gì? Mau vào đi, cô muốn đứng ở bên ngoài sao?"
Đan Ny hắc hắc cười "Cái kia...Kha Kha có thể cho em một chậu nước không? Giày em bị bẩn lau sạch xong sẽ vào."
Trần Kha hơi hơi ngẩn người, đặt bánh kem xuống quay đầu bước tới.
Đan Ny đi giày thể thao mới màu trắng, nhưng màu trắng trên giày đã có một mảng vàng là không cẩn thận dẫm phải đất bùn.
Đan Ny lôi tay áo cô "Em không cẩn thận dẫm phải, Kha Kha giúp em mang một chậu nước tới em lau khô sẽ vào nhà."
Nàng không nghĩ sẽ làm nhà Trần Kha bị bẩn.
Trần Kha nhìn chằm chằm giày nàng sắc mặt ngưng trọng. Cô không nói một lời mà trở lại trong phòng mang chậu nước lạnh tới.
Cô ngồi xổm xuống đem khăn lông làm ướt lau giày cho Đan Ny.
Đan Ny vội vàng đẩy cô "Để tự em làm đi!"
Cô gỡ tay nàng, thanh âm thấp nói một câu "Bẩn."
Trần Kha cúi đầu, trầm mặc giúp nàng lau giày lau một lần lại một lần, đổi nước một lần lại một lần vẫn là cảm thấy rất bẩn giống như thế nào cũng không lau sạch.
Cứ như vậy trong nháy mắt, cô cảm thấy Đan Ny bị bẩn giày tựa như chính cô căn bản là không nên xuất hiện ở cuộc đời của nàng. Bọn họ hoàn toàn là hai thế giới khác biệt nàng là trên bầu trời, cô là dưới mặt đất. Nàng nên ở khu biệt thự xa hoa, chứ không phải ở nơi cũ nát dơ bẩn này.
Trong 1 khắc...Cô oán hận vận mệnh của mình, hận ông trời vì cái gì không cho cô một cuộc sống cao thượng một chút để có thể cùng nàng xứng đôi. Cô lau đi lau lại giày nàng cuối cùng vẫn là Đan Ny gắt gao mà cầm tay cô "Đừng lau nữa, đã thực sạch sẽ."
Cô trầm mặc một lát, nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng.
Trần Kha xoay người trở lại trong phòng, đem bánh kem vừa nhận lấy lại xách ra đưa cho Đan Ny "Cô đi đi."
Đan Ny phát ngốc mà nhìn cô "Làm sao vậy?"
Trần Kha nói: "Bảo cô đi thì đi, tôi không thích ăn bánh kem!"
Cô đột nhiên thay đổi thái độ, Đan Ny khó chịu đến đỏ hốc mắt "Em chỉ là muốn chúc mừng sinh nhật Kha Kha mà thôi, em...''
"Không có gì lạ!" Cô nói, liền bưng chậu nước vào muốn đóng cửa, cô lại bổ sung một câu "Về sau đừng tới tìm tôi."
Cho dù tới hiện tại, nghĩ đến khi đó trong lòng vẫn là sẽ có chút khó chịu.
Trần Kha mở mắt, nhìn ngoài cửa sổ xe như nước, đôi mắt hơi hơi có chút chua xót phiếm hồng. Khi thời niên thiếu, cô không có tư cách thích nàng hiện giờ có tư cách nhưng nàng đã không còn...
**********
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro