- Đản Tỷ...Điên Tình.
Đã hai ngày trôi qua, đối với Trịnh Đan Ny như ngàn thế kỉ. Nỗi mong nhớ người thương bấy giờ thật quá đổi tha thiết, nàng cảm giác như bây giờ đã mất đi nửa phần của cuộc sống vậy. Nhiều lúc nhớ đến người ta, trái tim cứ thắt lại, đau quặn không thể nói nên lời.
Đôi mắt của nàng, cũng vì người ấy mà mất đi sự lạnh lùng, mất đi vẻ kiêu hãnh vốn có.
Nàng đã tiều tuỵ hết mức rồi, một con người có thể không ăn không ngủ hai ngày liền sao??? nàng còn nghĩ rằng mình đang sống trong địa ngục...mọi thứ lọt vào miệng nàng đều không có mùi vị, mặn mặn, chát chát, làm nàng liên tưởng đến nước mắt của người ta.
Chắc chắn Trần Kha bây giờ đã không cần nàng nữa, không còn xem trọng sự có mặt của nàng trên thế gian, xem nàng như là kẻ thù...
Trịnh Đan Ny ngoài sự hối hận sâu thẩm trong tâm trí thì không còn gì nữa. Giá như đêm đó, nàng không nói dối, không bỏ mặc cô ấy chờ cả đêm. "Đan Ny..."
Ngô Cao Tuấn mở cửa căn phòng làm việc có ánh đèn mờ, anh ta thở dài, đem một phần sandwich vào. "Cái gì em cũng không ăn. Cái này...lót bụng đi." Trịnh Đan Ny căn bản không thèm ngó ngàng đến anh ta, nàng vẫn nằm im trên ghế hướng đôi mắt tương tư ra một điểm xa xăm nào đó. Trông thật đáng thương.
Ngô Cao Tuấn không ngờ nữ nhân này lại đi say đắm một người cùng giới đến mức trở nên tệ hại, thê thảm thế này. Anh ta hoàn toàn không thể ngờ đến người đã từng vì anh ta làm tất cả giờ đã không còn như lúc trước nữa.
"Đan Ny, em im lặng như vậy đã hai ngày nay...em cần cái gì nói đi! Đừng như vậy, anh khó chịu lắm!"
"...Cô ấy!"
Hai từ vừa phát ra từ cửa miệng Trịnh Đan Ny khiến Ngô Cao Tuấn đau xé lòng anh ta phát hờn, sinh hận nắm chặt cổ tay Trịnh Đan Ny, xoay mặt nàng lại đối diện với ánh mắt sắt lẽm của anh ta, giọng vừa rồi thật nhẹ nhàng bây giờ cũng trở nên gầm mạnh.
"Em đừng có điên nữa được không!?? Con ranh đó là một nữ nhân, vừa vô dụng lại không có tiền đồ, rốt cuộc nó có cái gì hay ho khiến em phải như vậy?"
Trịnh Đan Ny hất tay anh ta ra rồi trừng mắt. "Cô ấy hơn hẳn anh!!! Anh còn thua súc vật, cuối cùng cũng chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ. Lại còn gan miệng lên giọng khiển trách người khác, anh không có mặt mũi sao đồ đàn ông bám váy phụ nữ?"
"Em...Em...chẳng phải cũng chỉ vì anh yêu em hay sao?"
"Anh yêu tôi hay tiền và danh lợi của tôi!!!"
"Trịnh Đan Ny, em đừng nghĩ anh như vậy nữa! Đêm đó anh thật lòng đã xin lỗi em, Đúng! Anh thừa nhận mình dối trá, nhưng lần này...anh nhận ra mình yêu em thật sự, anh muốn làm lại từ đầu với em một cách nghiêm túc!!"
"Yêu Tôi??? Thế là...anh hèn hạ cùng Chu Di Hân giở trò hay sao?" Trịnh Đan Ny hạ giọng, nàng nực cười với tròng mắt long lanh nước của mình. Nàng nghiêng nhẹ đầu, đâm thẳng ánh mắt lạnh lẽo vào đôi mắt của anh ta. "Yêu tôi sao...nghe thật nực cười!!!"
"..." Ngô Cao Tuấn im bặc, anh ta nghiến răng. Bộ dạng của Trịnh Đan Ny bây giờ quả thật khiến anh ta đau lòng, đau đến nổi không nói nên lời.
Anh ta thừa nhận trước kia chỉ là bản thân muốn lợi dụng chút tình cảm từ nàng, sau khi Trịnh Đan Ny dần trở nên mềm yếu vì Trần Kha không còn cao ngạo như trước, hắn cũng dần có cảm xúc thích nàng. Hắn muốn tách nàng ra khỏi Trần Kha, muốn nàng nhìn nhận cô ta không phù hợp với nàng.
"...Anh nhẫn tâm như vậy hay sao? Anh hẹn hò với tôi, rồi cùng lúc lại chơi bời với tình nhân khác bên ngoài. Đến lúc tôi đã tìm ra được mảnh tình của mình, anh là kẻ khiến tôi và người ta lại có khoảng cách với nhau, anh là người gây ra mọi cuộc xung đột...như thế là yêu tôi hay sao???"
Trịnh Đan Ny rơi nước mắt, nàng cắn môi nén cảm xúc của mình. Quyết mạnh mẽ tiếp tục vạch mặt anh ta...
"Khi tôi vừa thoát khỏi anh. Tôi khó khăn như thế nào để có được tình cảm của Trần Kha một lần nữa, anh biết không?...tình yêu của chúng tôi vừa nảy mầm, lại bị anh hèn hạ phá huỷ như vậy!!! Anh còn thua gì súc vật? Hả??! Yêu tôi?? Chỗ nào??!!"
"...Trịnh Đan Ny à, anh..."
"Anh có thể nào đừng gây rối trong cuộc đời tôi một lần được hay không? Súc Vật...Đồ xấu xa!!!"
Trịnh Đan Ny tóm lấy cổ áo anh ta, đập mạnh đầu anh ta vào vách tường đằng sau vang lên một cái bốp rõ to.
Ngô Cao Tuấn không phản khán, anh ta ngồi im cho nàng cấu xé.
Cuối cùng, con quỷ giận dữ trong Trịnh Đan Ny phát giận lớn, nàng với tay nắm lấy đầu chai rượu thuỷ tinh trên bàn, đưa lên cao rồi giáng thật mạnh xuống đầu anh ta một cái xoảng.
Mảnh thuỷ tinh thì văng tung toé, Trịnh Đan Ny quăng đi cái đầu chai rượu còn lại trên tay mình, rồi nàng yếu đuối ôm mặt ngồi khóc thật lớn.
Phải, lần đầu tiên...
Ngô Cao Tuấn trông thấy nàng ấy trở nên như vậy...Trịnh Đan Ny cao ngạo, cứ vênh mặt tự đắt khiến hắn phát ghét đâu mất rồi??? Tại sao lại trở nên yếu đuối như vậy, tim của hắn...đau...phải rồi hắn mềm lòng với một Trịnh Đan Ny như thế này. thật tệ...muộn rồi...nàng ấy khóc lớn quá...Tiếng khóc khiến sóng mũi anh ta cũng cay theo.
Vẻ mặt anh ta vô hồn, vô cảm, máu trên đầu có chảy xuống như thế nào, với anh ta tự nhiên lại cảm thấy không một chút đau...
Có lẽ là do cơn đau bên ngực trái dâng lên...che khuất đi cơn đau bé nhỏ đó.
Anh ta vẫn vô hồn nhìn nàng khóc....
Không phải anh ta không thương cảm, mà là do anh ta đang khó xử.
Bao nhiêu chuyện anh ta làm cho Trịnh Đan Ny, quả thật đúng như nàng ấy nói. ''Không bằng súc vật".....
Nhưng hãy tin vào Ngô Cao Tuấn, một nam nhân luôn có những lầm lỡ không đáng có trong tình yêu. Khi anh ta nhận ra anh ta yêu một ai đó rồi, cho dù có hèn hạ ra sao, anh ta vẫn cam chịu...
Điều đó với anh ta là tất cả...
Tâm sự của một nam nhân, có ai thấu hiểu được...
Quàng tay ôm lấy Trịnh Đan Ny, Ngô Cao Tuấn chân thật, rơi một giọt nước mắt. "Đừng khóc nữa. Trịnh Đan Ny, chỉ cần em đau...anh cũng không thể nào dễ chịu."
"...Nghe anh đi, khi em là anh...em sẽ không thể trách anh nặng lời như vậy nữa..."
Chỉ cần nữ nhân nào đó lại trở về với anh ta...anh ta sẵn sàng chịu tất cả.
__________________
"Đan Ny...! Em đang đùa với tôi sao??"
"Sở Văn, tôi xin chị! Đừng giấu tôi nữa, trả Kha Kha lại cho tôi.!!!"
"Đan Ny!!! Em điên rồi!?! Em không hiểu em đang làm gì hay sao?!!" Sở Văn xiết mạnh bả vai của nữ nhân giữa đêm lại đến gõ cửa nhà cô, rồi khóc than inh ỏi trước cửa như vầy. "Em đã làm gì Trần Kha rồi hả???"
"Tôi không cố ý...tôi không cố ý đâu mà...trả cô ấy cho tôi!...Tôi cần cô ấy hơn bất cứ cái gì...!!Tôi xin chị, trả cô ấy cho tôi!!!"
"Tôi còn không biết đã xảy ra chuyện này!!!! Làm sao tôi biết Trần Kha đang ở đâu mà trả lại cho em đây!!!" Sở Văn hất mạnh tay Trịnh Đan Ny ra, khiến cho nàng ấy ngã xuống sàn. Nghe nàng ấy kể toàn bộ câu chuyện đã xảy ra, Sở Văn chỉ muốn tức chết, muốn giết người ngay thôi.
Máu dồn lên đến não rồi, cô không thể bình tĩnh được nữa.
Trương Quỳnh Dư thì đi công tác xa, Sở Văn lại không thèm quan tâm đến Trần Kha gần nửa tháng nay nên không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy nữa. Dẫu sao cũng là bạn, nghe tin như vậy cô cũng trở nên thất thần biết bao nhiêu.
Thấy Trịnh Đan Ny đang thê thảm, khóc không ngừng trên sàn...Sở Văn hối lỗi đi lại đỡ nàng ấy dậy. "Em về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ đến tìm em"
"Không, chị nói dối! Chị giấu cô ấy trong nhà của chị...! Hãy trả cô ấy lại cho tôi đi mà...tôi xin chị!!!"
"Đan Ny!!!! Em đừng kêu gào thảm thiết như vậy nữa!! Tôi nói là không có!!!"
"Tôi biết chị ở trong đó mà!!!! Ra đây đi...Trần Kha!!!!"
"Im nào!!! Aiszzzz!!! Em vào nhà tôi mà kiểm tra thử đi!!!!!"
Sở Văn mệt mỏi thả tay Đan Ny ra, mặc kệ nàng ấy. Trịnh Đan Ny vừa được thả ra đã lao ngay vào cửa nhà Sở Văn gào thét tên của Trần Kha trong đó.
Sở Văn khẽ thở dài, cô ngước mặt lên ánh trăng sáng của đêm lặng, tự lảm nhảm một mình. "Có phải cậu muốn trả thù Đan Ny không Kha Kha? Hay cậu đang ghét bỏ em ấy...nên muốn lẩn trốn? Hay lại ngu ngốc đi tự sát luôn rồi, thế tốt lắm đấy."
"Phì...tôi đã nói...sẽ không quan tâm đến cậu nữa mà, cứ mặc kệ cậu. Cậu lớn rồi...cậu có thể tự lo liệu cho mình, con ngốc."
Sở Văn mỗi lần xen vào chuyện, hay quan tâm đến Trần Kha một chút là cô ấy lại nổi cáu lên...có lẽ từ lúc nào đó cô phát hiện ra đứa bạn thân của mình đã có thể tự mình nghĩ về cuộc sống của chính cô ấy, không cần cô quan tâm nhiều.
Nào ngờ chỉ mấy tuần không để ý, đã có chuyện xảy ra rồi...
Sau 15 phút, Trịnh Đan Ny giờ đã ngồi thút thít trong phòng khách nhà Sở Văn. Sở Văn chưa bao giờ thấy Đản Tỷ lạnh lùng không nước mắt bấy năm nay lại vì một Trần Kha mà rơi lệ, tiều tuỵ đến như vậy...
Nhìn nàng ấy bây giờ, dáng vẻ thật đáng thương Sở Văn nhìn mà còn xót lòng, đau nhói ngực trái...
"Con ngốc, cậu làm Đản Tỷ ra như vậy rồi....còn chưa thoả mãn hay sao? Bao giờ cậu lại trẻ con như vậy....Chết quách đâu rồi..."
Sở Văn thầm nghĩ, rồi đem ly nước đến cho Trịnh Đan Ny. Thái độ chân thành. "Em ổn không? Tôi gọi bảo chúng nó đưa em đến bệnh viện xin thuốc ngủ nhé..."
"...Không....tôi không muốn...Tự nhiên tôi cảm giác có chuyện gì đó không lành...! Kha Kha đã xảy ra chuyện gì đó rồi..."
Trịnh Đan Ny dựa vào linh cảm đáng ngờ của bản thân, nàng lại một lần nữa ngồi bật dậy. Nhưng Sở Văn đã nhanh nhẹn kéo tay nàng ngồi xuống ghế lại. "Em bình tĩnh đi."
Trịnh Đan Ny ngồi xuống ghế, hai mắt lại đỏ hoe vì nước mắt. Lòng cồn cào vẫn không ngừng gào thét, nàng muốn đi, đi tìm cho ra Trần Kha mới thôi.
"Cái này...nói chung là Ngô Cao Tuấn đã tìm em đúng không? Anh ta đã đánh thuốc mê em...?"
Trịnh Đan Ny không trả lời, Sở Văn biết nàng bây giờ xúc động lắm, chỉ khẽ thở dài, Sở Văn nói tiếp. "Tôi thì không biết cái gì về chuyện của em...nhưng Đan Ny, tôi chân thành nói với em...em đã làm tổn thương Trần Kha rất nhiều!"
"Chuyện đã xảy ra như vậy, tôi không cảm thấy sai trái lắm! Mặc dù có hơi xót thương em, nhưng tôi thấy...Em hết lần này tới lần khác đem Trần Kha ra làm trò cười...thì bây giờ đáng ra em không nên hối tiếc nữa."
"Chị thật sự muốn..."
"Đan Ny...người ta nói...có không giữ mất đừng tìm....Bỏ đi, Trần Kha sẽ tìm được một cuộc sống mới, niềm vui mới và tìm được một người thật sự yêu thương cô ấy...em đừng lo, hãy cứ ở bên Ngô Cao Tuấn. Anh ta bây giờ...hẳn đã thật sự hối tiếc. Nếu không đêm đó hắn thật sẽ còn giở trò hơn thế, không phải chỉ đánh thuốc mê rồi đưa em trở về."
Người mới sao?
Còn ai trên đời này yêu nàng bằng Trần Kha từng yêu nữa, nàng không muốn mất đi cô ấy...Tuyệt đối không muốn thấy cô ấy sánh vai đi với người nào khác.
...Làm sao đây...?
Sở Văn nói như vậy, chẳng khác nào khiến nàng bị đâm xuyên qua trái tim...Cô ta quá thẳng thắn quá chân thật quá chính xác...những điều cô ta nói hoàn toàn chính xác.
"Rượu....tôi muốn uống rượu..." Nàng thật sự tổn thương, cần được bù đắp, và chỉ có rượu mới khiến nàng tạm quên đi nổi sầu này.
Sở Văn thở dài, cô đứng dậy. "Đợi tôi...tôi sẽ đi lấy."
Nàng sẽ say...
Sẽ được ngủ và nhìn thấy người ấy trong giấc mơ.
Sẽ được chạm, được hôn, được người ấy yêu chìu.
Nàng sẽ nói với người ấy lời xin lỗi, một lời xin lỗi chân thật nhất. Và hai người sẽ lại trở lại như xưa...
"Kha Kha, em sẽ không nói dối nữa...sẽ không bỏ rơi chị...không khiến chị phải chờ đợi nữa..."
"Về với em đi...Lần cuối cùng thôi, em sẽ không thất hứa nữa...."
"Làm ơn đi, về với em."
"Em sợ rồi."
'Em tuyệt đối không dám nữa đâu..."
***************
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro