- Thay Đổi Diện Mạo.

"Kha Kha..." Trương Quỳnh Dư mở cánh cửa phòng bệnh của Trịnh Đan Ny ra, rồi nàng hít một hơi dằn xuống sự khó chịu, nói với hai kẻ đang nhìn nhau với ánh mắt say đắm.

"Hai người phải dừng lại..." Trịnh Đan Ny chau chặt mày, nàng biết ngay là Trương Quỳnh Dư muốn giành giật Trần Kha của nàng mà, muốn tách cô ấy ra khỏi nàng nên nàng lập tức bật người dậy, câu chặt lấy cổ Trần Kha không buông. Miệng còn lèm bèm. "Hồ ly tinh."

"Trịnh Đan Ny!" Trương Quỳnh Dư bây giờ quả thật không nén được sự bức xúc, nàng bước vào, chóng nạnh trước họ. Nàng nghiêm túc hết mức nói. "Chúng tôi phải trở về nhà, cô biết Kha Kha và tôi không thể ở đây lâu thêm!"

"Cô về thì về, Kha Kha sẽ ở lại đây với tôi! Đừng có mà lôi kéo!!" Trịnh Đan Ny hất mặt trả lời.

Trương Quỳnh Dư vốn không ưa Trịnh Đan Ny, đặc biệt là cái giọng điệu kiêu ngạo của nàng ta. Nữ nhân mà họ sẽ không thể im lặng khi đón phải sự đáp trả đáng ghét của kẻ thù nên Trương Quỳnh Dư gắt gỏng ngay.

"Cô thôi cái giọng điệu đó đi! Cô là kẻ đã từng nói Kha Kha là đồ bỏ! Cô có thể tìm cái mới và không thèm cô ấy cơ mà...bây giờ lại như thế này??? Có phải là mặt cô hơi dày không?"

Trần Kha giật mình vì hai chữ ''đồ bỏ''. Cô nhìn Trịnh Đan Ny với đôi mắt mở to ngạc nhiên, như muốn xác định xem có phải nàng ta đã nói như vậy hay không.?

Trương Quỳnh Dư nhếch khoé môi, Trịnh Đan Ny rõ ràng đã nhìn thấy nàng ta âm thầm nhếch khoé môi. Nàng ta chính xác là muốn vạch chuyện này ra để gây khó dễ cho nàng.

"Cô thật là đáng sợ!" Trịnh Đan Ny xiết chặt lấy cổ Trần Kha lại nói tiếp. "Mặt tôi dày cũng đâu bằng lớp phấn trên mặt cô!!! Đợi một tí, chẳng phải cô đang ghen tỵ vì tôi luôn có cái tôi muốn chứ?"

"Cảm ơn cô ban tặng lời khen nhé." Trương Quỳnh Dư cong môi cười mà đôi mắt đã nổi một trận hoả lại tiếp lời. "Tại sao phải ghen tỵ với một kẻ không biết giữ lấy của cho riêng mình như cô."

"Cô...!!!"

"Tôi làm sao??!"

"Hồ Ly Tinh!!!"

"Đồ kiêu ngạo!!!"

"Tôi kiêu ngạo thì làm sao?? Hả?!"

"Dựa vào đâu cô gọi tôi là hồ ly tinh??!"

"Đan Ny, Trương Quỳnh Dư! Đây là bệnh viện!!" Sở Văn cùng Ngô Cao Tuấn đi vào hết sức cẩn thận xen vào can ngăn trận xung đột giữa băng và lửa.

Trịnh Đan Ny giấu mặt vào vai Trần Kha, nàng như một đứa trẻ quấn lấy thứ của riêng mình, giữ riêng cho bản thân, nàng câu chặt cổ Trần Kha không buông.

Nếu là bình thường, Trần Kha không đi về chung với Trương Quỳnh Dư nàng sẽ chấp nhận để cô đi ngay...còn đằng này lại về chung với nhau. Ai biết Trương Quỳnh Dư có buông thời ngọt ngào câu dẫn Trần Kha không?

Trương Quỳnh Dư nhăn mặt lườm cho Trần Kha một cái. Trần Kha nhìn Trương Quỳnh Dư rồi thở dài, gỡ nhẹ tay Trịnh Đan Ny ra. "Tôi phải đi về rồi."

"Chị chọn cô ta...?" Trịnh Đan Ny long lanh ánh mắt, nàng hất mặt khinh bỉ nhìn Trương Quỳnh Dư rồi lại siết lấy cổ Trần Kha chặt hơn. "Tôi quyết giữ chị ở đây."

"Cô..." Trương Quỳnh Dư trợn mắt, nàng than ngắn thở dài đưa tay lên ôm mặt quay sang chỗ khác thể hiện rõ sự ngán ngẩm, chán nản.

Ngô Cao Tuấn đập tay lên trán, anh ta than thở vì bây giờ mới biết một Đản Tỷ lạnh lùng trong mắt mọi người lại có thể cứng đầu như vậy, ai ngờ được nàng lại trẻ con như thế...

Sở Văn nói một câu cho ra chuyện, cô nghiêm giọng. "Đan Ny, em để Trần Kha về đi chứ. Em không thể giữ Trần Kha mãi..."

Trương Quỳnh Dư dường như đã mọc gai mắt, nàng tiến đến, một sức nắm lấy cổ áo Trần Kha giật mạnh lên khiến cô ấy bị lôi một cái tách hẳn với vòng tay của Trịnh Đan Ny.

Trương Quỳnh Dư nhướn mày, nở một nụ cười khinh. "Đừng có mặt dày như vậy...Xin phép."

Nàng nói, xong một lượt lôi Trần Kha rời đi khỏi phòng. Ánh mắt Trần Kha bấy giờ còn chỉ vừa kịp nhìn thấy sự níu kéo của Trịnh Đan Ny.

Trịnh Đan Ny bị cướp người tình trong tay thật bất ngờ nên lòng câm uất xoay người đặt chân xuống sàn ngay. Từ Sở Văn và Ngô Cao Tuấn thấy một cảnh như vậy liền chặn nàng lại.

"Đan Ny, em không thể xuống giường"

"Em làm cái gì vậy Đan Ny? Nằm xuống ngay cho chị."

"Buông ra!! Bắt cô ta lại!! Bắt Trương Quỳnh Dư đi!!! Trả Trần Kha lại đây.!!!"

Sức nàng yếu như vậy, cả cơ thể mềm nhũn, mệt mỏi và nặng nề...nếu đứng dậy chắc chắn sẽ té ngã mất. Nhưng nàng không muốn để Trương Quỳnh Dư đưa Trần Kha đi, nàng ghét cảnh đó, nàng ghét Trương Quỳnh Dư.

Sau một hồi vùng vẫy...Nàng mệt mỏi, trở lại cái giường bệnh bởi vòng ngăn cản từ Sở Văn và Ngô Cao Tuấn.

"Được rồi Đan Ny, em vẫn còn khá lạnh. Hãy ngủ một chút đi, em đã mệt rồi."

"Tôi không muốn ngủ." Trịnh Đan Ny quay mặt vào tường, nàng không thèm ngó đến hai người nọ. Tâm trạng thất vọng hết mức, nàng chỉ vừa bên cạnh người thương được mấy phút ngắn...sao lại bị chia cách nữa rồi.

Làm sao nàng có cơ hội lần hai được đây, được nghiêng đầu tựa lên vai cô ấy nữa đây...? (Yên tâm đi có mà...Lần sau còn có H+ cơ😂)

Cô ấy sẽ ôm nàng trong vòng tay quen thuộc nọ, còn cái gì ấm áp hơn nữa...Cái gì có thể thay thế được cái ấm và cảm giác an toàn đó...?

Lạnh quá. Nàng muốn được cô ấy sưởi ấm.

Nhưng Trương Quỳnh Dư lại cố tình chia cách cô ấy với nàng...Rõ ràng Trần Kha có thể ở lại với nàng thêm chút nữa mà. Nàng có linh cảm...dường như Trương Quỳnh Dư muốn xen vào chuyện tình của nàng và Trần Kha.

Trương Quỳnh Dư muốn giành Trần Kha từ tay của nàng...là thật.

_______________

Một tuần...Trôi qua thật là nhanh, Trần Kha vẫn ở tại nhà của Trương Quỳnh Dư vì Sở Văn có rất nhiều việc không thể chăm sóc cô được. Trương Quỳnh Dư không muốn tình trạng tệ như trước đây nên không để cô đi.

Trương Quỳnh Dư thì không có ý kiến gì. Nhưng Trần Kha lại nghĩ khác, cô rất ngại phải trú mãi ở nhà người khác. "Bệnh thì ổn...sức khoẻ cũng khá được...tôi nghĩ mình nên tự tìm một công việc rồi thuê một căn nhà ở tạm như trước."

"Chị điên rồi...ai chăm sóc cho chị?" Trương Quỳnh Dư nhăn mặt vì lời đề nghị của Trần Kha.

"Lỡ có gì đó bất ngờ phải làm sao?!!"

"Không có đâu mà! Chẳng phải bác sĩ nói cái đầu của tôi có tiến triển cực tốt hay sao?" Trần Kha hất mặt tự tin lại nói. "Một mình Trần Kha tôi, có thể cân cả thế giới."

"Chị nói thì hay lắm..."

"Cô đừng có lo! Cô và Sở Văn có thể lui tới nơi của tôi thường xuyên mà..."

"Tuỳ chị vậy."

Miệng Trương Quỳnh Dư nói vậy, mà làm sao an tâm được...Nhỡ Trần Kha lại gặp chuyện không may, làm sao nàng xuất hiện kịp thời để đỡ. Tuỳ tiện đồng ý trước, rồi nàng sẽ hỏi ý kiến Sở Văn và tìm cách âm thầm giải quyết sau.

"Bà Trương...tôi có nghe Trần Kha và cô chủ nói, con bé sẽ rời đi trong vài hôm nữa..." Thẩm Mỹ Quân đặt bên cạnh Trương Giai Đình một tách cà phê rồi nói nhỏ, để âm thanh của mình tránh to, phá đi sự yên tĩnh của gian phòng sách lớn.

Trương Giai Đình hạ cuốn sách dày trên tay xuống, rồi bà tháo cái mắt kính ra. Ngước mặt lên nhìn Thẩm Mỹ Quân. "Rời đi sao?"

"Đúng ạ." Trương Giai Đình cười nhẹ.

"Quả thật hai đứa chỉ là bạn bè...? Còn tưởng Quỳnh Dư sẽ giữ con bé ở lại suốt đời ở đây chứ."

"Ở suốt đời?" Thẩm Mỹ Quân hơi mở to đôi mắt lạnh lùng của mình ra, ngạc nhiên. "Tôi chấm con bé đó." Trương Giai Đình hết sức ranh mãnh nhìn Thẩm Mỹ Quân. "Cô nghĩ tôi có nên giữ nó lại cho Quỳnh Dư không?"

"Bà chủ, đừng đùa nữa." Thẩm Mỹ Quân ngồi xuống cái ghế sô pha bên cạnh Trương Gia Đình rồi lấy một trong những cuốn sách trên bàn lên đọc. Miệng còn nói nhỏ tiếng. "Cái gì thuộc về mình không giữ cũng vẫn ở lì bên mình."

"Cô thì luôn như vậy." Trương Giai Đình lườm Thẩm Mỹ Quân một cái, rồi vội cười thật tươi. "Thế...cô là của tôi đúng không? Bao nhiêu năm vẫn ở bên tôi đấy thôi." Thẩm Mỹ Quân im lặng, cứ như lờ đi lời Bà Trương. Trương Gia Đình cũng không nói gì thêm, lắc đầu tặc lưỡi rồi nâng sách lên đọc tiếp.

__________________

Trần Kha dọn nhà ra ở riêng không lâu sau đó, cô tìm một ngôi nhà cho thuê đủ sống ở một con phố, tạm ổn định nơi ở. Rồi đến vấn đề nguồn thu chi, cô lại nghiêng sang Sở Văn nhờ giúp đỡ.

Sở Văn quen biết nhiều, nhưng cô không phải là kẻ duy nhất cần việc. Đương nhiên việc tìm việc làm rất là khó khăn. Chuyện đó khiến Trần Kha rất là đau đầu...

"Có một quán bar...cần bồi bàn. Nhưng...tuyệt đối bồi bàn phải là nam." Sở Văn thở dài nói với Trần Kha. "Lối duy nhất là cậu quay về ở ké nhà Trương Quỳnh Dư hoặc...làm việc lại cho Đan Ny."

Trần Kha không thể nghĩ gì thêm. Ở ké nhà Trương Quỳnh Dư không được. Cô càng không thể làm việc cho Trịnh Đan Ny.

Bồi bàn là nam...?

Cô thì thua gì nam nhân?

Nữ nhân có thua gì nam nhân?

Ổn thôi, cô là kẻ thích gây rắc rối. Thêm một lần gây rắc rối nữa cũng chẳng có gì lớn lao, nụ cười gian xảo bất ngờ khiến Sở Văn rợn người.

Sở Văn nhăn mặt. "Cậu cười cái gì?"

"Tôi sẽ làm nam nhân."

"What?...cậu nói cái gì vậy?" Sở Văn trợn tròn mắt nhìn kẻ phát ngôn gây sốc trước mắt mình. "Cậu điên hả?? Trần Kha??!"

"No...no...no! Bây giờ không phải là Trần Kha!" Trần Kha lắc lắc đầu, đưa ngón tay qua lại ngay mắt Sở Văn. Cô đứng thẳng dậy, xoay một vòng rồi chóng nạnh tự tin. "Tôi đây là Kha Tử, là một hotboy mới của thành phố."

"K...Kha Tử? H...hotboy???"

Sở Văn trợn tròn mắt. Cô nuốt nước bọt, miệng cứng hẳn không nói nên câu nào...QUẢ THẬT CÔ HOÀN TOÀN KHÔNG HIỂU TRẦN KHA ĐANG NÓI GÌ CẢ.

Trần Kha thì ranh ma hết sức, cô bẻ ngón tay của mình cốp cốp, đầu nghiêng qua lại...rồi ánh mắt lại hiện lên một nét quyết tâm lạ lùng.

"Đến lúc thay đổi mình rồi."

*************

Còn umê chìm đắm trong công diễn nam trang 🤣🤣🤭

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro