- Chu Tỷ...Hối Lỗi.

"Kha Kha..."
"Em gọi tôi bây giờ sao..." Trần Kha nhìn cái đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng. "Có gì không...?"

"Chị đến đây được không?"

"Đã sáng rồi mà. Hay là để ngày mai luôn đi, hôm nay tôi say quá."

Giọng Chu Di Hân hôm nay sao nghe thật khác lạ, Trần Kha nhướn mày đoán hẳn ra rằng nàng ấy đang gặp chuyện gì đó, liền đổi ý. "Thôi...để tôi đến chỗ em."

Bỏ qua việc thủ hạ của Viên Nhất Kỳ sẽ đến đưa cô về nhà, cô ngay lập tức phi ra khỏi quán bar để tự mình bắt taxi đi đến nơi của Chu Di Hân.

Vài phút đi xe, một quãng đường không xa từ nơi của Viên Nhất Kỳ đến biệt thự của Chu Di Hân, Trần Kha hiện tại đã có mặt trước nhà Chu Di Hân...

2 giờ sáng...nhà của Chu Di Hân vẫn còn đèn mở sáng. Ánh đèn từ các khung phòng của căn biệt thự nổi bậc lên giữa khu phố đã chìm hẳn vào giấc ngủ. Trần Kha thắc mắc Chu Di Hân sao đột nhiên hôm nay lại thức trắng không thể ngủ được. Chắc chắn không phải vì thiếu mất hơi cô...

"Lấy chai rượu như thường lên đây." Chu Di Hân bỗng dưng nổi hứng muốn uống rượu, nàng đặt cái điện thoại xuống giường rồi buồn bã nhìn xa xăm.

Cánh cửa mở ra, một tên thủ hạ đi vào cùng chai rượu và một cái ly thuỷ tinh. Hắn đặt lên bên cái bàn cạnh giường, cạnh bên Chu Di Hân, rồi lịch sự cúi người. "Loại chị ưa thích..." Chu Di Hân lặng đi hẳn. Rồi nàng xua tay. "Được rồi...ra ngoài đi."

"Vâng. Thưa Chu Tỷ...Trần Kha ở dưới nhà..."

"Cho cô ấy lên đây."

"Rõ..."

Căn phòng lạnh lại lâm vào tình trạng cô đơn. Chu Di Hân thấy trong người đã thật sự càng lúc càng khó chịu.

....Tíc tắc tíc tắc....

Chu Di Hân quơ tay lấy khẩu súng trên bàn bắn vỡ cái đồng hồ trên tường, nàng quát. "Mày thật ồn ào!!"

" Di Hân, em làm sao vậy...?" Trần Kha vô tình mở cửa thấy cảnh này, liền nghiêng đầu, chau mày.

"Em..." Di Hân trông thấy Trần Kha, đôi mắt đầy cáu hận lại lập tức long lanh tràn ngập nước mắt, hàng nước mắt trực chờ bỗng lăn dài sang hai gò má của nàng, gương mặt cao ngạo hằng ngày giờ lại mếu máo đến đáng thương...

"Kha Kha à, từ hôm nay chúng ta là bạn nhé...Em tuyệt đối sẽ không bắt ép chị qua đêm với em nữa." Chu Di Hân long lanh mắt.

Sao tự nhiên lại thấy góc khuất trong nữ nhân giang hồ này thật dễ thương, dễ gần...Trần Kha khó hiểu. "Em làm sao thế?"

"Dạo này chị rất khác thường...em nhớ không lầm chị đang có bệnh trong người, Kha Kha, chị còn hay thức khuya, rượu chè, gây sự để bị đánh như vậy...em rất lo lắng."

"Đi ngủ đi." Trần Kha nhăn mặt lại nói. "Em không cần lo về tôi."

"Em nghĩ...chị có thể thôi xa cách với Trịnh Đan Ny được rồi." Chu Di Hân hít mũi.

"...." Trần Kha chau mày. Sao tự dưng Chu Di Hân lại nhắc đến cái tên đó nhỉ?

"Thấy Kha Kha như vậy, em biết chắc chắn Kha Kha đã rõ chuyện Trịnh Đan Ny và Ngô Cao Tuấn, là do em và anh ta bày ra. Thôi thì..."

"Em không cần nói gì cả."

Trần Kha lắc đầu, cô nhếch môi. "Tôi không trách bất cứ ai, Em...Trịnh Đan Ny hay Ngô Cao Tuấn...tôi chỉ thấy Trịnh Đan Ny không hợp với tôi nữa, cô ấy chắc chắn không phải người...tôi có thể dắt tay đi cả đời."

"Nhưng tại sao? Em không hiểu..."

"Tôi không thích người nói dối đâu, Trịnh Đan Ny vừa nói dối vừa thất hứa..." Trần Kha phì cười, vỗ vai Chu Di Hân.

"Việc cô ta thất hứa...đâu phải là chủ ý của em, không phải cô ta đã không thể tự mình kiên định, đến gặp hắn ta cho nên kế hoạch của em mới thành công hay sao?"

"Nhưng em..." Chu Di Hân oà khóc, nàng hết sức khó chịu.

"Em thấy thật cắn rứt lương tâm! Thật sự rất tồi tệ, chưa bao giờ em hèn hạ như vậy cả...Sao bây giờ em mới nghĩ đến chứ?! Em thật ngốc!"

"Di Hân..." Trần Kha mỉm cười lại nói. "Hôm nay em rất lạ..."

"Việc này, ban chiều Phi Phi vừa rồi...đã trách mắng em thật thậm tệ." Chu Di Hân long lanh nước mắt, nàng đau lòng. "Lần đầu tiên Lực Phi nặng lời như vậy."

"Cái gì? Chu Di Hân??! Em thật sự làm chuyện hèn hạ như vậy sao?!!!" Lưu Lực Phi trợn mắt khi nghe Chu Di Hân kết thúc câu chuyện.

"Hèn hạ cái gì?" Di Hân trợn mắt. "Ngày trước chị cũng hèn hạ đi đánh đập tình nhân của em đấy thôi."

"Đủ rồi Chu Di Hân, những lần đó, chị chắc chắn mình sai...nhưng cuối cùng chẳng phải chị cũng từ bỏ sao?! Nhưng đừng so sánh chị với em, em dùng thủ đoạn thật sự hèn hạ đến mức chị không thể ngờ...Chu Di Hân mà chị quen lúc trước không giống như em thể hiện bây giờ."

"Phi Phi, sao lại mắng em như vậy? Người ta chỉ muốn thắng thôi, chỉ muốn cho Trịnh Đan Ny biết ai là người tài giỏi nhất."

"Chị chán nghe em nó rồi đấy." Lưu Lực Phi đập tay lên trán, cô mệt mỏi. "Chính vì em ngang bướng như vậy, càng khiến chị nản thêm thôi. Được rồi, bây giờ cái gì cũng là của em hết...Nhưng rồi xem, em sẽ mất đi thứ lớn nhất cuộc đời của em, nếu cứ như vậy. Tạm biệt!"

"Ồ...Ra là vậy" Trần Kha nhướn mày. "Hoá ra Chu Tỷ của chúng ta mất ngủ cũng vì chuyện đó sao?"

"Em thật xin lỗi Kha Kha, có lẽ em đã ngộ nhận mọi cảm xúc...thật đấy! Ngày...ngày mai em sẽ đi tìm Trịnh Đan Ny xin lỗi và nói rõ với cô ấy mọi chuyện."

"Em muốn làm sao cũng được." Trần Kha nghiêng mình nằm lên chiếc giường êm ái của Chu Di Hân. "Nhưng...thật sự không muốn lên giường với tôi nữa sao?"

"Không." Chu Di Hân lắc đầu. "Em từ bỏ..."

"Thật chẳng ngờ người có những lời nói, có thể ghim sâu trong tâm trí em như vậy là Lưu Tỷ...nhỉ? Em ngoan ngoãn thật đấy."

Trần Kha nhắm mắt lại, cười tủm tỉm một mình.

Trong khi đó Chu Di Hân lại ngồi nhâm nhi vài ly rượu, nàng long lanh ánh mắt, ảm đạm tâm trí nghĩ đến một hình bóng của ai đó.

___________________


Chu Di Hân vẫn kiên quyết dưới ánh đèn đêm của con phố, đứng đợi Trịnh Đan Ny bước ra nói chuyện với nàng.

"Chu Di Hân!" Trịnh Đan Ny chau mày, mở cái cửa ra, nàng lạnh lùng. "Cô đứng ở đây bao lâu rồi?"

"Một tiếng..." Chu Di Hân run cầm cập.

"Lạ ghê chưa? Không siêu xe, không vệ sĩ, không thủ hạ...cô lại đích thân đến đây với thái độ nghiêm túc như vậy, hẳn có việc gì đó tư mật lắm nhỉ?"

"Đúng, Đan Ny...! Tôi lần này là thật sự cúi đầu xin lỗi cô.!!!"

"Xin lỗi? Về cái gì?"

"Về chuyện cô và Trần Kha?!!" Trịnh Đan Ny chợt xuống hẳn tâm trạng, nàng lặng người đi, đưa đôi mắt hết sức tâm trạng nhìn Chu Di Hân. "Cô điên rồi."

"Tôi thật sự xin lỗi!!! Cô có thể tha lỗi cho tôi...và trở về với Trần Kha? Được không!!!" Chu Di Hân chân thành. "Cô đừng từ chối, tôi biết cô sắp nói gì, nhưng tôi đảm bảo cô nhất định sẽ là nữ nhân duy nhất của Trần Kha!!! Chắc chắn! Tôi không muốn tranh giành với cô nữa.!!"

Trịnh Đan Ny đưa bàn tay ấm của nàng, chạm vào ngực trái của mình, cảm nhận từng nhịp đập thiếu trật tự của nó...nàng cảm thấy thật sự khó chịu, rất khó chịu.

Chu Di Hân không biết gặp phải vấn đề gì...nhưng Trịnh Đan Ny đang rất nhớ Trần Kha. Nàng vừa quên được cô ấy tầm một tiếng trước, thì bây giờ lại nhớ tiếp. Nếu cứ thế này...Đan Ny biết chắc mình sẽ không ổn nữa. Có lẽ...Chu Di Hân thật sự có thể giúp được nàng.

Nàng định mở miệng nói gì đó thì: "Chu Tỷ, việc tha thứ...cô ấy đã tha thứ cho cả tôi và cô." Ngô Cao Tuấn từ đâu chen vào. "Nhưng mà cô nên nhớ, cô và Trần Kha đã quan hệ...Đan Ny làm sao lại tiếp tục yêu đương với người đã phụ bạc mình chứ.!!"

Nghe câu nói này của Ngô Cao Tuấn, Trịnh Đan Ny giật mình, chợt nhớ đến bức ảnh đó, những lời Trần Kha đã nói với nàng...Trần Kha thực sự đã lên giường Chu Di Hân, Trần Kha không còn là của riêng nàng, nàng trở nên căm hờn. Rơi vào trạng thái rối trí.

Còn Chu Di Hân lại trở nên phẫn nộ, nàng ta quát ngay. "Nè...tên chết bầm, ích kỉ như vậy được cái gì chứ?? Rõ ràng người ta yêu nhau!!!"

"Cô lầm rồi Chu Di Hân! Tôi với cô đã thoả thuận, Trịnh Đan Ny sẽ là của riêng tôi, còn Trần Kha là của cô! Tại sao bây giờ cô còn đến đây mắng nhiết?"

"Ngô Cao Tuấn...!!!!" Chu Di Hân nghiến răng ken két. "Ừm...thì là tôi đấy!!! Nhưng bây giờ không cần!! Tôi muốn họ về với nhau.!!!"

"Tuyệt đối không thể!!!" Ngô Cao Tuấn trừng mắt. "Trịnh Đan Ny chọn tôi...!!! Nam nhân mới mang lại hạnh phúc cho nữ nhân, Trần Kha vô dụng lại còn không có tiền đồ...rõ ràng chỉ biết ăn bám!!!"

"Ngô Cao Tuấn!!!" Trịnh Đan Ny trở về hiện thực sau một mớ suy nghĩ ngổn ngang, nàng khó chịu. Quát hắn ta "Anh...đừng nói nữa! Đi vào trong đi!"

"Anh lấy tư cách gì chứ?" Chu Di Hân trừng mắt giận dữ nhìn Trịnh Đan Ny. "Chẳng lẽ cô thật sự...??"

"Di Hân...đủ rồi...tôi sẽ chọn Cao Tuấn. Ngô Cao Tuấn đã thay đổi suốt thời gian qua anh ấy rất quan tâm tôi...Cô về đi."

"Cái gì???!! Cô quên rằng Trần Kha đã phải..."

"Quá khứ rồi!!! Hãy về đi Chu Di Hân, mọi thứ cô làm đều là vô dụng! Nếu là lỗi lầm thì Đan Ny đã bỏ qua, còn việc muốn cô ấy rời xa tôi, cô nằm mơ đi!!!" Ngô Cao Tuấn rất đắt ý khi nghe Trịnh Đan Ny nói vậy, hắn chen ngang vào quát tháo. Chu Di Hân vừa tức vừa hận, cảm thấy mình thật ngu ngốc khi lúc trước đã hợp tác với anh ta.

Nàng thở dài ngẫm đến Trịnh Đan Ny đã mạnh bạo nói mình chọn nam nhân kia, chọn Ngô Cao Tuấn...nàng chỉ thấy xót xa thay cho Trần Kha, nếu cô ấy nghe được sẽ thật sự thất vọng lắm.

___________________

Trịnh Đan Ny như người mất hồn nàng ngồi xuống ghế sô pha, Ngô Cao Tuấn nói với giọng nhỏ nhẹ. "Anh xin lỗi...chỉ vì anh quá kích động, anh không muốn em vướng phải Trần Kha nữa."

"Không sao...đủ rồi...Đi về đi." Trịnh Đan Ny hiểu mà, cái cảm giác đó, chắc là giống nàng...là cảm giác sở hữu, chỉ muốn người mình yêu là của riêng mình.

Nàng đã trãi qua nhiều lần, khi chứng kiến Trần Kha thân mật với nhiều người khác.

"Em biết gì chưa...? Anh đã trốn việc để đến đây...nấu đồ ăn cho em, chăm sóc em...anh sợ em sẽ bị ốm."

"Tôi đâu phải trẻ con...Đi ngay đi.!!! Thật chướng mắt ngày nào cũng đến làm gì không biết.!!"

Ngô Cao Tuấn không quan tâm đến những lời cay độc của nàng, anh ta trìu mến nhìn vào mắt nàng. "Đan Ny...anh muốn em tha thứ cho anh...chúng ta bắt đầu lại, được không?"

Trịnh Đan Ny cười khinh. "Tôi không muốn...Đi đi...phiền chết đi được." Rồi nàng mân mê sợi dây chuyền mà mình đang đeo, lơ đãng suy nghĩ về đều gì đó.

Anh ta vô tình thấy sợi dây chuyền trên cổ Trịnh Đan Ny liền khó chịu, đi đến bứt sợi dây chuyền trên cổ Đan Ny ra ngay. "Là nó?..."

"Ngô Cao Tuấn!" Trịnh Đan Ny khó chịu. "Trả lại cho tôi."

"Em còn tơ tưởng đến cô ta! Cô ta không phải của riêng em, Cô ta đã ngủ với Chu Di Hân?" Ngô Cao Tuấn trừng mắt. Hắn ta quăng mạnh sợi dây chuyền đi mất, vào một góc "Cho dù anh có làm bao nhiêu việc đi chăng nữa, em vẫn không thể tha thứ và chấp nhận anh sao...Tại sao luôn là Trần Kha, cô ta đã thay đổi...cô ta không cần em nữa chỉ có anh cần em thôi.!!"

Đan Ny bị nói trúng chỗ đau, nàng trở nên điên loạn lấy súng từ trong ngăn tủ ra chỉa thẳng vào Ngô Cao Tuấn. "Anh biến ra khỏi đây cho tôi...Mau cút đi.!" Ngô Cao Tuấn tức giận bỏ đi.

Trịnh Đan Ny nhìn lại quanh gian phòng, cố tìm lại sợi dây chuyền...nhưng lại không thấy nữa...Nàng oà khóc...Đau...rất đau...

Trong khi đó...

Trần Kha ngồi một góc giường cô đơn. Chẳng biết làm sao...Cô nhớ Trịnh Đan Ny...

Nhớ thái độ, giọng nói, hành động hình dáng của nàng ấy...

Cô nhớ đến mức tự mình rơi nước mắt lúc nào không hay. Cảm giác thật sự rất cô đơn, cô thấy như mình đang lạc lõng một lần nữa vậy...Không thể nào, ngực trái bây giờ lại nhói lên bất ngờ như vậy...có chuyện gì đã xảy ra chăng?

Trần Kha ngồi đó, đếm từng giây trôi qua và những giọt nước mắt mặn đắng rơi xuống sàn...Chẳng mấy chốc...cơn đau đầu quen thuộc lại ập đến thật bất ngờ, khiến Trần Kha mất hết kiểm soát.

Cô ngã ngang từ góc giường xuống sàn nhà lạnh ngắt.

**************

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro