- Dạy Dỗ...Trần Kha.!
Ngô Cao Tuấn hơi đắn đo suy nghĩ một chút, anh ta nhẹ nhàng ngồi lên giường mà nhíu chặt chân mày lại đầy vẻ khó hiểu.
Anh ta không thể hiểu nổi những thái độ của Trịnh Đan Ny mấy ngày nay kể từ khi anh ta đi từ Pháp về. Có gì đó là lạ, thậm chí mang cả tính chất dò xét, điều tra. "Liệu có phải..." Sao lại có thể như thế cơ chứ?
____
"Kha Kha!!" "Im lặng một chút!" Đan Ny ngồi xuống vị trí kế bên Trần Kha trên cái ghế sô pha êm ái, Trịnh Đan Ny với tay lấy cái điều khiển chỉnh máy lạnh, bất ngờ nàng đẩy độ xuống thấp nhất.
Trần Kha đang viết viết cái gì đó cũng chau mày vì bất ngờ trở nên lạnh. "Em điên à?" "Sao chứ? Tôi thấy nóng chết đi mất!"
Không biết vô tình hay cố ý, nữ nhân kia lại cởi mấy cái nút áo ra, phần ngực trắng tròn đã bắt đầu thập thò lấp ló sau cổ áo. Ngay vị trí của Trần Kha ngồi nhìn thấy rõ mòng một nó. Đưa mắt liếc nhìn cái trái cửa gần đó, Trần Kha phát hiện nó đã vừa bị khoá lại. Thủ phạm hẳn là Đan Ny.
Trần Kha đã ngửi ra mùi nguy hiểm ở đây...Khẽ nhấc mông nhích nhẹ sang một bên để thử nghiệm vài thứ, Đan Ny tự nhiên cũng nhích theo. Biết rõ Đan Ny đang có ý định tiếp cận mình rồi. Trần Kha mới ho khan một tiếng rồi lịch sự nhích người ra xa một chút. "Chẳng phải nói nóng sao? Ngồi gần nhau như vậy nóng hơn đấy!"
"Ừm...nhỉ?" Đan Ny hơi nhăn mặt, nhưng rồi nhanh chóng giãn ra mỉm cười lạnh. "Đang chăm chỉ làm việc cho tôi sao?" "Ừm, cái này toàn là địa bàn của em thôi!" Trần Kha thở dài, ngồi bấm bấm cái máy tính bên cạnh. "Thằng kia hôm nay xin phép về thăm nhà nên tôi phải làm cái này cho xong giúp nó!"
"Thật tốt bụng, nếu chị có hảo tâm như vậy...sao lại không giúp tôi massage chút nhỉ?" "Massage cái gì? Điên à, suốt ngày ăn không ngồi rồi cũng đòi massage."
"Nè, dạo này thấy tôi khiêm nhượng không đánh chị nên chị lên mặt, láo à?! Chị mắng ai đấy hả?" "Rồi, rồi! tôi biết rồi."
"Có massage giúp người ta không?" "Chỗ nào?" Trần Kha buông cây viết ra, liếc mắt sang nhìn Đan Ny. Đan Ny mỉm cười hài lòng, tự nhiên lại cởi nốt cái sơ mi của mình ra.
"Màu đen à?" Trần Kha hơi trố mắt nhìn, đã thấy qua nhiều lần mà sao lần nào cũng không kìm nổi lòng thế kia. Trần Kha len lén nuốt xuống một ngụm nước bọt. "Biết ngay chị thích màu đen mà..." Đan Ny khéo léo cười, cứ như đã đúng với ý mà mình dự đoán trước. Nàng tiếp tục đưa tay ra sau cởi bỏ dây áo ngực ra.
"Nè Nè!!! Có cần phải vậy không??? Massage cái lưng thôi mà!!!" Trần Kha hoảng hồn trợn mắt phản đối. "Tôi có bảo...massage lưng đâu?" Đan Ny cong môi, nở một nụ cười câu dẫn. "Tôi tức ngực, nhờ chị massage giùm một tí!"
"Cái gì??!!" Trần Kha lần này trợn tròn mắt hơn lúc nãy. Ai lại đi tức ngực mà massage chứ, rõ ràng là muốn người khác đụng chạm mình. Tìm cái cớ nghe thật trẻ con. "Nè, mau lên!" "Lại còn hối thúc, rốt cuộc em đang làm trò khùng điên gì thế?" Trần Kha đập tay lên trán, thở dài ngao ngán.
Bây giờ có cãi cũng không có kết quả, Trần Kha đưa tay ra chạm vào hai bầu sữa trắng nõn của Đan Ny. Ngay giây phút bàn tay lạnh ngắt của Trần Kha chạm vào nơi ấm nóng đó, đã xảy ra hiện tượng phản nhiệt khiến Đan Ny nhất thời rợn da gà, giật mình.
"N...ngay đó!" Đan Ny ấn ấn tay Trần Kha vào cái đỉnh hồng hào của mình. Nhẹ nhàng nhẹ nhàng... "Nè!! Chưa ăn cơm hả??!" Đan Ny đưa tay tát đầu Trần Kha một cái đúng đau. Trần Kha ngao ngán, Đan Ny dạo gần đây đúng là khác lạ quá đáng mà...Trần Kha ra sức nắn bóp cho vừa lòng nàng.
Đan Ny rất thoả mãn, mắt nhìn Trần Kha rất thích thú. Trần Kha chau mày. "Massage nhẹ nhàng thì mới là massage, em đúng là khùng mất rồi!" "Nhưng tôi thích mạnh." Đan Ny xiết nhẹ cổ Trần Kha. "Được, đúng rồi, như thế..."
"Nè, em thôi ngay cái trò điên khùng này được chưa?" Trần Kha gượng gạo xoay mặt đi chỗ khác. "Haha, coi kìa, đang xấu hổ sao?"
"Đúng rồi, lỡ mà Ngô Cao Tuấn biết thì không biết ai mới là kẻ xấu hổ!" Đan Ny cắn môi dưới của mình, cơ bản để nén âm thanh mị mộng trong cổ họng.
Nàng tránh né cái ôm của Ngô Cao Tuấn, chỉ vì nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Trần Kha, trong đầu nàng chỉ toàn cảm giác của đêm gần gũi với Trần Kha thôi, nàng bây giờ lại chẳng thể cảm nhận được cảm giác gì từ Ngô Cao Tuấn. Hơi bị khó hiểu nhưng lại thôi.
Đan Ny có chút nhích người lại ghé sát vào tai Trần Kha. "Chị có muốn làm một chút không?" "Em không sợ lại bại liệt à? Không nhớ sao? Dấu tích để lại hơn ba, bốn ngày mọi thứ vẫn không thể hồi phục đấy? Muốn à?"
"Láu cá!" Đan Ny hí hửng lấy ngón tay búng nhẹ trán Trần Kha. "Nhưng rồi có muốn làm không?" "Không!" Trần Kha lạnh lùng từ chối, búng cái đỉnh hồng hào kia một cái khiến nó chấn động mà hẳn hoi cứng cáp lên.
"Nè, chơi gì kì vậy?" Đan Ny đẩy nhẹ Trần Kha ra, bực bội. "Không làm thì thôi!" "Dù sao thì em vẫn còn là nữ nhân có chủ! Nếu tôi cứ như thế này...người khác sẽ nói tôi là loại la liếm người đã có người yêu?!" Trần Kha dọn dẹp đống sổ sách trên bàn, cũng ôm cái máy tính bỏ vào cái cặp bên cạnh đó. "Thôi...tôi phải đi công chuyện một tí!"
"Tự nhiên trưởng thành ghê nhỉ? Không tiếp tục suốt ngày trẻ trâu la cà sao???" Đan Ny nhếch môi nói tiếp. "Đã biết phụ giúp rồi đấy, tôi cứ tưởng chị cứ mãi ham chơi chứ!"
"Ừm, thế...!" Trần Kha đeo cái cặp lên vai, rồi đứng dậy sửa soạn ra ngoài. Đan Ny như một thói quen, ngồi thẳng người lên chăm chú nhìn Trần Kha. "...Tôi sang nơi của các anh chị khác làm việc với họ tầm vài tiếng đồng hồ, có được không?"
"Đi đi, miễn đừng gây rắc rối!" Đan Ny thản nhiên gật đầu. "Lo mặc áo vào!" Trần Kha nhắc nhở. Rồi nói tiếp. "Tôi xin phép sang chỗ của Chu Tỷ một chút!" "Cái gì??" Đan Ny đang uống nước xém tí nữa đã sặc nước trong miệng, nàng nuốt xuống nhanh, rồi trợn mắt. "Tìm cô ta làm gì?"
"Thì...chuyện buôn bán của em chứ gì?" Trần Kha chau mày khó hiểu trước sự chuyển biến thái độ của Đan Ny. "Không được!!!" Đan Ny xoay mặt sang nơi khác, khó chịu một chút lại tiếp lời. "Cho bọn nó đi đi, chị không được đến đó!"
"Em sao thế???" Trần Kha gần như trở nên đảo lộn đầu óc vì Đan Ny. Sao lại cứ lúc có lúc không. "Chị muốn Lưu Lực Phi tưởng lầm chị có ý đồ với Chu Di Hân rồi đem chị đi xử không toàn thây à?" Đan Ny căn nhắc lại chuyện của nữ nhân quyền lực đã hâm doạ Trần Kha vào mấy ngày trước.
"Tưởng cái gì??! Cái loại nữ nhân đó vô cớ đem tôi ra xử thì tôi nhất định có chết cũng không phục!" Trần Kha liếc mắt, đầy manh dũng. "Thật cứng đầu, ở lại đây!" Đan Ny nhăn mặt. Gằn giọng.
"Không!!! Tôi chỉ..." "Thấy bao ngày tôi khiêm nhượng hiền dịu với chị nên chị trở nên lộng hành như vậy à? Ngồi xuống đây! Có chuyện gì tôi sẽ cho bọn nó đến địa bàn của Chu Di Hân làm...không cần đến chị!"
"Đan Ny, tôi không phải là lộng...! Chỉ là tôi muốn đi..." "Lâu rồi không đánh, chị không sợ à??!" "Tôi còn con nít sao? Đừng có mỗi một cái là nhắc, tôi biết phải làm cái gì!" Trần Kha chắc nịt tuyên bố, rồi đeo cặp mà đi ra khỏi phòng khi Đan Ny còn chưa kịp trở tay.
Đản Tỷ của chúng ta ngay khi cánh cửa kia khép lại đã hết sức tệ sắc, rõ ràng Trần Kha đã trở nên cứng đầu, không còn xem trọng những lời của nàng nói ra gì nữa.
Không trị không biết Trần Kha sẽ hành động theo ý của cô ấy đến khi nào...Đan Ny lấy cái điện thoại gọi cho ai đó.
"Chặn đường cửa ra của quán bên khu N, tóm Trần Kha lại, rồi đi xử lí chuyện gì đó bên địa bàn của Chu Di Hân thay cho tôi, đem Trần Kha đến gần bãi đất trống của phố...xử lý cho nghiêm ngặt! Như trước kia các người đã từng làm...rõ chưa?"
Sau đó nàng nhặt nội y và cái sơ mi bên dưới sàn lên mặc vào. Sau khi ban xong lệnh cho bọn tay chân, có hơi khựng lại do hơi thấy tội cho Trần Kha nhưng...không làm như thế, biết đâu cái mạng của Trần Kha nàng sẽ không thể bảo đảm nổi bởi cái tính thích gì làm đó của cô ấy.
Trịnh Đan Ny không biết phải chờ bao nhiêu lâu để cho nữ nhân đó hiểu hết mọi chuyện, hành động một cách thật thông minh, cẩn trọng đây. Trần Kha vừa mang cặp ra đến cửa quán đã gặp vài tên quen thuộc mặc đồ vest đen đầy quyền lực chặn đường.
"Các người hôm nay làm sao thế?" Trần Kha chau mày, rồi đưa mắt nhìn nữ nhân đứng giữa. "Cậu làm gì thế Sở Văn?"
"Tụi bây!" Sở Văn bỗng dưng nói lớn giọng, rồi đưa tay lên ra hiệu gì đó. Trần Kha còn chưa kịp hiểu đã bị những người kia tiến lại khống chế, giữ chặt hai tay.
"Nè!!! Tụi bây điên hả??? Buông tao ra coi!!!" "Cái cặp này...xử lý giúp tao!" Sở Văn lấy cái cặp trên người Trần Kha ra trao cho một tên, rồi lập tức tên kia rời đi mất bởi chiếc xe moto gần đó. "Cậu điên rồi hả Sở Văn? Tôi phải đem nó sang địa bàn của Chu Tỷ làm công chuyện đó!!!" Trần Kha quát lớn... "Thả ra coi!"
"Cậu không phải lo chuyện đó!" Sở Văn thở dài. "Đúng là không ăn đòn thì cậu không chịu yên mà!" "Cái gì? Chẳng lẽ...Đản Tỷ...?!" Trần Kha tám phần cũng xém hiểu chuyện, hơi chau chau mày. "Đi!!" Sở Văn hất tay với bọn đàn em, chúng nó lập tức áp giải Trần Kha đi đâu đó.
Mười phút sau. Trần Kha quát. "Thôi đi, bọn bây bị điên hết rồi hay sao!" Trần Kha quẹt máu nơi khoé môi, mặt mũi và bộ dạng bây giờ phải nói là rất thảm hại, vô cùng đáng thương...Chỗ bầm, chỗ tim tím, chỗ đo đỏ, chỗ thì dính cát bụi, chỗ rách, chỗ lại te tua hết chỗ nói.
Tức giận, Trần Kha câm phẫn hất mạnh cái tay đang đưa ra trước mặt mình. "Không cần!!!" "Thôi nào, cậu lại gây chuyện với Đan Ny làm gì, sao lại trách tôi được!" Sở Văn khoanh tay, cau có nhìn Trần Kha. "Rõ ràng tôi chỉ theo lệnh thi hành, cậu có thể ngừng tỏ thái độ đó với tôi không?!"
Trần Kha tự mình nhấc thân ngồi dậy, ỉu xìu, ẻo lả bởi cái cơ thể đau nhứt nhối khốn nạn của bản thân. "Khỏi cần nói nữa, cũng khỏi cần đưa về! Tôi tự về được!!!"
"...Nè Kha Kha! Kha Kha ! Giận tôi rồi à?" Bọn kia cũng ríu rít nắm tay nắm áo Trần Kha lại. "Cậu như vậy sao tự về được!?" Sở Văn chau mày, tóm lấy cổ tay Trần Kha. "Mau đi thôi, xe ở ngoài kia!"
"Tôi không cần mà, bỏ ra hết đi!" "Nè!!! Sao lại hất tay tôi thế hả??? Tôi có ý tốt thôi mà!" Sở Văn bị Trần Kha hất tay thì khó chịu. "Tôi chả cần loại ý tốt của cậu!!! Xem này, tôi như này vào nhập viện có được không đây?"
"Cậu...được, nếu nói như vậy...TỰ THÂN CẬU LẾT VỀ NHÀ ĐI!!!" Sở Văn không còn kiên nhẫn nữa với con người cứng đầu trước mặt nữa. "Được!!!" Trần Kha đẩy Sở Văn sang một bên rồi quát lớn cho tụi kia né sang một bên để mình nhấc chân ra khỏi cái khu vực vắng tanh, bụi bậm đáng ghét kia. "Bây mau tránh ra cho tao đi...!!"
Trần Kha bỗng dưng trở nên đau nhứt đầu và một bên chân kinh khủng Vừa đi vừa nhấc nhấc như con lật đật, cuối cùng một lúc sau Trần Kha cũng chợt nhớ ra. "Thôi thật đúng là...mẹ kiếp, cái chân khốn nạn này...là cái chân mà lúc trước mình bị thương. Chết tiệt!! Tụi bây không biết né nó ra sao?!"
Đúng nó là cái chân mà đợt trước bị đập cho nứt mảnh xương, chắc chắn là ban nảy đứa nào đó đã vô ý bổ cây vào nó một lần nữa rồi. Vừa đau vừa tức, Trần Kha muốn có ai đó cầm súng bắn chết mình một phát cho xong. Đỡ phải chịu loại cảm giác đau đớn này.
Sau 30 phút, khó khăn di chuyển, lần mò đường về sau khi vừa trãi qua một trận tàn chiến, thấy được nhà cửa của mình thì vui biết bao nhiêu.
Mở cái cửa nhà ra...điều khiến Trần Kha xém té xỉu đó chính là cái nữ nhân không biết từ đâu xuất hiện đang ung dung nằm trên ghế dài xem TV.
"Nè!!! Em làm cái gì ở nhà tôi thế hả?!!" Trịnh Đan Ny đưa đôi mắt lạnh nhạt của mình nhìn ra phía Trần Kha đang đứng ở cửa. Rồi đưa tay ra ngoắc ngoắc Trần Kha lại phía nàng ấy.
Điên mới đến đó, Trần Kha bây giờ rất giận, rất giận nàng ấy. Mặc kệ nàng ấy đang làm gì ở đó, tự mình lại tiếp tục nhấc chân đi vào phòng tắm, tắm rửa cho khoẻ trước rồi tính sau.
Đan Ny vẫn đưa mắt nhìn theo, rồi nàng từ bỏ tư thế nằm dài của mình trên chiếc ghế nhà Trần Kha. Khẽ đứng dậy, nàng âm thầm theo phía sau nữ nhân thê thảm nọ. Trần Kha bước vào cái phòng tắm của mình cởi đồ ra nhanh rồi lao mình vào bồn nước mà tắm rửa cho thoải mái.
Cả cơ thể lâu lâu lại hưởng phải cảm giác ê ẩm quen thuộc của những cây gậy sắt, cảm giác như thịt ở nơi bị đánh như muốn rã ra. Đặt biệt là cái chân, càng lúc càng đau...không biết phải làm sao nữa.
"Trần Kha, thế...chị có vừa lòng chưa?" Trịnh Đan Ny bất ngờ kéo cửa phòng tắm ra mà đi vào, cũng cùng lúc tháo từng cái nút áo của mình ra trước mặt Trần Kha.
************
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro