- Hồ Ly Tinh Là Ai...?
"Chào cô..."
Trương Quỳnh Dư nghe cái giọng của ai đó vang lên bên tai, tầm nhìn mờ ảo của nàng bắt đầu rõ ràng ra một chút.
Một nữ nhân đang đứng nhìn nàng với ánh mắt sắt lẹm. Bên cạnh nàng ta...còn có hai tên nam nhân to lớn, mặt mày trông thật đáng sợ, mặc áo thun ngắn tay, phơi rõ các vết sẹo lớn nhỏ.
Đầu thật đau nhứt, Trương Quỳnh Dư cũng ráng liếc mắt, nàng nhìn cái gian phòng u ám lạ lẫm qua một lần, cũng đồng thời muốn vùng ra khỏi sợi dây trói quanh người mình.
"Cô vùng vẫy làm cái gì...cô đã ở chỗ của tôi rồi."
"Trịnh Đan Ny, cô muốn cái gì ở tôi!?" Trương Quỳnh Dư nhăn mặt, biết rõ nữ nhân kia là chủ mưu bắt cóc nàng đến cái nơi quái quỷ này nên liền ra vẻ chán ghét.
"Tôi không ưa cái gương mặt kiêu ngạo của cô tí nào."
Căn phòng khá nhỏ, xung quanh không có gì ngoài bốn bức tường lạnh, Trương Quỳnh Dư bị trói ngồi một góc phòng, đèn thì sáng nhưng sao không khí lại thật u ám, đáng sợ. Trương Quỳnh Dư chính xác là không thể đoán nổi đây là nơi đâu...
"Coi kìa..." Trịnh Đan Ny lấy cái roi da trên tay tên đàn em đứng bên cạnh, nàng nhếch khoé môi, tiến đến gần Trương Quỳnh Dư.
"Cô ít ra cũng khá mạnh mẽ nhỉ? Tôi đã mong cô phải run sợ và khóc thét lên cơ."
"Không phải nói nhiều. Cô muốn cái gì...?"
"Cái gì phải vội, chẳng mấy khi cô sang nơi của tôi ''chơi'' mà. Làm vài trò vui đi...cô xem, giày của tôi bẩn rồi này...Liếm nó đi chứ.?"
"Liếm...?" Trương Quỳnh Dư khinh thường hất mặt sang nơi khác. "Rõ ràng là một nữ nhân cậy quyền thế, bắt người vô cớ...còn bắt người ta làm theo ý mình như một con súc vật. Loại như cô...đúng là không đáng tồn tại."
Chátttt!!!!
Da mặt như muốn rách ra, Trương Quỳnh Dư trợn mắt nhìn kẻ vừa giáng một cái tát vào má nàng.
Trịnh Đan Ny trừng mắt nhìn Trương Quỳnh Dư. "Hồ Ly Tinh. Tôi đang rất tức giận, nếu khôn hồn, đừng khiến tôi nổi nóng thêm."
"Cô...!!! Tâm thần rồi đúng không??? Tự dưng lại bắt tôi đến đây...rồi định cho cô đánh hay sao??!"
"Hồ Ly Tinh!!! Cô đã cướp Trần Kha từ tay tôi!!!"
Trương Quỳnh Dư nhăn mặt hét lớn lên khi Trịnh Đan Ny giương cao cây roi da lên không trung và đánh mạnh vào vai nàng. Vải áo rách ra...máu cũng ứa ra. Trương Quỳnh Dư cảm thấy rõ cánh tay nàng đang tê đến mức mất đi tự chủ, run lên.
Trịnh Đan Ny thấy nàng ấy đau đớn như vậy, trong lòng rõ là rất hả hê, nàng đưa tay lên cao đánh thêm vài roi thật nặng nữa...
____________________
"Kha Kha, cô bị cái gì vậy??!! Đã nói là Đản Tỷ ra ngoài từ rất lâu rồi mà." Trần Kha lây hoay cả buổi, chỉ để tìm ra cái nơi Trịnh Đan Ny đang ở. Thế mà tất cả những nơi nàng ấy thường đến làm việc, đều không có...
Rốt cuộc nàng ấy đã đem Trương Quỳnh Dư đi đâu. Nàng ấy muốn cái gì ở Trương Quỳnh Dư chứ?
Bảng số xe đó...chính xác là bảng số của chiếc xe mà lúc trước cô làm việc cho Trịnh Đan Ny, Trần Kha đã đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần. Làm sao cô có thể nhầm được...Biết rõ mình không còn nhiều thời gian.
Trời bắt đầu lạnh hơn rồi, buổi chiều đã dần tan...nếu không tìm ra Trương Quỳnh Dư, Trần Kha sợ sẽ có chuyện xảy ra với nàng ấy.
Lập tức rời khỏi quán bar của Trịnh Đan Ny. Trần Kha phi nhanh lên một chiếc taxi đợi chờ sẵn bên ngoài đường. "Ông chú!!...Đi theo cái đường từ công viên chạy thẳng có chỗ nào đó lớn lớn hay không??"
"Chỗ lớn lớn?...Ý cô là sao?" Ông chú tài xế nhăn mặt, khó hiểu.
"Ý tôi là kiểu xã hội đen, anh chị sẽ tập trung."
"Nếu đi từ cái đường công viên chạy thẳng, tôi biết có một cái nhà hoang...chẳng hiểu sao mấy năm không ai ở mà lâu lâu lại sáng đèn. Người ta đồn có ma quỷ thì phải."
"Chở tôi đến đó đi."
Nghe thoáng qua đã thấy mùi nguy hiểm.
Địa bàn của Trịnh Đan Ny...nàng ấy chắc chắn sẽ thâu tóm tất cả, giật sập cả mấy cái nhà hoang. Cái nhà đó nếu không có người ở phải bị loại bỏ từ lâu rồi...
"Ô...ông chú, chạy nhanh cho tôi cú này được không?"
"Ừm...cũng được."
__________________
"Đản Tỷ!!! Đản Tỷ...chị đừng đánh nữa!!!!"
"Buông tao ra!!!"
"Đản Tỷ!!! Chị bình tĩnh lại đi!"
Hai tên to con giữ chặt hai tay Trịnh Đan Ny lại, chúng nó cẩn thận nhắc nhở nàng. "Chị mà đánh nữa...cô ta sẽ chết đó."
"Ừm...phải ha?" Trịnh Đan Ny nhếch môi, nàng quăng cây roi da trên tay xuống sàn lạnh. Rồi trừng mắt nhìn nữ nhân đang thê thảm với những vết thương, rướm máu thấm cả vải quần áo.
"C...cô đã hả dạ chưa?...Mệt hả...? Hả?" Trương Quỳnh Dư xem ra vẫn dai sức lắm, nàng ngẩn gương mặt máu me của mình lên nhìn Trịnh Đan Ny.
"Mệt? Không...chẳng qua...tôi muốn làm vài trò nữa...sẽ vui hơn.!!" Trịnh Đan Ny đưa ngón tay lên, ra hiệu gì đó với hai tên đàn em.
Hai chúng nó nhìn Trương Quỳnh Dư, rồi lại nở một nụ cười u ám, hết sức gian xảo cung kính nói với Trịnh Đan Ny. "Đản Tỷ, có thể sao ạ?"
"Cũng chỉ là Hồ Ly Tinh, phải cho ả nếm mùi..." Trịnh Đan Ny lạnh giọng, nói chắc nịt, đôi mắt sắt bén đã ghim thẳng đến Trương Quỳnh Dư.
Thấy hai tên to con đang tiến đến gần mình trong tầm nhìn mờ ảo, Trương Quỳnh Dư đã tái mặt, nàng lắc đầu liên hồi. "C...cô muốn làm cái gì, Không...!!!"
"Còn cái gì nữa." Trịnh Đan Ny tựa lưng vào tường, dửng dưng hướng ánh mắt chuẩn bị xem phim hay. Trương Quỳnh Dư hoảng sợ, nàng bắt đầu không kìm được nước mắt khi nghĩ đến chuyện sắp xảy ra với mình.
Tâm trí nàng...bây giờ chỉ hướng đến một ánh sáng nào đó, sẽ kéo được nàng ra khỏi nơi tâm tối này.
Trần Kha tâm trạng hết sức bấn loạn, cô phi ngay vào một căn nhà hoang, mà ông chú taxi đã đưa cô đến. Là một căn nhà nhỏ bên ngoài có vẻ suy sụp, nhưng ánh đèn của tầng trên phát ra, rõ ràng là ánh đèn mới, không cũ kỉ tí nào.
Huống hồ, bên cạnh căn nhà...chiếc xe mang bảng số xe mà cô trông thấy lúc Trương Quỳnh Dư bị tóm cũng đỗ tại đó.
Cô chạy thật nhanh vào trong, rồi rẽ lên cầu thang hét lớn lên. "Trương Quỳnh Dư!!!!"
Trịnh Đan Ny đứng giật mình vì nghe tiếng gọi của ai đó dưới nhà, Trương Quỳnh Dư dường như cũng nghe thấy, nàng rướm nước mắt vui mừng định hét lên nhưng hai tên to con trước mắt...nàng không dám hét, nàng sợ bọn chúng.
"Đản Tỷ!!" Hai tên đàn em nhăn mặt. "Em nghe có tiếng ai gọi thì phải?!"
"Không có đâu." Trịnh Đan Ny lắc đầu, nàng nhún vai. "Cứ tiếp tục đi."
"Vâng."
RẦMMMMMM!!!!!
Quá bất ngờ...tiếng bước chân tiến đến thật nhanh rồi Trần Kha tung chân đá cái cửa văng đi.
Trịnh Đan Ny tròn mắt nhìn nữ nhân nọ. "Trần Kha...sao chị lại..."
"Trương Quỳnh Dư!!!!"
Trịnh Đan Ny thấy tim mình rõ bị đả kích, Trần Kha là đang xem nàng như vô hình hay sao? Vừa nhìn thấy Trương Quỳnh Dư đã lập tức nhào đến nơi của nàng ta.
Hai tên đàn em của Trịnh Đan Ny bị hất văng sang một góc phòng, do Trần Kha tấn công nhanh và quá bất ngờ. Cô cúi người, quỳ hẳn xuống sàn, mặt bơ phờ nhìn nữ nhân thê thảm trước mắt rồi cô hối hả xem xét.
"Trương...Trương Quỳnh Dư...Cô có làm sao không??? Hả???"
Trương Quỳnh Dư khóc sướt mướt, nàng dụi hẳn đầu vào vai Trần Kha. "Em sợ quá...Em...muốn về nhà..."
Trần Kha đang định cởi trói cho Trương Quỳnh Dư, nhưng bị xách ngược cổ áo lên cao, bởi một tên to con phía sau.
Trương Quỳnh Dư xanh mặt nàng hét ầm lên ngay. "Thả cô ấy ra!!! Muốn cái gì cũng được, tôi cũng đã ở đây rồi!!!"
"Đản Tỷ? Làm sao đây...em trói Trần Kha lại luôn nhé?"
Trịnh Đan Ny bất động nàng không biết phải làm gì, thấy Trần Kha cả ngày trời lo lắng, đi tìm Trương Quỳnh Dư và quan tâm cho nàng ta như vậy. Nàng rõ ràng...đã sụp đổ thật sự.
Hai người đó, rõ ràng đã có tình ý với nhau thì phải...?
Nàng cuối cùng...có hờn ghen ra sao, chẳng lẽ cũng vẫn chỉ là kẻ thứ ba xen vào họ hay sao.?
Làm sao lại như vậy được?
Nàng đang là kẻ thứ ba...
Hồ Ly Tinh, không phải là Trương Quỳnh Dư...mà là nàng.???
****************
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro