- Chăm Sóc Đản Tỷ.

Nàng đưa mắt nhìn nữ nhân đang hết sức chăm chú cẩn thận chỉnh độ nóng cho hai cái vòi xả nước vào bồn tắm, cách nàng một khoảng không xa...

Trần Kha bây giờ trông thật sự là có sức hấp dẫn, cô ấy là một nữ nhân quyến rũ được người cùng giới.

Trịnh Đan Ny cười khẩy, nàng tựa lưng vào tường, chờ đợi và kéo cái vai áo ngủ đang tuột sang một bên lên...Quả thật nàng điên rồi, nàng đã thay đổi không còn có thể lạnh lùng được như ngày xưa nữa.

Trước kia nàng gặp không thiếu nam thanh nữ tú, gương mặt phải nói là như minh tinh và thiên thần...nàng cũng chưa từng một giây lây động bởi điều đó. Vậy mà...sao nàng có thể dễ bị cái nữ nhân họ Trần nọ lấy đi hết sự tập trung như vậy?

"Chị có thấy rằng mái tóc ngày xưa trông chị dễ nhìn hơn không?" Là một cái lí do thôi...Sự thật thì nó khiến nàng hơi khó chịu...Vâng, Trần Kha tóc ngắn hay tóc dài đều đẹp. Nhưng mà, nàng không thích cô ấy trong phong cách này lắm.

Những nữ nhân khác đều sẽ để ý đến cô ấy rất nhiều...Và như cả thế giới đã biết nàng là một người mang tính sở hữu cực cao.=)))

"Em biết mà...? Làm cứ như tôi thích lắm cái tóc này vậy...nhưng tôi nghĩ nó khá ăn mắt? Hay em bị lệch tầm nhìn về phong cách??" Trần Kha cười khúc khích đứng ở nơi đấy, cô ấy thừa biết lí do chính của nàng và đang cười thầm.

Trịnh Đan Ny nhướng mày lên, cất giọng khiêu khích. "Chị ngớ ngẩn hơn ai hết tôi từng gặp qua!"

"Thế à? Lên giường rồi sẽ cho em biết, tôi ngớ ngẩn ra sao?"

"Còn không phải tôi quá rõ chị rồi sao? Nhiều lần lắm rồi, tôi đã quen với điều đó..." Trịnh Đan Ny khoanh tay cao ngạo, ánh mắt thì đầy khiêu khích, môi lại cong thành một nụ cười băng giá, gương mặt này đúng là gương mặt Trần Kha hứng thú...nhìn Trịnh Đan Ny rất ra dáng một vị nữ nhân quyền lực quyến rũ.

Trần Kha đưa ngón tay lên, cào cào chân mày. Rồi hí hửng đáp. "Ý em là sao? đã chán rồi à?"

Trịnh Đan Ny phì cười, đôi mắt chứa cả thiên hà bao la cùng một lúc đánh sang nơi khác khi đôi môi đỏ khẽ nhếch lên cười, nàng lèm bèm hai chữ "lưu manh" trong miệng tuy nhiên ai kia cũng có thể nghe được.

"Sang đây, tắm mau đi rồi ra ngoài còn phải ăn...em biết hậu quả khi Sở Văn nó ghé sang mà nghe được lũ ngoài kia bảo em không ăn sẽ ra sao không?"

"Ô...ra sao nào...chắc sẽ thú vị lắm hả?"

"Em thấy thú vị là phải rồi, vì nó biết được sẽ chỉ xử mỗi mình tôi!"

"Tôi thích thế."

"Thôi nói nhảm đi và sang đây ngay..." Trần Kha đưa tay ngoắc Trịnh Đan Ny sang.

Đan Ny bây giờ lại trở tính trẻ con, nàng hất mặt ra vẻ cao ngạo, giọng đầy trêu ghẹo. "Tôi không sang đấy...Nếu thái độ của chị như vậy?"

"Ơ kìa!" Trần Kha ngạc nhiên. "Em muốn cái gì nữa đây Trịnh Đan Ny?"

"Dù sao chị cũng từng là người của tôi...cư xử chừng mực một chút đi chứ! Tôi cũng đâu phải cấp dưới của chị? Ngoắc ngoắc cái gì?" Trịnh Đan Ny rõ ràng là đang làm giá.

Trần Kha nghiêng đầu, đá lưỡi của mình sang má trái khiến nó phồng ra, cô biết nàng ta đang tìm cớ để làm cô khó xử...

Đưa mắt nhìn nàng, nàng cũng vậy. Kéo dài được 3 phút và Trần Kha đã hạ giọng. "Ok...được thôi...tôi sai. Em mau sang đây tắm đi."

"Chưa thấy thành ý." Trịnh Đan Ny thè lưỡi ra liếm môi, tự thấy hứng thú với trò chơi của mình.

"Ny Ny, em có thể sang đây tắm không?" Trần Kha mỉm cười.

Hai chữ "Ny Ny" thật lâu từ cửa miệng của Trần Kha mới lại phát ra...điều này khiến cả cô và nàng cảm thấy có chút lạ mà lại thật quen. Tuy vậy Trịnh Đan Ny vẫn còn chưa hả dạ.

Nàng cong môi cười. "Tôi chưa thấy hài lòng lắm!"

Trần Kha đưa tay lên day day sống mũi, cô gần như phát sợ với tính tình nắng mưa thất thường của nữ nhân này. Giây phút này nàng ấy quả thật rất đáng yêu. Khẽ thở dài một tiếng, đành chìu nàng vậy. "Nè...Ny Ny, lần cuối nhé, không được thì tôi mạnh tay ngay đấy đừng trách!"

"Ny Ny, mời em đến đây tắm...Chị sẽ tắm cho em luôn! Được không?"

"Giọng điệu trông có vẻ khá hơn rồi đấy! Nhưng tôi vẫn chưa thấy hài lòng đâu! Chị ở đó chơi một mình đi, tôi ra ngoài nằm đây...Bye!"

"Trịnh Đan Ny!!!"

"MỘT!!!"

"ĐỨNG LẠI"

Trịnh Đan Ny và Trần Kha chạy vòng vòng quanh cái phòng tắm, nàng vừa chạy vừa cười, cô cũng vậy...hiếm khi thấy hai người có thể đùa giỡn với nhau được như vậy. Mấy năm trời...cả hai bị công việc, tình cảm cách trở...tạo nên một khoảng cách vô hình. Bây giờ có phải đã thoát khỏi rồi không?

Khoảng cách đó dường như không còn nữa... "Bắt được rồiii!! Em chạy đi đâu!!!"

"Á!?? haha, buông ra! Haha!"

"Ha ha!!"

Trần Kha ôm chầm lấy Trịnh Đan Ny, xiết chặt nàng ấy từ phía sau.

Trịnh Đan Ny quay mặt, Trần Kha nhìn sâu vào đôi mắt của nàng...rồi cô và nàng bất chợt đứng hình tại chỗ. Đôi mắt của hai người bao giờ lại có sức hút với đối phương đến mức kì lạ, họ thích điều đó, vì họ đều có cảm giác đối phương đang hoàn toàn bị say đắm bởi mình.

Trịnh Đan Ny nở một nụ cười e thẹn, nàng đưa bàn tay kiều diễm chạm vào vòng tay đang xiết chặt lấy vòng eo nhỏ của mình. "Đừng có lợi dụng mà xiết thật chặt như vậy! Lưu manh."

"Hahaha..." Trần Kha hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần của Trịnh Đan Ny, rồi từ từ tuột cái áo của nàng xuống. "Chị tắm cho em nhé, Ny Ny!"

___________________

"Đản Tỷ!"

"Đản Tỷ!!!"

"Trần Kha!!! Hai người có ở trong đó không???"

"Ơi ơi, nghe đây nè!!!" Giọng Trần Kha vang ra từ cánh cửa đã khép chặt hơn 30 phút.

"Có chuyện gì không thế??"

Hai đứa đàn em nghe được giọng Trần Kha thì thở phào nhẹ nhõm. "Dạ Không! Chỉ là thấy hai người ở trong đó lâu quá lại không thấy lên tiếng nên...à mà, Đản Tỷ ổn chứ?"

"Vẫn ổn mà~~" Trần Kha lại cất chất giọng ngọt như mía lùi truyền ra phía bên ngoài.

"Ok, thế bữa tối đặt trên bàn trong phòng nhé!"

"Được được! Làm phiền mọi người rồiii!!"

"Vậy bọn tôi ra ngoài đây...!"

Hai đứa đàn em rời ra khỏi phòng, còn hí hửng thủ thỉ với nhau vài điều. "Sao Đản Tỷ hôm nay lại tắm lâu vậy kìa! Lại còn để cho Trần Kha vào?"

"Trời đất ơi sao mày đần vậy? Người ta chính xác là có gian tình với nhau, còn ở đây hỏi ngu!"

"...Tao tưởng họ tuyệt tình với nhau rồi chứ!!"

"Nào có đâu, người ta vẫn chung thuỷ với nhau thế cơ mà!" Tên đàn em nói xong, vừa đi lại vừa cười hí hửng một mình.

Tên còn lại ngạc nhiên nên lại hỏi. "Mày cười cái gì?"

"Ban nảy tao đố mày tại sao Đản Tỷ lại không lên tiếng?"

"Tắm thì làm sao lên tiếng được?"

"Mày thật là ngây thơ, Kha Kha ''tắm'' cho chị ấy."

"Ô Ô Ô!!!! Thằng mất dạyyy!!! Mày thật là ô nhiễm!!!"

"Hahaha!!!"

Hai tên đứng cười sằn sặc với nhau trước cửa, Trịnh Đan Ny mà nghe được chúng nó đang bàn tán về mình thì chắc cho một viên xuyên thẳng hai đứa =)))

Trịnh Đan Ny mặc cái áo vào, nàng thở dài một hơi rồi đứng trước cái gương trong phòng tắm, ngẩn cổ lên nhìn nhìn ngắm ngắm.

"...Em làm sao thế?"

"Thật là...Làm sao mà lên dấu nhanh như vậy?" Nàng khó chịu vì cái vết đo đỏ ngay cổ, đưa tay tát cái nữ nhân đang gãi đầu bên cạnh với vẻ mặt ngây thơ, nàng quát lớn. "Vừa lòng chưa???"

"...Ơ kìa!!!" Trần Kha tròn mắt nhìn nữ nhân nhỏ tuổi hơn mình. Rồi cô chợt hiểu ra vấn đề, liền ôm lấy người ấy rồi đặt lên môi người ấy một nụ hôn nhẹ. "Haha!"

"Vô lại, cô cười cái gì???"

"Haha, em thời gian tới chẳng phải là cũng ở nhà sao? Em ngại cái gì những cái vết nho nhỏ này?"

"Chị bảo tôi phải làm sao che mắt lũ đàn em đây? Chúng nó tinh mắt hơn ai cả!"

"Chịu khó mặt áo cao cổ đi!"

"Súc sinh? Chị sẽ mặc áo cao cổ ở trong nhà à?" Trịnh Đan Ny cười khinh bỉ, nàng cắn mạnh môi Trần Kha một cái rồi hâm doạ. "Lần nữa mà để lại dấu tuỳ tiện, tôi tuyệt đối không cho chị ngự trị chức vị nằm trên!"

"Haha, em có thể làm gì đây?"

"Cứ thử đi!"

Trần Kha nhún vai rồi cùng Trịnh Đan Ny đi ra khỏi cái phòng tắm.

Cả hai quay lại với bữa ăn đã được sắp xếp sẵn trên bàn trong phòng, ăn xong chỉ việc gọi người đem đi khỏi, rồi tiếp theo là Trịnh Đan Ny đi phải ngủ. Kết thúc "lịch chăm sóc Đại Tỷ" trong ngày hôm nay.

Lịch là lịch, đáng ra Trịnh Đan Ny phải ngủ nhưng mà Trần Kha đã leo lên giường hú hí dụi mặt vào ngực nàng ấy như một đứa trẻ to xác.

Kiểu này người được ru ngủ là Trần Kha chứ không phải là nàng.

Nếu như lúc trước, cái biệt thự này không có ai thì nàng có thể cho cô ấy tự do làm trò biến thái, nhưng bây giờ ngoài nàng và cô ra còn có hơn chục tên đàn em...chúng nó sẽ gõ cửa và vào bất cứ lúc nào, còn có Sở Văn sẽ quay lại, đến để kiểm tra sau giờ nàng ngủ, bla bla...

Nàng không yên tâm.

Dẫu sao hình ảnh của nàng cũng là quan trọng không thể để bị mất hình tượng trước mắt bọn cấp dưới được.

"Đừng có làm bậy!"

"Em đừng có keo kiệt nữa, gỡ tay ra!!" Trần Kha hét lên.

"Trần Kha, ưmm...đừng!"

Vẫn vậy, có cố ra sao cũng không cản nổi cái nữ nhân này. Hai người đùa giỡn với nhau, sau đó 30 phút mới chịu ổn định lại hẳn...

___________________

"Đản Tỷ đã ngủ chưa?"

"Dạ rồi..."

"Trần Kha?"

"Dạ chưa ra khỏi phòng, chắc là ngủ lại ở trong đó luôn rồi ạ."

Sở Văn nhìn lên cái đồng hồ treo tường, rồi cô gật đầu trước bọn đàn em, bước nhanh đến mở cái cửa phòng của Trịnh Đan Ny.

Cảnh đập vào mắt cô là cả hai con người đó đang ngoan ngoãn ngủ, không có ồn ào như cô nghĩ, mọi thứ đều ổn...trừ việc Trần Kha đang chui đầu vào trong áo Trịnh Đan Ny.

Sở Văn chợt mỉm cười. "Phì...đồ cơ hội...làm vậy mà Đan Ny vẫn ngủ được...Đúng là chỉ có em ấy mới chịu được cái nữ nhân cơ hội đó thôi, Đan Ny ơi là Đan Ny."

Sở Văn với tay, tắt cái đèn lớn rồi mở cái đèn ngủ lên. Lặng lẽ rời khỏi phòng và mọi thứ lại trở nên im ắng trong màn đêm, trừ tiếng ''chụt chụt'' be bé vẫn phát ra không đều...

******************

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro