- Canh Giữ Tình Nhân.
"Đặt phòng." Trịnh Đan Ny mỉm cười với tên chủ quán béo ú quen thuộc, mặc dù có hơi sợ nhưng hắn vẫn khá rạng rỡ để chào đón nàng bởi ra nàng là một vị khách hạng nặng.
Trịnh Đan Ny ngó mắt sang người phục vụ đang bận rộn bên quầy rượu, nàng âu yếm nhìn Trần Kha từ xa với đôi mắt ngọt ngào đồng thời cũng vỗ lấy vai tên chủ quán, nói nhỏ và nhẹ nhàng. "...Kha Tử..."
Tên chủ quán ồ một tiếng ra vẻ hiểu chuyện, hắn dám chắc trong bụng rằng bảy phần Trịnh Đan Ny đã để mắt đến tên phục vụ ''mỹ nam'' của quán hắn. Nên lại dám giở giọng làm giá. "Ừm...Đản Tỷ nè, quán của tôi...bây giờ đang thiếu phục vụ nên..."
"Bao nhiêu?" Trịnh Đan Ny nhướn mày hỏi thẳng ý của hắn. Hắn lập tức cười phà lên.
"Thật ra, tôi không có ý gì đâu! Chỉ là..."
"Cầm lấy!"
Trịnh Đan Ny rút tờ tiền lớn quăng vào người hắn, rồi trừng mắt. "Bây giờ làm sao?" Hai tên đàn em to con phía sau lưng Trịnh Đan Ny cũng đủ làm tên chủ quán lạnh gáy, hắn nghĩ thôi thì cứ kệ, ăn xé một chút thế là đã đủ rồi...nên lại lễ phép.
"Mời chị về phòng số 7. Tôi sẽ cho cả người và rượu vào."
Trịnh Đan Ny cùng hai đứa em bước lên tầng dành cho khách VIP, nàng để hai đứa bên ngoài canh cửa, còn mình thì lòng rộn ràng ngồi ở bên trong đem son phấn ra trang điểm lại cho thật cẩn thận. Chờ đợi con mồi vào rồi tấn công.
Bên ngoài có hàng chục ánh mắt đang nhìn chằm chằm Trần Kha, nếu nàng không chi ít thời gian ra để đến ''trông'' cô ấy, chắc cô ấy sẽ bị câu đi mất.
Nghĩ đến đã có chút ghen tức, một giây cô ấy ở nơi này nàng ngày nào cũng lao tâm suy nghĩ...đây đâu phải là nơi đàng hoàng? nhỡ cô ấy bị ai đó bày kế xấu, nhỡ bị lừa chuốc thuốc thì...nàng làm sao biết? (Này giành cho Đản Tỷ đúng hơn 😂)
Tâm trạng vừa suy nghĩ một tí đã trầm xuống hẳn, nàng cất cây son vào giỏ rồi hẳn hoi vuốt tóc ngồi chờ...
"Trịnh Đan Ny!!!"
Trần Kha một sau khắc liền lao ầm vào, đóng cửa mạnh mẽ, phi vào ghế ấn mạnh cả người nàng vào lưng ghế, tay đặt mạnh chai rượu lên bàn, mặt đối mặt với nàng, khoảng cách cả hai chỉ vỏn vẹn 5 cm, cô ấy trừng mắt giận dữ... "Em lại định làm cái gì nữa??!"
"Gần như vậy...?" Trịnh Đan Ny đưa ánh mắt và giọng nói câu dẫn hết mức sau sự ngạc nhiên của Trần Kha. "Chị muốn hôn người ta sao?"
Nàng đang nói chuyện không liên quan, Trần Kha nhăn mặt khó chịu quát lớn hơn. "Tôi không có đùa!!! Em làm cái gì ở đây??!"
"Còn gì nữa...?" Trịnh Đan Ny hôn nhẹ lên môi Trần Kha, nàng quàng tay quanh cổ cô ấy, thái độ âu yếm tràn đầy. "Muốn gặp chị."
"Em có thể để cuộc sống của tôi diễn ra một cách bình thường không?"
"...Ý chị là thế nào?"
"Tôi không thể tiếp tục công việc nếu em cứ lảng vảng ở đây như bóng ma."
"...Rảnh rỗi, tôi mới sang tìm chị. Sẵn đây tôi thông báo rằng mỗi ngày tôi đều sẽ chi toàn bộ lịch buổi tối của mình cho chị."
"...E...Em nói sao? Mỗi ngày?"
"...Ừm...mỗi ngày. Vì chị không chịu quay về làm thủ hạ riêng cho tôi...Nếu chị suy nghĩ lại, chịu về với tay của tôi...! Chúng ta sẽ là một cặp thật đẹp đôi." Dứt câu đôi tay không an phận của Trịnh Đan Ny đã vỗ nhẹ mông Trần Kha.
Trịnh Đan Ny làm từng đợt sóng lạnh trên lưng Trần Kha rợn lên, nàng ấy kéo cô lại, đem cô ôm lấy thật chặt. Trần Kha đang cáu, được một cái ôm từ Trịnh Đan Ny...cô có chút xiêu lòng.
Bỏ qua...thở dài sau đó Trần Kha đẩy Trịnh Đan Ny ra, cô với tay lấy chai rượu rồi rót ra ly, ung dung nâng lên, quay mặt sang nơi khác uống một mình...
Trịnh Đan Ny không ngại nhích sang tựa đầu vào vai cô ấy tình tứ. "Chị tập uống rượu như vậy...có phải là không tốt không?"
"Mặc kệ em nói gì."
Trịnh Đan Ny nhăn mặt, nàng đưa tay đẩy tay đang cầm ly rượu của Trần Kha sang một bên rồi nói với giọng khó chịu.
"Trước kia tôi uống rượu.... chị không cho! Tại sao bây giờ lại như vậy?"
"Em là em, tôi là tôi."
"Được..."
Trịnh Đan Ny luôn có cách trị cái tính dị thường của Trần Kha, nàng lấy từ đâu ra một gói thuốc...rồi cầm lấy bật lửa ở trên bàn đốt nó cho vào miệng hít một hơi.
Trần Kha quả thật ghét nhất nhìn thấy Trịnh Đan Ny sa ngã như vậy.
"Được rồi!!! Tôi sợ em rồi!!!"
"...Không...!" Trịnh Đan Ny giở thói, nàng phả một đợt khói vào thẳng mặt Trần Kha làm cô ấy cay mắt.
"Em muốn cái gì?"
"Thật sự là không thấy gì sao? người ta muốn ở cùng chị?" Trần Kha nghiêng đầu. "Em rảnh rỗi như vậy sao...?"
Trịnh Đan Ny quay gương mặt xinh đẹp nhìn Trần Kha, nàng cười nhẹ một cái, giọng lại tuyệt đối nhẹ nhàng ôn nhu đáp. "Tôi dành cả đời cho chị cũng được."
Trần Kha nghe xong, tim như đã rớt xuống sàn...cô ngơ ngác nhìn Trịnh Đan Ny, thật không ngờ cũng có ngày nữ nhân đã lừa dối cô lại chân ái nói với cô những lời này...cô có nên tin không?
Hai người cứ nhìn nhau với khoảng cách như vậy. Cứ như cả thế giới đang thu nhỏ lại chỉ bằng với đối phương mà thôi.
Cái điện thoại trong túi quần bỗng dưng reo lên làm Trần Kha giật mình, cắt đứng khoảnh khắc tình cảm với Trịnh Đan Ny. Cô lấy điện thoại ra xem...
Trịnh Đan Ny đưa mắt nhìn, thấy hai chữ ''Quỳnh Dư'' trên màn hình, hai mắt nàng nổi đom đóm, lòng ghen tức dâng ập đến...
Nàng giật lấy cái điện thoại và ấn kề tai nghe ngay. Trần Kha chưa kịp phản ứng đã nghe cái điện thoại phát lên giọng nói của Trương Quỳnh Dư...
"Tôi đang ở ngoài quán...Ừm, thì có đem chút đồ cho chị. Lại không dám hỏi ai...người ở đây quả thật mặt mũi rất đáng sợ. Chị ra gặp tôi được không?"
Trịnh Đan Ny liếc mắt nhìn Trần Kha một cái rồi nàng nhếch khoé môi nói. "Tôi cho người ra đón cô vào nhé?"
Trần Kha giật lấy cái điện thoại lại, cô trừng mắt nhìn Trịnh Đan Ny. "Em thật bất lịch sự!!!"
"Tại sao cô ta còn gọi cho chị??? Gặp làm cái gì??? Ai cho cô ta quan tâm chị như vậy???"
"Đồ điên." Trần Kha đứng dậy rồi đi lại đằng góc phòng hủ hỉ với cái điện thoại. Trịnh Đan Ny vốn là một người có tính sở hữu cao, cực cao, nàng lại cực ghét Trương Quỳnh Dư...làm sao nàng để yên được.
Không nói nhiều thêm cái gì nữa, mặc kệ Trần Kha ở đó hủ hỉ, nàng đứng dậy đem gương mặt đen xầm ra khỏi phòng...
Cánh cửa đóng lại thật mạnh bạo làm Trần Kha giật mình, cô đủ hiểu nàng ta đi đâu nên liền quát lớn theo. "Để Trương Quỳnh Dư yên!!!" Đem cái điện thoại trở vào trong túi, Trần Kha cũng hối hả ra khỏi phòng.
****************
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro