- Đản Tỷ...Khó Chịu.
Trời đã vào đêm tại thành phố là lúc sáng sủa và đẹp đẽ hơn bao giờ hết, là thời gian cho các lứa tuổi đưa nhau đi chơi đây đó. Tuy nhiên, tại khu phố đầy sa ngã của thành phố, nơi được giới trẻ tập trung đông nhất có lẽ là quán bar của Viên Nhất Kỳ.
Trong không khí nhốn nháo, thác loạn của quán bar thì Viên Nhất Kỳ lại đứng ghi chép đủ thứ với một quyển sổ nhỏ, vừa ghi vừa chỉ đạo cho bọn bồi bàn trong quán bar cách dọn dẹp, tiếp khách...nói chung mọi thứ đều do cô ta chỉ đạo.
Ngay phút đó, Đan Ny đi thẳng vào và nổi bật trong ánh đèn nháy tắt, vẻ ngoài quyến rũ được che chở bởi đám đàn em to cao. Nàng mặc cái váy xẻ tinh tế màu đen quý phái, phần ngực đẩy đà ẩn hiện sau lớp vải, mông cong lúc đi cũng đong đưa gợi cảm. Cả không gian của quán bar lại càng ồn ào hơn vì họ hứng thú với việc bàn luận chuyện vẻ ngoài của Đan Ny.
"Ái chà, Đan Ny? Hôm nay em đến đây lại có việc gì à?..." Viên Nhất Kỳ thấy Đan Ny đi lại phía mình, liền hỏi với giọng khàn khàn thân thuộc. "Viên Tỷ, chị thấy Di Hân đến đây không?" Đan Ny hỏi ngay vào vấn đề, nàng trân gương mặt băng lãnh và cái giọng như băng ra đối với Viên Nhất Kỳ, tuy nhiên cũng có chút tôn trọng đối phương, nàng xua tay cho bọn đàn em ngừng tiếp cận cô ấy.
"Di Hân?" Viên Nhất Kỳ chau chặt mày vì cái tên đó được nhắc đến, cô ta ngoài việc thở dài cũng không biết trả lời ra sao.
"Cô ấy đã đến đây đúng không?"
"Đang dụ dỗ bọn bồi bàn của chị trên phòng vip số 5 ở tầng hai!" Viên Nhất Kỳ phì cười. "Tính nào tật nấy! Bao nhiêu năm cái tật đó của cô ta vẫn như vậy!"
"Thế còn Trần Kha? Cô ấy có đến đây chưa?" Đan Ny lại hỏi tiếp.
"Trần Kha á, cái cô gái thường ngày đứng bên cạnh em ấy hả? Để xem..." Viên Nhất Kỳ xoa xoa trán như cố nhớ ra, cô ta cũng nhìn sơ qua cái quán nhộn nhịp của mình.."Không! Không có!"
Đan Ny nhíu chặt đôi mày liếc mắt ra thằng đàn em. "Trần Kha đâu?!" "Đản Tỷ, Trần Kha và Sở Văn đã đi xe riêng đến đây trước chúng ta mà!"
"Khốn nạn thật mà!" Đan Ny lửa giận đùng đùng, rõ ràng cái nữ nhân kia lại muốn tìm cớ trốn việc. Cái thứ gì cũng gây ra rồi để người khác dọn dẹp, có phải là da mặt của Trần Kha dày đến mức không biết ngại ngùng không.?
"Mau gọi cho Sở Văn đi!"
"Tao làm gì có số điện thoại nó?"
"Trần Kha nữa!"
"Trời đất ơi, Trần Kha bị hư điện thoại..."
Tụi đàn em của Đan Ny luống cuống tìm cách xử lí chuyện trước khi đại tỷ của mình nổi cơn phẫn nộ mà phóng băng dập nát mặt bọn họ. Nhưng muộn rồi, nàng ấy đã đạt đến cực giới của hờn giận, quát với sự lạnh lùng. "Mặc kệ cô ta!!! Sau đêm nay, tìm cho ra Trần Kha, dạy cho cô ta một bài học!"
"Ôi trời đất, Đan Ny, hình như đánh đập nữ nhân đó là niềm vui của em!" Viên Nhất Kỳ phì cười vì tính khó chịu của Đan Ny.
"Em...Em xin phép!"
Đan Ny và bọn đàn em của mình bỏ đi vào khu các phòng kín, thường thì các quán bar nổi tiếng sẽ có rất nhiều nơi, sàn nhảy, bàn ngoài giữa quán, nếu thích kín đáo thì vào dãy phòng kín, cao hơn sẽ là phòng vip cho những người có tiền, dân anh chị...Đan Ny cùng bọn đàn em lên lầu, đến căn phòng có cánh cửa gỗ để chữ số 5 thật to thì lịch sự gõ cửa và đẩy cửa thật nhẹ nhàng vào.
Cảnh đầu tiên đập vào mắt những con người vừa đặt chân vào là một nữ nhân xinh đẹp đang ngồi ngang tàng bắt nạt các anh bồi bàn điển trai. Nữ nhân thấy người của Đan Ny đi vào liền quay mặt lên, nói với giọng trong trẻo nhưng đầy quyến rũ. "Đản Tỷ, lâu rồi không gặp nha~Mời vào ngồi!"
"Di Hân, cô vẫn rất thích chọc ghẹo người khác à?" Đan Ny xua tay cho bọn đàn em ra ngoài phòng, rồi nàng nhẹ nhàng đặt mông xuống chiếc ghế sô pha dài mà nữ nhân kia ngồi.
Nữ nhân kiều mị đó là Chu Di Hân, là kì phùng địch thủ đúng nghĩa của Trịnh Đan Ny, nhan sắc hay tài năng, cả hai đều rất khó để phân thắng bại...Di Hân là đại tỷ cực kì gợi cảm và xinh đẹp, còn Đan Ny lại lạnh lùng và vô cùng nghiêm túc trong ngành. Hai nàng nếu đứng chung chắc chắn sẽ tạo nên một vẻ tương phản rất tuyệt hảo.
"Các người ra ngoài đi." Di Hân đuổi những tên phục vụ lúc nãy giúp nàng rót rượu, đút trái cây ra ngoài. Sau đó, căn phòng dần chỉ còn Di Hân và Đan Ny.
"...Di Hân, cô muốn nói gì à?"
"Đan Ny, người của cô đã đến phá quán tôi...cô có nên trả lễ hay không?" Di Hân đưa tay bóp nhẹ lấy cặp mông căng của Đan Ny, nháy nháy mắt thật gợi tình.
Đan Ny chau mày, đẩy tay Di Hân ra. "Nam nữ gì cô cũng có thể sờ được?"
"...ahaha, thì sao đâu chứ! Tôi thích thế, Đan Ny càng lúc càng xinh nha, tôi ganh ty đó!"
"Cảm ơn cô!" Đan Ny nhếch khoé môi.
"Tính thẳng đi nào, Đan Ny, tôi với cô trước giờ rất bình đẳng tại sao lại đến làm loạn địa bàn của tôi...hửm?"
"Di Hân !Thật ra là hiểu lầm, mong cô rộng lượng bỏ qua cho! Bọn người nhà tôi không biết điều ấy mà!" Đan Ny hạ giọng, cẩn trọng trước Di Hân.
"Hiểu lầm cái gì?" Di Hân cười khúc khích, nhưng đâu đó Đan Ny đã cảm thấy dọc sống lưng lạnh dần do sát khí. Di Hân cầm lấy một miếng táo, rồi cho vào miệng. "Nếu hôm sau tôi đem người sang làm loạn bên cô rồi nói đó là hiểu lầm...cô xem được không?"
"Kìa Di Hân, sao lại nói thế!? Tôi..."
***Cạch!
"Xin lỗi nha, tôi đến trễ rồi!"
Cái giọng nào đó phá ngang câu nói của Đan Ny làm nàng ấy chau mày. Di Hân đưa đôi mắt ra phía cửa cùng Đan Ny thì đôi mắt cô ta sáng rực rỡ lên, còn Đan Ny thì chau chặt mày.
"Trần Kha!?"
Đan Ny như chết lặng khi nhìn con người hệt nam nhân với mái tóc ngắn và bộ đồ lãng tử kia không có một tẹo nào là Trần Kha của hàng ngày cả. Với hình dạng như vậy thì cô đang muốn làm gì chứ? Định gây rối cho Đan Ny nữa hay sao?
Trần Kha từ ngoài cửa bước vào rồi có người bên ngoài đóng cửa lại giúp cô, phải nói là bây giờ Trần Kha rất phong độ và không khác gì nam nhân, đã hút hết hồn của Di Hân đi rồi.
"Đan Ny, cô có mỹ nam ở nhà...sao không nói cho tôi biết thế?"
"Mỹ nam??!!" Đan Ny trợn mắt rồi nhìn Di Hân đầy khó chịu. Trần Kha rành rành là một nữ nhân, chẳng qua tóc đã ngắn theo kiểu của mấy nam nhân thôi. Thế nào mà cô ta lại nghĩ Trần Kha là ''mỹ nam''.
Trần Kha ngồi xuống cạnh Đan Ny, Đan Ny liền đưa môi ghé sát tai Trần Kha thỏ thẻ hai người nghe. "Chị đang làm trò quái gì thế?"
"Đản Đản, để chị giải quyết!"
Di Hân đã qua mấy phút vẫn không rời mắt khỏi Trần Kha, Đan Ny trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu, liền mở miệng ra cắt đi không gian của họ. "Di Hân, đây là người gây rối ở địa bàn của cô!" "Thế sao?" Di Hân cắn môi, rồi bất ngờ đứng dậy, đi qua phía Trần Kha, ngang nhiên đặt mông lên chỗ cạnh bên Trần Kha mà rù quến tựa đầu lên vai đối phương. "Người ta không thể chịu được rồi nha? Sao lại đi phá quán của người ta thế...hửm?"
Đan Ny trợn mắt khi thấy cảnh gai mắt của Di Hân và Trần Kha . Nàng phút chốc đã câm ghét tại sao Trần Kha lại dễ dãi cho nữ nhân hám sắc kia dựa dẫm ngay trước mắt nàng.
Cái tay khốn nạn của Trần Kha còn dám vòng sang xoa eo của Di Hân nữa. Đan Ny giận đến đỏ mặt, nàng quay mặt qua chỗ khác rồi nâng lấy ly rượu qua uống, tránh ngay cái cảnh khốn nạn đó.
Chẳng hiểu tại sao lại khó chấp nhận như thế kia. Đan Ny chưa từng chạm đến khoảnh khắc phải quay mặt đi khi thấy cảnh ôm ấp, tại sao hôm nay lại như thế này.
"Chu Tỷ, thật xin lỗi cô nha, tại hôm đó say quá nên cũng thất lễ!" Trần Kha vỗ ngọt Di Hân một cách ôn nhu. Di Hân nghe đã chảy thành nước, nàng ấy thích thú cắn môi rồi lại đưa tay Trần Kha đặt ngay hông mình.
"Say hả? Sao không tìm người ta mà lại phá quán người ta...?Ghét quá đi mất!" Di Hân õng ẹo. Rồi chưng hững khi thấy Trần Kha lấy tay ra khỏi hông mình. "Sao lại thế?"
"Ngại nên không dám a~"
"Còn ngại nữa hay sao? Thật đáng yêu nha, bao nhiêu tuổi rồi, đã có người yêu chưa thế?"
Đan Ny sắp phát nôn vì những lời ngon ngọt của Di Hân, nàng quá là bức rức khi Trần Kha vỗ ngọt cô ta quá dễ dãi trong khi lúc nãy mình phải hạ giọng để năn nỉ cô ta. Di Hân là ngu ngốc thật hay sao? Nghĩ Trần Kha là nam nhân thật à?
"Trần Kha lớn hơn cô đó Di Hân! Chỗ này còn có tôi đó làm ơn bớt lẳng lơ đi!" Đan Ny đột nhiên lên tiếng, nàng đưa tay kéo nhẹ tay Trần Kha sang một bên, tránh xa Di Hân ra một chút. Trần Kha xoay sang Đan Ny, đón ngay ánh mắt sắt lẽm của nàng.
"Nè Đan Ny, đây là người yêu mới của cô à?" Di Hân nhíu mày khó chịu khi thấy thái độ không hài lòng của Đan Ny dành cho mình và Trần Kha. "Không!" Đan Ny trả lời.
"Thế đưa người qua đây, ngày xưa cái gì cô cũng nhường cho tôi mà!" Di Hân nói, quả thật, ngày xưa cái gì Đan Ny cũng nhượng bộ cho Di Hân, vì Đan Ny rất cẩn trọng việc hai bên có thể xảy ra sơ xuất nên nàng đáp ứng mọi điều kiện của Di Hân. Nhưng cái lý do gì mà Đan Ny vẫn đang giữ chặt cánh tay của Trần Kha không chịu buông ra thế kia...?
.....
Trong khi không khí trong phòng đang căng thẳng, thì bên ngoài đó.
"Nè cái đầu của Kha Kha bị gì thế?" Tụi đàn em hỏi han Sở Văn. "Mày đã đè Trần Kha ra cắt hả?"
"Này, điên quá là điên!" Sở Văn thở dài. "Di Hân là một người mê sắc, hôm nay tao đã ''tút'' lên cho Trần Kha tạm thời để vỗ ngọt cô ta!"
"Phong độ thì có phong độ! Nhưng lấy cái gì để Trần Kha làm việc cho Di Hân."
"Đúng rồi, giả nam thì giả, nữ vẫn là nữ a!"
"Các người thì biết cái gì!" Sở Văn chóng nạnh cười hì hục. "Đản Tỷ hiểu chuyện sẽ không để việc gì ngoài vạch giới hạn xảy ra!"
"...Nói thì hay! Lỡ mà gây ra chuyện lớn hơn thì chết cậu với Trần Kha nhé!"
"Câm cái miệng xui xẻo của các người đi nha, Kha Kha thông minh sẽ bảo đảm an toàn cho cả đám!"
Sở Văn mạnh miệng, vỗ ngực trước đám đông. Bọn họ cũng im lặng chờ kết quả chứ chẳng dám mở miệng, khẽ nhìn sang bọn đàn em máu lửa của Di Hân đang đứng đối diện...lại nghĩ đến có khi nào tí nữa mình sẽ đánh lộn với chúng nếu chuyện bất trắc xảy ra.
**********
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro