- Cuộc Hội Ngộ Của Các Đại Tỷ.!

Trịnh Đan Ny ngồi ngay ngắn trước gương ngắm nhìn bản thân mình rồi lục đục làm gì đó...Trần Kha lết lết lại gần nàng, ngồi bệt dưới sàn ôm cái gối ngước đôi mắt ngây thơ hiếu kỳ lên nhìn nàng rồi hỏi. "Em đang làm gì vậy?"

"...Một tiếng nữa Lưu Tỷ sẽ ghé sang đây, chắc là có chuyện gì đó cần bàn. Tôi không thể không chuẩn bị trước được."

Trần Kha ngơ ngác. "Có việc hả? Việc gì mà bàn vào ban đêm thế này...một tiếng nữa là tám giờ, là giờ em phải...ý...ý...kia mà!!" Cô hớn hở. "Chu Tỷ cũng sẽ đến đúng không?"

"Ừm...Nữ Nhân háo sắc như chị tốt nhất đừng có liếc mắt đưa tình với Chu Di Hân." Nàng bỗng liếc cô một cái thật sắt bén lại nói.

"Thứ nhất, Lưu Lực Phi có tồn tại trong phòng và tôi thì chưa có chết."

"Ơ..." Trần Kha gãi gãi đầu. "Ý em là sao?"

"Hai viên đạn xuyên qua não chị như một trò chơi đấy, biết chưa hả.?"

Trần Kha hí hửng. "Đản Tỷ là số một, Kha Kha không dám đi cắn mỡ bên ngoài."

"Tốt nhất là nên như vậy!"

"Em đang định làm gì thế?"

"Tôi chỉ muốn thử son, chị không thấy bây giờ rất nhàm chán hay sao?"

Trần Kha chề môi vì Trịnh Đan Ny sắp làm một chuyện còn chán hơn cả bầu không khí bây giờ.

Nhưng cô chợt nghĩ ra cái gì đó khiến hai mắt sáng bỗng lên, chạy tỏn tẻn lại bên kia lấy cái ghế sang bắt ngồi cạnh Đan Ny. Cười toe toét đầy nham hiểm. "Chị có thể nhận xét đấy." Trần Kha đang âm mưu cái gì đó...

Trịnh Đan Ny cũng thấy thái độ của cô rất lạ, nhíu mày thắc mắc nhưng cũng không quan tâm lắm, nàng cho qua nhẹ nhàng và tiếp tục thử son.

"Trần Kha, màu này thế nào...?"

Trần Kha mỉm cười nhướn mày, cô nhón người lại hôn lên đôi môi rù quến lấn át màu son của Trịnh Đan Ny làm nàng một phen hoảng hồn.

"...Chị!!! Chị làm cái gì đó???" Nàng trừng mắt đẩy cái nữ nhân kia ra. "o (w) o hù~"

"Chị có thể thôi nham nhỡ như vậy ngay không?" Trịnh Đan Ny khổ sở vì kẻ loi nhoi, bày trò nghịch phá nảy giờ đang ngồi cạnh mình đây, nàng không nghĩ là Trần Kha lại trẻ con quậy phá như thế này.

Cô ấy cười hí hí rồi khoanh tay lại, đưa ngón tay cái lên. "Miễn là môi Đan Ny màu nào cũng đẹp."

"Đấy cũng gọi là nhận xét, nhưng là nhận xét chung. Chị có thể đi sang kia nằm đọc sách hay làm gì đó...!"

"Hứ, người ta đã ngồi đây rồi là khi nào em rời đi mới thôi bám em!"

Trịnh Đan Ny thở dài một hơi, lại đón nhận thêm một nụ hôn nữa từ Trần Kha. Có chút hậm hực nhưng lại len lỏi ấm áp...Nàng thích như thế này hơn so với cảnh cô đơn bên công việc và rượu trong khoảng thời gian trước.

"Tuỳ chị. Nè!!! Bỏ cái tay ra khỏi thỏi son đó ngayyy!!!"

"Ui da...T_T...sao lại đánh Kha Kha??"

Trịnh Đan Ny nâng niu cây son lấp lánh nhất của mình lên, rồi hâm doạ. "Đừng có đụng vào nó nghe không? Tôi sẽ cắt lưỡi chị đấy!"

"Nữ nhân mê son hơn tình nhân à...Tôi sẽ cắn đứt nó!"

"Chị!!! Né ra!!! Chị phát bệnh đấy à!!!!"

"Há há!"

____________________

Một tiếng sau đó, chiếc xe cực kỳ sang trọng màu đỏ bóng chợt dừng lại và được lái vào khu viên nhà siêu bự của Trịnh Đan Ny. Hai ba tên đàn em trước cửa nhà Trịnh Đan Ny lập tức chạy đến và mở hai cánh cửa xe ra.

"Oáppp~~~" Lưu Lực Phi vươn vai ngáp một cái, rồi thoải mái nhìn quanh nhà Trịnh Đan Ny. "Cũng tuyệt đấy nhỉ?"

"Nhà cô ta trông tuyệt lắm luôn." Chu Di Hân bước đến bên cạnh Lưu Lực Phi rồi cũng ngó theo vào bên trong.

"...Mời Chu Tỷ và Lưu Tỷ vào trong. Đản Tỷ đã chờ sẵn ở phòng khách."

"Chà, thú vị đấy...Đi thôi."

Cặp mỹ nhân được hai tên đàn em hộ tống vào nhà...

"Lưu Tỷ, Chu Tỷ..."

Vừa bước chân vào căn phòng khách trang hoàng, có lẽ Chu Di Hân và Lưu Lực Phi đã được chủ nhân của căn nhà cúi người chào một cách thật lịch sự. Lưu Lực Phi nhoẽng miệng cười hài lòng rồi đưa tay ra hiệu Trịnh Đan Ny không phải khách sáo.

"Hello, Chu Tỷ"

"Ôiii, Kha Kha yêu dấu của ta"

Cái gì thế kia?

Trần Kha - Chu Di Hân gặp nhau đã hét ầm lên, bay lại ôm dính lấy nhau.

Trịnh Đan Ny ho khan một tiếng rồi nàng thông minh lên tiếng, khéo léo tách họ ra. "E hèm, mời Lưu Tỷ và Chu Tỷ ngồi."

Chu Di Hân biết Trịnh Đan Ny muốn chia cách mình với nữ nhân của nàng ta nên càng thích thú hơn, muốn chọc ghẹo Trần Kha đôi chút...nhưng nghĩ lại thôi.

"Chà chà, Trần Kha cũng ở đây à?" Lưu Lực Phi cười gian xảo, nhướng nhướng mày nhìn Trịnh Đan Ny. "Sự kiện gì thế này?"

".. L...Lưu Tỷ, thật ra..."

"Nữ Nhân này đã giả bệnh, dụ dỗ Trần Kha tôi sang đây với nàng ấy><" Trần Kha chỉ chỉ vào mặt Trịnh Đan Ny.

"Chị lại phát điên đấy à!!!" Trịnh Đan Ny trừng mắt. Trần Kha lập tức im mồm, cười hí hí.

Lưu Lực Phi và Chu Di Hân có vẻ là khá hứng thú, họ cười tủm tỉm với Đan Ny...làm nàng ấy muốn ngay lập tức độn thổ xuống đất. Nếu không có ai ở đây, nàng chắc chắn sẽ móc súng ra làm một phát xuyên miệng Trần Kha ngay. Đúng là cái miệng tai hại mà.

"Chẳng hay...Hai người sang đây có việc gì không ạ?" Trịnh Đan Ny hỏi.

"À...chẳng qua là hai đứa tôi ghé sang địa bàn của cô chơi...nghe tin cô không khoẻ nên tấp nhà sang thăm hỏi thôi." Chu Di Hân chớp chớp hai mắt.

"Cảm ơn hai người nhiều lắm. Thật ra là không có vấn đề gì về sức khoẻ của tôi cả, chỉ là lũ đàn em nó bị tâm thần nên đồn bậy bạ như vậy thôi."

"Haha, chị còn tưởng là em giả bệnh thật để đem ai kia sang chăm sóc cho chứ?" Lưu Lực Phi chọc ghẹo.

Trịnh Đan Ny cười trừ, Trần Kha thì có vẻ đang thoả mãn lắm, cô ta "bắn tim" cho Lưu Lực Phi như đúng rồi=))

Cô ta đã tìm thấy bạn đồng hành để cùng "GHIM" nàng đây mà=)))

"Sẵn đây cho hai đứa tôi ở tạm nhà một hôm nhe nhe nhe!!!! Giờ bên ngoài lạnh lắm, tôi cũng mệt rồi nên không muốn đi đâu cả~" Chu Di Hân nháy nháy mắt với Trịnh Đan Ny lại nói tiếp. "Bỏ qua thù oán cũ đi nha, tôi yêu cô lắm Đan Ny à~"

"Nếu là trú tạm thì tôi không có ý kiến đâu!!! Chu Tỷ cần gì phải nhắc đến thù cũ!" Trịnh Đan Ny cười hiền lại nói. "Tôi đâu phải loại người nhỏ mọn."

"Ơ kìa!" Chu Di Hân cũng cười hiền đáp lại nàng. "Nể mặt nhau tí nào, giờ tôi không muốn phải đấu khẩu với cô."

"Tôi cũng vậy."

"Thế thì cô đừng có bày ra vẻ mặt đó với tôi chứ"

"Thế cô cũng nên ngưng cách nói chuyện đó lại trước đã~"

Trần Kha với Lưu Lực Phi như hai kẻ ngoài cuộc ngóc mỏ lên nhìn hai nữ nhân kia đấu khẩu, chặt chém nhau nhẹ nhàng như một cơn gió~

"Lưu Tỷ chịu làm hoà với tôi không?" Trần Kha gãi gãi đầu.

"Lúc trước thật ra tôi hiểu lầm cô với Di Hân rất nhiều lần, thật xin lỗi." Lưu Lực Phi nhếch môi cười, gồng tay thành hình đấm đưa đến trước mặt Trần Kha.

Trần Kha cũng đáp lại chạm đấm tay, Lưu Lực Phi lại nói "Cô cũng sống dai lắm, coi ra cũng có bản lĩnh. Tôi tính làm thêm vài trò nữa cho cô ứng biến nhưng lại thôi!!! Nể cô là người của Trịnh Đan Ny "yêu thương" nên không làm khó nữa, chúng ta hòa đi!"

"Thật là vinh dự a~ (• - •)!"

"Nói thế chứ xin cô đừng có tán tỉnh Chu Di Hân nữa, tôi cũng đủ khổ rồi."

Trần Kha huých vai Lưu Lực Phi một cái rồi gian tà nói. "Có gian tình phải không?? Hí hí hí???"

"Chu Di Hân là của tôi!"

"Còn Trịnh Đan Ny là của tôi!!!"

"Hai mình không nên đụng chạm gì đến nhau đúng không người huynh đệ? Thế có tốt không?"

"Há há, có lý, có lý nha nha!"

Trần Kha và Lưu Lực Phi sau một cuộc tán gẫu đã thành bạn bè thân thiết của nhau, rủ nhau vào bếp làm đồ ăn cho hai nàng kia ăn.

Còn hai nàng Chu Di Hân và Trịnh Đan Ny cãi nhau có vẻ đã thấm mệt, sau ba mươi phút thì mạnh ai nấy liếc nhau không thương tiếc, hạ giọng xuống hẳn nói chuyện với nhau, đôi lúc cũng không quên việc chặt chém nhau.

Các mỹ nhân dự định là ăn khuya xong rồi mới về phòng ngủ, còn nói chuyện mây gió, bla bla nữa...có lẽ là một đêm đông dài cho một cuộc hội tụ thế này.

*************
Có nhạt quá không mọi người🥹

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro