- Không Còn Là Người Của Tôi.
Lưu Lực Phi hơi khó chịu, nhìn sang phía Chu Di Hân, nhưng chủ yếu là nhìn cái hộp quà to trên tay nàng ấy. "Cái gì thế?"
"À...cái này hả?" Di Hân mỉm cười đầy hứng thú, nàng nâng hộp quà lên rồi bắt đầu kể nên công trình mình có được nó. "Đây là thứ em phải tự chuẩn bị gần cả tiếng trời đấy!"
"Là cái gì? Sinh nhật ai hả?" "Không phải đâu!" Di Hân lắc lắc đầu, hí hửng đặt hộp quà xuống rồi nhìn Lực Phi. "Đây là thứ em sắp đi tặng cho người trong mộng của em, ừm thì, để xem...nói chung chỉ là muốn tặng gì đó thôi!"
"Lại là Trần Kha nữa cơ à?" Lực Phi tra hỏi với thái độ không mấy hài lòng, xong cô ngồi phệt xuống cái ghế sô pha màu trắng trong gian phòng rộng rãi của Chu Di Hân. "Đúng rồi! Món quà này siêu đắt tiền, siêu hiếm, nhập khẩu từ Mỹ trực tiếp luôn ấy! Chị phải biết em khó khăn thế nào để tìm ra được sở thích của Trần Kha không? Em còn phải chạy đôn đáo đi đặt thứ này luôn."
"Ồ, thế à? Chị tưởng dạo này em không gặp cô ta nữa chứ?" "Phi Phi, chỉ tại chị mà hơn tuần nay người ta còn không thèm gọi cho em! Nói lần cuối nhé, chúng ta chia tay lâu rồi! Kết thúc lâu rồi! Đừng có giở trò với người mới của em!"
"Nghe có vẻ hay nhỉ! Nhưng nè, Trần Kha chẳng phải là tình nhân của Trịnh Đan Ny sao? Em cứ thích đi giành của người khác như vậy à?"
"Ai nói với chị? Ai nói với chị là Kha Kha trở thành tình nhân của Trịnh Đan Ny?" Di Hân nghe xong lập tức chấn động đưa mắt liếc sang nhìn Lực Phi.
"Rõ ràng, Trịnh Đan Ny đã khẳng định chủ quyền với Trần Kha trước mắt chị! Trong nhà vệ sinh, hôm tiệc đêm!"
"Cô ta chỉ ích kỉ thôi! Chị thừa biết cô ta không ưa em nên mới làm vậy, chứ mấy năm trước cái gì cô ta cũng phải nhường cho em...!" Chu Di Hân hất tóc. "Chả hiểu sao bây giờ cô ta ích kỉ như vậy! Chỉ giữ Kha Kha làm của riêng!"
Lực Phi nhếch nhẹ khoé môi. "Không chừng người ta yêu nhau thật!"
"Chị đừng nói bậy! Chu Di Hân này trước giờ chưa thua ai cái gì cả!" Di Hân ngồi trước bàn trang điểm siêu đầy đủ của mình, lấy thỏi son, tô lại môi. "Cô ta mà có qua đêm với Trần Kha...cũng không sao! Em cũng sẽ được như thế!"
"Em muốn người ta như vậy à?" Lực Phi miệng thì cười, nhưng dây thần kinh đã cứng lại cả, bàn tay gồng chặt đến mức những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay trắng nõn rõ rần rần.
"Thì sao chứ?...Trần Kha là mẫu người em thích bấy lâu đấy! Ai lại bỏ qua dễ như vậy...chị chờ xem, Trịnh Đan Ny dẫu ra sao cũng chỉ là một nữ nhân kiêu ngạo, cô ta có hơn kém gì ai? Em sẽ thắng!"
"Bỏ công sức ra...chỉ vì một nữ nhân? Biết người ta có thương em hay không?" "Chuyện đó hẳn tính sau!" Di Hân chải mái tóc cho tươm tấc lại, rồi nở nụ cười thân thiện với chính bản thân trong gương. Lực Phi nghe xong, đem bất ngờ tạo ra thành một nụ cười.
Lực Phi xem cái dáng vẻ điệu đà của Di Hân mà máu lửa trong người nổi inh ỏi, cô lén lút thở một hơi dài và nhẹ nhàng, sau lại ngước mặt lên trần nhà. Cười ẩn ý. "Trần Kha hả? Đã cảnh cáo! Nhưng có lẽ là vô dụng...chắc phải đợi mình ra tay, mới có kẻ sợ!"
Khoảng 7 giờ đêm, chiếc siêu xe hạng nặng Ferrari màu đen sáng bóng bất ngờ dừng chân trước một quán rượu lớn gần trung tâm thành phố thuộc địa bàn của Đản Tỷ khiến cho hàng loạt người phải trố mắt ra nhìn.
Người dân bình thường đi qua đi lại trên đường thì khá ổn, có thể họ đứng lại quan sát siêu xe mắc tiền một lúc rồi đi. Nhưng bọn thủ hạ mặc vest đen đứng trước quán bar của Trịnh Đan Ny thì nhìn lôm la chiếc xe đó.
Siêu xe như vậy thường đến đây là chỉ có các đàn anh đàn chị thôi, bọn chúng nhanh chóng ra ngoài, lịch sự mở cửa đón khách.
"Chào...À ra là, Chu Tỷ!" Bọn chúng nhìn ra nữ nhân xinh đẹp quen thuộc trong xe nên liền cúi đầu chào hỏi.
Di Hân trân gương mặt xinh đẹp ra với mấy tên thủ hạ đó, cất giọng dẻo như kẹo bạch nha. "Rốt cuộc là Đản Tỷ của mấy người đang làm việc ở đâu thế hả? Chị đây phải lái xe đi gần năm cái quán bar để tìm cô ta rồi đấy!"
"À, xin lỗi Chu tỷ! Thật sự hôm nay Đản Tỷ tâm trạng không tốt, không muốn bị quấy rầy nên mới đến cái quán bar nhỏ này nghỉ ngơi. Chị...có hẹn trước với Đản Tỷ không?"
"Nếu chị đây không hẹn? Các người sẽ đuổi chị về à?" Chu Di Hân nhướn một bên mày, đôi môi đỏ mọng nhếch sang một bên. Thái độ này của Di Hân là đang muốn ''hâm doạ'' gián tiếp.
Bọn thủ hạ của Trịnh Đan Ny xoay qua xoay lại nhìn nhau hỏi ý kiến. Rõ ràng chúng đang khó xử. Sau đó chúng quyết định đưa điện thoại ra gọi cho Trịnh Đan Ny để hỏi ý kiến.
Di Hân chán nản. "Tốn thời gian chết mất thôi! Có được hay không?" "Được rồi ạ! Mời chị!"
"Này này, sẵn đem hộp quà này vào giúp tôi luôn!" Di Hân vui vẻ mỉm cười, may thay là Trịnh Đan Ny đồng ý cho cô vào, chứ không cho vào, cô nhất định sẽ làm loạn mọi thứ tại địa bàn của Trịnh Đan Ny lên cho nàng ta thấy.
Đi vào quán rượu, Di Hân đi đến đâu mắt của mấy người trong quán bar nhìn đến đó. Mỹ nhân này lúc nào cũng đi qua lại kiểu như Di Hân thì quán bar của Trịnh Đan Ny chắc chắn sẽ bị cảnh sát tóm vì khiến các quý ông quý bà bị lòi mắt hàng loạt mất.
"Đây ạ!" Chu Di Hân hí hửng mở cái cửa phòng kín trước mắt, nàng bước vào đầy hớn hở nhưng lại xụ mặt ngay khi thấy trong phòng chỉ có mỗi Trịnh Đan Ny đang ngồi nhâm nhi cả đống rượu.
Trịnh Đan Ny mặt mày thì cứ lờ đờ, cười điên khùng một mình trên ghế. Tay thì cầm hẳn một chai rượu thay cho ly, tay thì một chai nữa. Bàn thì toàn là những chai rượu rỗng, Chu Di Hân hơi hoảng vì thấy Trịnh Đan Ny như vậy.
"Trịnh Đan Ny, cô làm cái gì thế? Trần Kha đâu?!" "Chu Di Hân, cô đến đây làm gì? Lại tìm cô ta à? Cô ta không có ở đây...cô về đi!"
"Nè!!!" Di Hân thấy Đan Ny thật lạ lẫm. Chẳng hiểu sao lại thấy lo lắng, những thứ trên bàn đủ chứng minh nàng ấy uống nhiều như thế nào rồi, nếu cứ uống nữa chắc sẽ có án mạng.
Di Hân quay mặt sang tên thủ hạ của Trịnh Đan Ny đang ôm hộp quà to của cô, rồi nói nhỏ và xua tay. "Khỏi đi, Trần Kha không có ở đây! Đem nó ra xe!"
"Vâng!" Tên thủ hạ gật đầu, rời khỏi phòng và đóng cửa lại. Di Hân đến gần, ngồi xuống kế bên Đan Ny. "Cô làm sao vậy?."
"Không cần cô quan tâm!" "Ai thèm quan tâm cô?" Di Hân khoanh tay lại, hất mặt. "Chẳng qua tôi đến đây tìm Kha Kha của mình, thấy cô như một đứa bệnh hoạn nên mới từ bi hỏi một tiếng cho có lệ!"
"Kha Kha của mình?" Trịnh Đan Ny nghe nhếch môi. "Tôi không cần cái thứ đó nữa, kể từ hôm nay cô ta cũng không xuất hiện trong nơi của tôi cũng không làm việc cùng tôi đâu! Cô đừng ám tôi."
"Cô...nói vậy là sao? Ý cô là..." "Trần Kha không còn là...người của tôi nữa!!! Cô tìm cô ta thì đi nơi khác đi!"
"Hả!?" Di Hân trong lòng nghe xong vui như lửa gặp phải rơm, nhưng lại có chút nghi hoặc... "Cô đùa à?" "Không, không đùa! Tôi đuổi cô ta đi rồi! Tôi không cần loại người như cô ta ở bên cạnh lo việc!" Trịnh Đan Ny gắt lớn dần, hất chai rượu trên tay sang góc phòng làm một phát ''xoãng'' tan nát.
"Tại sao cô lại đuổi!? Chẳng phải cô rất quyết tâm giành với tôi sao??!" Di Hân hơi nhíu mày. "Tôi cho cô, tặng cho cô!!! À không, Trần Kha không phải người của tôi...tôi không có quyền mà trao tặng cô ta cho cô!" Trịnh Đan Ny quay sang, bóp bóp miệng Di Hân. "Trần Kha bây giờ chả là của ai cả! Cô thích thì nhào đến "yêu" với cô ta!"
"Trò chơi giữa chúng ta còn chưa kết thúc mà! Tôi với cô đã nói là..." "Tôi nói với cô tôi không cần Trần Kha nữa!!!" Chu Di Hân trợn mắt nhìn Trịnh Đan Ny cái nữ nhân dám lên tiếng quát lớn khiến tim cô xém bị hù đến mức rụng đi. "Cô bị điên hả??? Hôm nay dám quát lớn như vậy!! Có biết người khác giật mình không???"
"Trần Kha là cái gì chứ? Cô thích lắm à?...nói cho mà nghe, cũng chỉ là đồ bỏ của tôi thôi biết chưa hả? Tôi sử dụng rồi, cô thích đồ thừa thì cứ vào mà sử dụng tiếp!"
"Sao hôm nay cô dám nói Kha Kha như thế?" Di Hân sững người, nín thở nhìn cái nữ nhân đang gắt to với mình, hai đôi mắt của nàng ấy mở to thật đáng sợ.
"Chẳng qua chỉ là...súc sinh! Coi thường lời nói của người đã nâng đỡ mình, thích làm theo ý mình, giả dối, giấu giếm, chỉ biết gây phiền phức, đồ bệnh hoạn ghê tởm...tôi không cần!" Trịnh Đan Ny thở một hơi dài, rồi khui chai rượu nọ ra uống tiếp.
Di Hân ngồi cạnh đó, thấy Đan Ny nói những thứ thật lạ lùng nhưng điều có sự trùng hợp là ghim nát danh tiếng và con người Trần Kha....cô đủ thông minh để hiểu bọn họ vừa cãi nhau hay xảy ra chuyện gì đó ghê gớm.
Nhưng không sao...điều đó có lợi cho cô. "Được." Di Hân nâng chai rượu khác lên. "Thế cảm ơn cô, ngày mai tôi sẽ cật lực đi tìm Trần Kha...nhất định sẽ cho cô ấy mê chết tôi!" Trịnh Đan Ny đã say, nghe toàn những thứ ồ ồ của chất men mang lại hoàn toàn không nghe Di Hân nói gì. Chỉ thấy nàng ta, đưa cái chai rượu về phía mình...Trịnh Đan Ny như phản xạ cũng đem chai rượu của mình cụng nhẹ vào chai rượu của nàng ta.
Cả hai cùng ngồi nhâm nhi.
************
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro