- Chúng Ta Lại Như Trước Nhé.!
"Dậy...! Mau Lên...ĐỒ CƠ HỘI!!!"
"TRẦN KHA!!!!"
"Mau lên!!!!"
Là ai chăm sóc ai vậy??=))) Cái người được cho là đang cần được chăm sóc thì đã dậy từ rất sớm, đang cố đánh thức cái nữ nhân có nhiệm vụ là đến chăm sóc người ta, đang nằm ngủ với dáng tứ mã phanh thây.
Trịnh Đan Ny bực bội, nàng tự đánh răng vệ sinh cá nhân xong xuôi cũng đã là ba mươi phút trôi qua rồi, đồng hồ cũng điểm luôn hơn bảy giờ ba mươi sáng mà nữ nhân kia vẫn nằm ngáy thảnh thơi trên giường.
"DẬYYYY!!!"
"Gì mà om sòm vậy không biết, em cần cái gì~"
"Bộ không định cho tôi ăn sáng sao?"
"Em bảo bọn nó đem đồ ăn lên rồi ăn đi oáppp~ tí nữa tôi dậy ngay..."
Nhếch khoé môi, Trịnh Đan Ny hỏi lần nữa. "Bây giờ làm sao, có dậy hay không đây?" Nữ nhân kia vẫn không động đậy...
"Được lắm, Trần Kha!" Trịnh Đan Ny nói thật nhẹ nhàng, và ngồi dậy rời khỏi giường khiến nó nhẹ hẳn đi trọng lượng của một người. Trần Kha nằm ngửa người ra, hưởng thụ giường êm ái...cô không muốn dậy chút nào. ~lâng lâng~
Hiếm lắm cô mới được thư thả như vậy~ Một cái giường thật êm ái~ Ấm áp~
Ngoài kia vẫn còn đang là ban sáng của mùa đông, chắc sẽ lạnh tê tái nếu ra khỏi nhà.
Tệ hơn là vào phòng tắm và vệ sinh tắm rửa...não cô sẽ đóng băng mất. Trịnh Đan Ny đúng là sướng thật, có một gia thế thật to lớn.
Nàng ta thậm chí có thể nằm ườn trên giường chơi mỗi ngày...Nhưng không, Trần Kha thật không hiểu được...là nàng ta ngốc chăng? Sáng nào nàng ta cũng dậy sớm làm những điều thật phi lí khi sở hữu một điều kiện thuận lợi như vậy.
Nếu là cô...cô mặc kệ tất cả và sẽ nằm ôm gối cả ngày. Tiếc thật...
Tíc tắc tíc tắc.
Cô đoán nàng ta đã tự đi ăn?
Tíc tắc tíc tắc.
Tiếng đồng hồ nghe rõ, thật rõ. Nó làm cô lại buồn ngủ.
Không thể chóng cự được, cô khép mắt lần nữa để tiếp tục giấc mơ dang dở của mình. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị rơi vào giấc ngủ một lần nữa...thì chợt "ÀO" một cái, Trần Kha hoảng hồn nhảy dựng lên khỏi cái giường êm giờ đã thấm đầy nước lạnh.
Cảm giác mát lạnh tê da mặt làm cô trợn mắt nhìn cái ly thuỷ tinh trên tay kẻ đang đứng nhìn cô không ai khác là Trịnh Đan Ny.
"...EM PHÁT ĐIÊN HẢ???"
"Đã gọi bao nhiêu lần? Lại không chịu dậy?"
"Em điên rồi!!! Thần Kinh!!!" Cô hét lên rồi đưa tay lau đi nước trên mặt.
Trịnh Đan Ny vẫn bình thản, nàng nhún vai. "Còn không cảm ơn? Tôi giúp chị khỏi phải rửa mặt còn gì??"
"Em!!! Chờ đó!!!"
"Tuỳ. Giờ chị đi vệ sinh trước đi...cùng ăn sáng!"
Trần Kha vẫn còn khó chịu vì bị đánh thức. Nhưng cũng chấp nhận, ngoan ngoãn hất mặt đi vệ sinh, lấy ít đồ trong cái vali mình mang theo và bước nhanh vào trong phòng tắm.
Trịnh Đan Ny nhìn theo cô ấy, rồi lại cong môi cười. Nàng vuốt mái tóc xanh của mình lại thật suông mượt, rồi ngồi xuống bàn ăn đã dọn sẵn hai bữa sáng ngay trong phòng. Tầm 10 phút, Trần Kha bước ra khỏi phòng tắm và ngồi ăn cùng Trịnh Đan Ny.
"Em biết gì không? Đêm qua tôi đã mơ thấy em!" Cô vừa cắt miếng thịt vừa ngốn ngáo nói nói với nàng.
Trịnh Đan Ny cười nhẹ. "Có hâm mộ người ta cũng đừng lộ liễu như vậy..."
"...Em không tò mò tôi đã mơ cái gì sao?" Cô nháy mắt.
"Nói thử đi...?" Trịnh Đan Ny điềm tĩnh tặng cho cô ấy một cái nhướng mày đầy cao ngạo. Nàng đợi xem cô sắp nói cái gì và nàng chờ xem nó ngọt ngào đến mức nào.
"Thật ra tôi mơ thấy em ''nude'' và múa như thế này cùng một cái vòng lửa" Trần Kha nhấc mông ra khỏi ghế và lắc hông như một kẻ thần kinh=)))
Trịnh Đan Ny sắc thái trầm xuống, nàng gắt lên. "Biến Thái!!! Hãy để tôi ăn ngon miệng bữa sáng? Ok???"
"Nhưng chọc em tôi mới ăn ngon!=)))" Cô ranh ma ngồi lại đối diện với nàng và tiếp tục ăn.
Trịnh Đan Ny bực bội, nàng cảm giác rõ như ban ngày rằng nữ nhân kia đang cố chọc nàng để trả thù cho cú tát nước nàng ban cho cô ấy ban nảy.
"Ấy mà em múa lửa ngoài đời được không ta?"
Nàng quơ tay nhanh cầm lấy ly nước khoáng bên cạnh, đưa lên rồi hâm doạ. "Chị có tin chị sẽ được tắm một lần nữa không???"
"Đản Tỷ nổi danh trong giang hồ chỉ làm được như vậy thôi sao? Hóa ra chỉ là miệng xã hội đồn thôi?" Cô nhướn nhướn mày càng châm chọc sâu hơn.
"Ơ kìa, hoá ra có kẻ không biết sợ là gì!=))" nàng cong môi cười đểu.
"Còn chưa biết ai sợ ai, nước khoáng Trần Kha tôi đây không thích, nhưng tôi thích sữa từ em=))"
"...Chị!!!" Nàng đỏ lự cả mặt, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Trần Kha. "Chị mà ra ngoài ăn nói tầm bậy tầm bạ như vậy là coi chừng tôi đấy? Muốn chết bằng mã tấu hay súng?"
"Giở trò Đại Tỷ Giang Hồ với Trần Kha tôi à?=))) Lên giường tôi làm cho một phát là lên tới đỉnh nằm im re ngay nhé nhé nhéee!!!"
"SÚC SINH!!!! Trời sinh chị ra đâu phải để sân si tôi như vậy??"
"Còn không phải sự thật là vậy? Hừm, Đại Tỷ cỡ nào qua một đêm là thành mèo con ngay!!!"
"Chị...chị!!!! Nói thêm nữa tôi tát chị đấy!!!" Cả hai ngồi tranh luận...phải nói là hơn ba mươi phút mới xử lý xong bữa sáng.
Cả hai ăn xong lại trở về công việc thường tình, Trịnh Đan Ny quay về giường nằm thư giãn còn Trần Kha trông nom bên cạnh.
Nàng tựa lưng vào tường hướng mắt nhìn nữ nhân đang ngồi bên mép giường đọc cuốn tạp chí thời trang của tuần.
Trần Kha lúc tập trung trong rất thu hút, cô ấy mãi mê xem tập chí thậm chí còn không biết nàng đang nhìn mình chằm chằm nữa.
Nàng thì ngắm cô.
Cô lại chăm chú vào trang tạp chí.
Được một lúc nàng lại nhíu mày vì thấy trên trang tạp chí xuất hiện vài giọt nước...
Thôi quên mất!!!!
Cong chân đá bay cuốn tạp chí đầy ảnh bikini của siêu mẫu ra khỏi mắt Trần Kha, nàng hét lên. "Chị nhìn cái gì thế hả???"
"Nhìn gì?" *giả điên*
"Lau nước miếng coi!!!! Bộ hứng thú lắm hả???"
*lau lau* *nhìn Đan Ny* ('' ••") "Là mồ hôi thôi."
"Mồ hôi gì mà từ khoé miệng chảy ròng ròng ra như vậy?"
"....('•w•')...."
"Bệnh hoạn!" Nàng quay mặt đi.
Vâng, nữ nhân kia biết nàng giận dỗi nên leo lên giường quấn lấy nàng ngay=))) thật là thông minh.
"Coi nào...chỉ là đang thắc mắc tí chuyện thôi~"
"Thắc mắc cái gì?"
"Tại sao...ngực của em và mấy người trong ảnh có thể to như vậy •<_>•"
Trịnh Đan Ny trợn mắt nhìn vào ánh mắt giả ngây thơ của Trần Kha. "Nói cái gì cơ?"
"Tại sao...của tôi lại nhỏ như vậy T_T?" Trần Kha có vẻ tổn thương, đập mặt vào ngực Trịnh Đan Ny mà dụi dụi.
"C...chị!!! Chị lại lợi dụng tôi nữa rồi!!! Tránh xa, lấy đầu ra khỏi ngực tôi mau!!!"
Trần Kha không đến để chăm sóc nàng=))) CÔ TA ĐẾN ĐỂ "XÂM PHẠM" NÀNG !!! (ಥ_ಥ)!!! Từ Sở Văn chọn sai người rồi.
"Ah~" nàng nhăn mặt đẩy đẩy vai Trần Kha ra khi cô ấy vòng tay ra sau bóp lấy mông nàng và còn cười hí hí trong hõm cổ nàng.
Kiểu này từ không bệnh nàng sẽ bị bệnh mất. Trần Kha làm nàng không trở tay kịp.
Chớp mắt một cái hai cái nút áo của nàng đã bung ra, cô ấy cười hí hửng rồi hôn hôn lên vùng da lộ ra của nàng.
Nàng cố gắng phản kháng.
Cố gắng.
Nhưng...thôi nàng buông xuôi. Cô ấy đã tóm được hai cổ tay của nàng.
"Không...Kha Kha! Bây giờ không được!"
"Sao cơ...?" Trần Kha hí hửng nhướng mày nhìn nàng đầy đểu cán.
"...Buông ra! Đau chết đi được!" Trần Kha ôm lấy nàng không buông, cũng không tiến thêm bước nào nữa, cô ấy đơn giản đập mặt vào khe ngực của nàng rồi ngửi ngửi.
"Cái nữ nhân biến thái bệnh hoạn này!!!" Trịnh Đan Ny giật tay ra được liền đánh lên vai cô một cái. Cô không làm gì nữa, giữ nguyên tình trạng như vậy...dính sát mặt vào ngực nàng. "Tôi sẽ bắn chết chị ngay lập...Kha Kha a~!"
Trần Kha cười thút thít, cô nhe răng ra. "Nếu giết tôi ngay bây giờ em sẽ không thể tìm được một Trần Kha thứ hai yêu em nhiều như thế này đâu."
Yêu hả?...
Trịnh Đan Ny hơi lặng người, nàng vòng tay ôm chặt lấy nữ nhân kia hơn. "...Tôi tưởng chị sẽ ghét tôi rồi chứ."
"Sao phải ghét?"
"Những thứ mà tôi gây ra cho chị? Tổn thương lừa dối và c..."
"Có ra sao đi nữa chẳng phải cũng không thể thay đổi được việc em vẫn là người có vị trí đặt biệt trong tim tôi hay sao?"
Trần Kha không nói điều gì thật sâu sắc, cô thật đơn giản giả vờ. Trần Kha cười nhẹ rồi nói. "...Tôi bị mất trí nhớ rồi, tôi không nhớ gì về quá khứ nữa. Em đừng có như thế, thật là buồn."
Một nụ cười thật tươi hiện lên mặt Trịnh Đan Ny. "Chị đang tha thứ cho tôi đó sao? Kha Kha??!"
"...~" Trần Kha hơi im lặng rồi cũng mỉm cười khẽ gật nhẹ đầu. "Hứa đi, đừng nói đến quá khứ nữa!"
"...Ok ok!!! Th...thế...nghĩa là chị sẽ quay về với tôi đúng không?"
Trần Kha nhìn nàng với ánh mắt lạ.
Nàng lập tức biện hộ. "Ý tôi...là làm việc chung. Sát vai bên tôi!"
"...Được! Tôi chán cảnh bê nước rồi! Về làm công cho em, vừa khoẻ lại vừa lời...Tôi nhận lời!"
Nàng hạnh phúc. Cảm thấy hôm nay là một ngày may mắn. May mắn hơn tất cả mọi thứ.
Là do cái gì? Sao hai người lại có thể ghép lại được với nhau như vậy...?
Lần này là lần tái hợp thứ bao nhiêu?...nàng không nhớ rõ.
Ôi...định mệnh thật là kì diệu. ''Đời không thể đoán trước được''...đúng là một câu nói chính xác.
Nàng bắt đầu lại tìm thấy niềm vui trong cuộc sống. Bắt đầu cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa.
Xiết lấy cái ôm với Trần Kha chặt hơn, Trịnh Đan Ny xúc động hơn bao giờ hết.
"Chúng ta lại như trước nhé."
***********
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro