- Không Cần Nam Nhân.!

Hôm nay là ngày cực kì đặc biệt. Các anh em lại một lần nữa được nhìn thấy cảnh Đản Tỷ uy lực bước ra từ chiếc siêu xe xịn tiến thẳng vào từng khu vực của địa bàn để kiểm tra và bên cạnh là nữ trợ thủ xinh đẹp quen thuộc Trần Kha.

Trần Kha bây giờ có hơi thay đổi một chút, nhìn ra dáng nam nhân hơn là nữ nhân, mấy cử chỉ hành động thân mật của họ dành cho nhau hiện giờ càng làm cho bọn đàn em "mất máu" hơn. Dù sao....anh em vẫn là người hâm mộ cuồng nhiệt cặp đôi Trần Kha - Trịnh Đan Ny hơn là Ngô Cao Tuấn - Trịnh Đan Ny.

Tuy nghịch lý, nhưng mà vui. Mặc kệ xã hội loạn lạc ra sao, miễn con người ta vui là được...không phải sao.?

"Đản Tỷ, khu này hoạt động khá ổn, tuy nhiên có vài nhóm xăm trổ thỉnh thoảng đến làm ồn, chỉ là chuyện nhỏ nên chúng em không dùng đến hàng mạnh ạ. Hôm nay nghe tin chị đi xem xét, lại không thấy bóng dáng đứa nào đến lảng vảng nữa, chắc lũ nó sợ rút hết rồi thưa chị." Một trong tầm mười tên đàn em quản khu vực báo cáo với nàng.

"Chà..." Trần Kha ngậm ngậm cây kẹo mút trong miệng, đưa tay vào túi, bước ra phía trước nhìn Trịnh Đan Ny mà không quên trêu chọc nàng. "Đản Tỷ danh tiếng càng ngày càng dữ dằn như vậy...về sau ai dám để ý đến em nữa đây nhỉ?"

Nàng nhăn mặt, đẩy cô sang chỗ khác, thái độ bực bội. "Ăn nói bậy bạ. Né ra cho tôi làm việc."

Khá lâu rồi, anh em không nhìn thấy cảnh Trần Kha chọc ghẹo Trịnh Đan Ny rồi nhỉ? Hôm nay lại được thấy cuối cùng cũng không nhịn được cười trước các trận quấy rối của cô ấy dành cho Đản Tỷ lạnh lùng của họ.

Trịnh Đan Ny được chọc ghẹo, không biết là nên vui hay là nên khó chịu, nàng muốn đánh nữ nhân kia một cái cho bỏ thói hư.=)) toàn muốn nàng mất mặt trước đám đông.

"Đản Tỷ, chị có điện thoại." Nàng tạm dừng việc ngắm sổ sách, đưa tay nhận lấy điện thoại từ tay đứa em. Trần Kha liếc qua màn hình điện thoại, cô nhăn mặt một cái rồi nhìn Trịnh Đan Ny.

"Là người yêu cũ gọi đến đấy...Mau nghe đi đừng để người ta đợi lâu." Trần Kha đang nói một cách nhấn mạnh như vậy là có ý nghĩa gì? Nàng khó hiểu nhìn vào màn hình điện thoại, liền hiểu ý nữ nhân kia..."Ngô Cao Tuấn"

"Bây giờ là anh trai." Thật thản nhiên, nàng nhích người lại nói nhỏ vào tai Trần Kha. Rồi nháy mắt với cô một cái.

"Ừm, ai nói gì đâu?" Trần Kha hả dạ, ngồi chéo chân trên ghế ngậm kẹo rồi hướng mắt quan sát nữ nhân của mình. Trịnh Đan Ny ấn nghe máy. "Em nghe."

"Em ổn chứ? Sau công việc hôm nay nữa anh sẽ về rồi."

"Cảm ơn anh quan tâm, em đã khoẻ rồi. Đang đi kiểm tra địa bàn tí."

Trần Kha đứng dậy, bất ngờ ôm lấy eo nàng từ phía sau làm nàng hơi giật mình. Cô ấy đặt cằm lên vai nàng như kiểu...nghe điện thoại chung.

"Vậy à? Thế thời gian qua ai chăm sóc em? Em có hài lòng không?" Trần Kha cười một cái, dụi lên vai Trịnh Đan Ny. Nàng mủi lòng với sự ngọt ngào này lập tức khai. "Là Trần Kha, Trần Kha! Em cảm thấy rất thoải mái!"

"Hả?...là cô ta sao...? Anh tưởng?"

"Chúng em vẫn rất tốt."

"Không, em sai rồi." Trần Kha chợt lên tiếng phản bác. "À em ấy bây giờ chính thức là bạn gái tôi, anh muốn tán tỉnh em ấy thì phải xem mặt mũi tôi nhé Ngô Cao Tuấn!?"

"C...cái gì??? Bạn gái???" Anh ta có vẻ ngạc nhiên.

"Đúng rồi!" Trần Kha hí hửng. Trịnh Đan Ny bụm miệng Trần Kha lại, rồi nhìn xung quanh...quả thật, hai ba đứa đàn em xung quanh đã nghe thấy phát biểu này của cô.

"Bạn gái cái gì!!!" Nàng tát cô một cái, thật sự là mất mặt mà. Nàng mở cửa chiếc siêu xe xịn, bóng loáng của mình rồi bước vào...nói chuyện điện thoại với Ngô Cao Tuấn.

Trần Kha nhìn theo, rồi cô xoa xoa má, dùng lưỡi đưa đẩy cây kẹo trong miệng qua lại hai bên má...cười một cái thật gian xảo. "Em cứ thích ra vẻ quyền lực! Chờ đó đi, có cái gì mà phải giấu chứ?"

"T...Trần Kha, cô đùa à?" Những tên đàn em ngạc nhiên bước lại hỏi han cô nàng ranh mãnh.

"...Đùa đấy! Đản Tỷ của các người là Sư Tử Hà Đông làm sao có thể làm bạn gái Trần Kha tôi đây chứ??!" Trần Kha lè lưỡi, nhún vai.

"Cô đùa ghê thật đấy..."

"Trời ơi, tụi này mà đùa kiểu đó...chị ấy sẽ cắt lưỡi mất!"

"Cho xe cán chết cũng nên."

"Trần Kha tôi đây là người đặt biệt." Cô liếm môi một cái làm nguyên đám chau mày...bắt đầu cảm thấy giữa Đản Tỷ của mình và người bạn lâu năm này có ''gian tình'' với nhau.

Nàng ấy ngồi trong xe một mình nói chuyện phiếm mãi, để lũ đàn em ôm sổ sách đứng ngoài đường chờ, bao gồm cả Trần Kha làm cô ấy bắt đầu bực mình, ai thì chờ được chứ cô là người không có kiên nhẫn.

Nhìn xung quanh đã bắt đầu lạnh lên, chết tiệt.!!! Trần Kha mở cửa xe vào xem, không biết ở bên trong nàng nói cái gì mà thật là lâu.

Quả thật nàng ta đang say mê nói chuyện điện thoại mà, cô nổi máu ghen phi vào đóng cửa lại rồi ép chặt nàng vào cửa xe, giở trò biến thái. "K...Kha Kha! Tôn trọng tôi tí đi nào!"

"Này thì tôi!!! Tôi!!! Tôn trọng nè!!!"

"Aizzz!!! Anh tối gọi lại cho em, em xử lý xong việc trước đi nhé."

"Được rồi, tạm biệt.!!!" Nàng ta đã bị dồn vào thế khó ở vẫn còn có thể nói lời tạm biệt với người khác. Hai mắt Trần Kha như nổi đom đóm, cô ngồi dậy lườm nàng.

"Em còn cần nam nhân cơ à? Tối luôn? Thế tôi em đem nhét cái ngỏ nào đây?"

"....Chị thì tôi cho ở chuồng lợn, thứ gì vậy? Chị có thể ngừng phá tôi được không hả? Chị không thể để cho tôi làm việc nghiêm túc sao?"

"Coi kìa...bị phá đám ngay lúc tán tỉnh trai nên em hậm hực à?"

"Ừm, là vậy đó!"

"Em dám nói lại lần nữa không?"

"Sao không?"

***Hự!!!

"Ayya!! K...Kha Kha!!!! Dừng lại!! Nè nè nè!!!"

"Cái gì...???? Sao em dám???"

"Buông tôi ra!!!"

"Em lấy súng ra làm cái gì hả hả hả? Ai vậy ai hả?!!!!"

"Yaaaaaa!!!!"

_________________

"Chúng bây làm gì đứng đây ôm nhau vậy?" Từ Sở Văn bước ra từ chiếc xe đen, cô nhăn mặt nhìn lũ đàn em đang đứng ôm lấy nhau dưới cái lạnh của thời tiết.

"...Ui trời ơi Văn Tỷ, Đản Tỷ đang trong xe."

"Trong xe?" Sở Văn chau mày.

"...Cả Trần Kha nữa!"

"Lẽ nào...=_= không thể nào." Cô chạy đến gần chiếc siêu xe xịn, mở mạnh cánh cửa ra.

Cảnh nóng đã đập vào mắt Sở Văn, Trịnh Đan Ny đang ngồi trong lòng Trần Kha, áo thì sốc sếch đến mức rù quến, một chiếc giày cao gót đã rơi rã khỏi chân nàng và ở trên ghế, nàng mặc váy, cái váy lại vén lên thật cao, lộ hẳn ra một đôi chân trắng sexy, nội y màu đen.

Trần Kha còn bị bung tận ba cái nút áo sơ mi, lộ da thịt ra hết, đầu tóc của cả hai thì cùng rối như kiểu họ vừa mới đánh nhau xong vậy.

Trên tay Trịnh Đan Ny, còn có khẩu súng đen và bàn tay đó đã bị Trần Kha giữ chặt lại. Súng sao? Giang hồ yêu nhau phải dùng đến ''súng'' khi ''hâm nóng'' tình cảm à?

Cơ bản nhìn tình hình xung quanh có thể cho là như vậy.

"Em không cần nam nhân...chỉ cần chị thôi."

Từ Sở Văn đơ mặt nhìn Trịnh Đan Ny nói một câu ngọt ngào rồi ngước mặt để Trần Kha cắn môi dưới của mình mà không hề quan tâm đến sự hiện diện của cô. Cảnh tượng này thật là quá sức "đồi truỵ" mà..."0"...

Trần Kha liếc mắt nhìn Từ Sở Văn, ôi thật chết người...cả hai trong thật quyến rũ. Mắt của họ...!!!

Sở Văn ngại ngùng đóng cửa xe lại, rồi đỏ mặt đỏ mày đi ra ngoài ngồi chờ với đám đàn em. Cô hối hận khi đã mở cánh cửa xe đó ra.

"Chị sao vậy Văn Tỷ?" *huých vai*

"Thấy cái gì rồi?"

"Hí hí."

"Chơi ngu rồi nè!"

"Đã người ta không dám lại mở cửa mà chị còn lại lao vào...hí hí!"

"Ngu người thì ráng chịu đi."

Từ Sở Văn nghe dư luận chọc ghẹo mà khóc ròng, ôm gương mặt đỏ, cô gục ngã...T_T...

Trịnh Đan Ny đặt đầu khẩu súng đen ngay ngực trái Trần Kha, rồi nhướn mày rù quến. "Chị làm liều hơn em nghĩ đấy, em là bạn gái chị? Dám nói lớn cho người ta nghe sao?"

"Sao không dám?" Trần Kha gài nút áo của mình lại, rồi liếm môi. "Em đã phát ngôn cái gì ban nảy hả? Sở Văn nó đã nghe thấy cả rồi."

"Em có thể sống mà không cần nam nhân, chỉ cần chị bên cạnh em thôi." Nàng chưa bao giờ nói những lời sến súa, nhưng lần này...eww...Nàng còn tự cảm thấy xấu hổ khi nghe nữa đấy.

"Thế chị cũng không cần nam nhân."

"Chị từ lâu đã như vậy...không phải sao?" Nàng đưa tay nhéo hông nữ nhân kia, rồi cong môi cười.

"Đúng rồi, từ lâu đã mê em chết rồi...làm gì còn thời gian để tôi đi mê trai đây?"

"Em thích câu này nhất." Nàng thấy tim mình đập mạnh, nàng yêu cách Trần Kha vỗ ngọt nàng bằng những lời nói có cánh này.

"Tối nay...Kha Kha sẽ nói câu này cả đêm, nếu em thấy thích..."

"Được, cưng có muốn thử vài đòn mới với em không nào?"

"Cách nói gì đây?" Cô đá cái nhìn kì lạ cho nữ nhân quyến rũ trước mắt.

Nàng cười gian một cái. "Em yêu chị hơn tất cả những gì em có rồi, liệu có thể...chị làm gì đó để em bớt yêu chị không?"

"Có."

"Chị định làm gì đây?"

"Tôi sẽ tìm một nam nhân cho em."

"Không đời nào. Haha, trêu nhau thật kì lạ...! Em mất hết cảm giác với nam nhân rồi, em chỉ muốn chị, chị có phải biết bỏ bùa đúng không?."

"Ha ha ha. Hân hạnh khi được em yêu. Đan Ny...Tôi yêu em."

*************

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro