- Thế Giới Của Trần Kha Không Còn Nữa.
"Kha Kha!...Chuyện này tôi không biết là ai đúng ai sai nữa!" Sở Văn nhún vai, cô vỗ nhẹ vai Trần Kha. "Hôm qua tâm trạng của Đan Ny rất tệ em ấy uống rất nhiều rượu...Tôi nghe bọn bên khu gần trung tâm thành phố bảo thế!"
"Tôi không muốn quan tâm nữa đâu!" Trần Kha lấy viên kẹo trong hộp ra rồi đưa vào miệng ngậm. Thái độ có vẻ ngang bướng nhưng đôi mắt của cô ấy luôn thể hiện đúng một sự tổn thương nào đó sâu xa, Sở Văn nhìn đã hiểu ngay.
"Rồi cậu tính làm sao?" "Tôi hả? Sẽ đi tìm một công việc nào đó...sống qua ngày."
"Cả cậu và Đan Ny, hai người đúng là không hợp nhau. Cứ như vậy có lẽ tốt hơn...Thôi, tôi đi đây, đến giờ rồi!" Sở Văn nhấc mông khỏi cái ghế nhà Trần Kha ngay khi cái đồng hồ báo rằng đã 8 giờ sáng. "Ừm!"
Sở Văn thở dài ngao ngán khi thấy đứa bạn của mình một lần nữa như vậy. Chỉ mới mấy ngày trước Trần Kha còn nở nụ cười ngây thơ, rất yêu đời với mọi người...Ai ngờ hôm nay lại trở nên thiếu sức sống như thế.
Sở Văn chỉ là người ngoài cuộc, có thể làm gì hơn ngoài việc âm thầm quan sát hai người kia...Nếu có cơ hội, Sở Văn cũng không liều mình gán ghép hai người họ lại một lần nào nữa.
Sở Văn thấy Trần Kha trở nên như vậy là quá đủ rồi, cả Trịnh Đan Ny nữa.
Vừa đưa tay mở cái cửa, Sở Văn chợt nhớ lại gì đó, rồi quay mặt lại ngay nhìn Trần Kha. "Đúng rồi!!! Hôm qua nghe nói Chu Di Hân có đến tìm cậu!!!"
"..." Trần Kha như người mất hồn, thờ thẩn gập người xuống cái bàn đầy yếu đuối. Có lẽ Sở Văn nói gì cũng không nghe.
Sở Văn nhào bổ vào, lắc lắc vai Trần Kha. "Chu Di Hân đến tìm cậu đấy!!!"
"Di Hân hả?" Trần Kha cứ như rằng mình vừa rơi từ trên mây xuống, đưa đôi mắt chán nản nhìn Sở Văn. "Tìm làm gì nữa?"
"Cậu đừng có như vậy!! Cậu biết gì không? Hiếm lắm mới thấy được một người có duyên với cậu như Chu Di Hân...đúng không?"
"Có duyên sao?" "Còn không phải sao? Cô ta cũng thích nữ nhân, đặc biệt lại rất yêu thích cậu...ra cả mặt còn gì nữa?"
"Sở Văn...cậu không được nói bậy bạ." "Tôi không nói bậy đâu, nhưng nếu được...cậu phải nhanh chóng tìm ai đó lấp vào khoảng trống trong tim cậu!! Chính nó sẽ giúp cậu quên mất đi tình cảm không kết quả của cậu đối với Trịnh Đan Ny!! Cậu không thích nam nhân cũng không sao, nữ nhân cũng được mà!"
"Nhưng mà..." "Tôi còn chưa nói hết đấy Trần Kha, nghe tôi đi, không phải Di Hân cũng được, nếu cậu thấy Chu Tỷ không hợp với cậu thì cậu có thể tìm ai khác nữa hợp với cậu hơn...Trên đời này không phải chỉ có mỗi cậu đâu, ráng lên Trần Kha!"
"Rồi tôi sẽ được cái gì chứ?? Không có cái gọi là tình yêu trong cuộc sống này đâu!" Trần Kha đã mất đi tất cả niềm tin, Trịnh Đan Ny vốn là niềm tin duy nhất, nhưng mà...bây giờ còn cái gì nữa đâu. "Sau khi đã quên được Trịnh Đan Ny, cuộc đời cậu sẽ khác đấy Trần Kha!! Tôi chắc luôn...nếu cần giúp đỡ cứ gọi tôi một tiếng nhất định tôi sẽ giúp cậu trong mọi việc."
Thật cảm động trước Sở Văn, nhưng mà Trần Kha bây giờ có nghe bao nhiêu cũng vậy. Cô đang rất bối rối với những tổn thương sâu trong con tim mỏng manh của mình.
Trong đầu cô bây giờ chỉ có mỗi duy nhất một mình Trịnh Đan Ny. Mỗi cái giọng lạnh lùng và đôi mắt băng lãnh của nàng ấy.
Mỗi những sự hành ngược đãi của nàng ấy. Mỗi những câu nói vô tâm của nàng ấy mà thôi. Thế giới của Trần Kha kể từ hôm nay là biến mất sao?...Không nỡ được, con tim Trần Kha không sắt đá đến mức có thể nhẫn tâm quên sạch thế giới của mình trong một ngày.
Chỉ có thời gian mới có thể làm điều đó. Thật nhiều, rất nhiều thời gian...Lang thang trong nhà chỉ có một mình trong vòng mấy tiếng, Trần Kha chợt thấy cuộc đời này thật nhàm chán, gia đình, người thương, xã hội...chả có gì tốt đẹp. Nếu được chết, Trần Kha sẽ rất cam lòng.
Đi lấy chai nước trong tủ lạnh ra uống, đầu tự nhiên lại dâng lên một cơn đau, dây thần kinh cứ như đang bị bứt ra vậy, xung quanh lại như một cuốn phim đang quay mòng mòng không ngừng...Trần Kha chưa kịp phản ứng đã ngồi bệch dưới đất ôm đầu.
Âm thanh trong trẻo dần trở nên khó nghe, tai Trần Kha bất giác ù đi. Miệng lại trở nên cứng ngắt không thể phát ra tiếng nổi. Cơn đau đầu cứ thế ùa đến, kéo dài cho đến khi mắt Trần Kha đã không thể nhìn thấy mọi thứ nữa, một tấm màng đen tối kéo đến nó mới tha cho cô. Đó cũng là lúc cô không còn biết gì nữa.
Trong một thế giới thật lạ lẫm, Trần Kha đã nhìn thấy một cô bé mặc đồng phục học sinh ngồi gục mặt khóc dưới gốc cây. Không để ý nơi mình đang có mặt là nơi đâu, Trần Kha định chạy đến quan tâm cô bé kia thì chợt giật mình khi nhớ vài chuyện. Đó không phải là cô hay sao?
Còn chưa kịp hết sững sờ, cô đã trông thấy hai người quen thuộc đang tiến lại gần cô bé đó. Không thể nào là lầm được, dáng vóc của hai người đó, nụ cười kia... "Bố...Mẹ..."
"Trần Kha, sao con lại ngồi khóc ở đây?" "Mẹ ơi, Bố ơi! Con buồn quá, ở trường con bị mấy bạn ăn hiếp!"
"Thế à? Không sao đâu con!" Người phụ nữ hiền hoà ôm nhẹ cô nhóc vào lòng. "Ta luôn ở cạnh con mà!" Người đàn ông nở nụ cười ấm áp.
Trần Kha chứng kiến tất cả, cảnh bố mẹ ruột và mình đang ngồi nói chuyện đầy hạnh phúc từ một góc xa...Cảm xúc dâng trào, vừa xúc động lại vừa ngạc nhiên. Đã không biết bao lâu rồi...Hình ảnh gia đình của cô mới được tái diễn như thế này.
Nhưng chuyện gì đó đã xảy ra, trong cuộc đối thoại, hai người lớn đã gây lộn với nhau, còn cô nhóc thì ôm đầu khóc ầm ĩ lên.
Trần Kha bất ngờ trở nên sợ sệt khi thấy cô nhóc níu lấy tay người đàn ông khi ông ta đứng dậy quay đi. Ông ta không có tí cảm xúc trước đôi mắt đau đớn của đứa trẻ lạnh lùng hất mạnh khiến cho nó ngã văng ra.
Rồi người đàn bà cũng quay lưng thất vọng bước đi về một hướng khác rồi tan biến trong nền của không gian trắng toát.
Đứa trẻ đó, đứng nhìn theo hai người đã đi theo hai hướng rồi chỉ biết dụi tay lên mắt mà khóc lớn. Không gian xung quanh nó từ một cảnh của vườn xanh, cây lớn rộng bao la trở thành một Trần Kha nền trắng không có điểm dừng.
Một mình nó đứng đó, chỉ một mình nó thôi...trong khi xung quanh thật rộng lớn. Trần Kha nhìn xung quanh xong lại cảm thấy sợ, càng lúc càng đáng sợ. Cảm giác khi mình bị bỏ rơi nó tệ như thế nào...như địa ngục vậy, hệt như địa ngục.
Đây là một cơn ác mộng, Trần Kha đang nằm trong một cơn ác mộng. Chuyện gì xảy ra không rõ, chỉ thấy cô bé đang khóc trưởng thành và cao lên một chút...cứ như trở thành một nữ sinh trung học.
Không thể làm được gì, đó là Trần Kha nhiều năm trước. Rồi tiếp tục quan sát từ xa, Trần Kha thấy lại có một cô bé quen thuộc cực kì xinh xắn với mái tóc dài, và đôi môi đỏ mọng. Đang tiến về phía đây. Trần Kha sững sờ. "Ny Ny...Trịnh Đan Ny?" "Khóc cái gì?"
"Đan Ny..." Cô bé kia mỉm cười tươi. "Ăn kẹo đi!" Đan Ny cho cô bé một viên kẹo, rồi nở một nụ cười tươi. "Tôi luôn bên chị mà, khóc cái gì chứ!" "Bố mẹ bỏ chị cả rồi..."
Đan Ny quàng tay ôm lấy cô bé đó trong khi nó đang oà khóc, và động nước trong mắt. Hình như nàng ấy nói gì với nó, nó dần nín khóc mỉm cười rồi không gian thảm cỏ xanh lại xuất hiện.
Hai người ngồi dưới gốc cây to ban nảy mà tựa vào nhau nói chuyện vui vẻ. Trần Kha nhìn, rồi xanh mặt khi thấy từ xa tiến lại một nam nhân. Cái dáng vẻ khốn nạn đó, chắc chắn Trần Kha không thể quên được. "Ngô Cao Tuấn sao?"
Nam nhân đó bất ngờ ngồi xuống gốc cây rồi xen vào cuộc trò chuyện giữa cô gái và nữ nhân kia, Trần Kha đau nhói tim khi thấy cảnh nam nữ nói chuyện vui vẻ với nhau còn nó thì âm thầm im lặng lắng nghe họ nói chuyện vui vẻ, ôm ấp.
Một lúc sau, lại xảy ra một cuộc xích mích...Trần Kha thấy nữ nhân kia đứng dậy, tát vào má cô gái kia một cái rồi cùng nam nhân nọ rời đi.
Cô gái kia cố níu lại, cũng không thành công...Nó khóc tiếp. Lập lại một lần nữa, giữa không gian trắng toát cô đơn đáng sợ lại có một người đứng khóc thảm thiết, đáng thương. Không phải trẻ con, lại không phải một cô nhóc...đó là một nữ nhân đã trưởng thành.
Trần Kha xót xa, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má trượt xuống chiếc cằm rồi lặng lẻ rơi xuống trái tim càng quặng thắt khi biết rằng cuộc đời của mình cuối cùng cũng chỉ có một mình mình tự cảm thương cho bản thân.
Lần lượt từng người hứa hẹn bên Trần Kha mãi dần dần rời đi, để lại mình cô ấy đơn côi giữa thế giới rộng lớn.
Bố thì theo người đàn bà khác hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý. Mẹ thì cũng rời đi khỏi thế gian, rời bỏ đi mọi thứ, chừa lại vỏn vẹn lại cái tên và hình dáng trong ký ức của Trần Kha.
Xã hội thì ruồng bỏ cho rằng cô chỉ là một đứa mồ côi, không bố không mẹ, lại còn...kì quặc, mang giới tính khó hiểu.
Người còn lại...Trịnh Đan Ny...gieo rắc cho cô cơ hội rồi nhẫn tâm tước đi, gieo cho cô niềm tin rồi lại vội vàng theo người mà bỏ rơi cô.
Đủ rồi...Mọi thứ đến đây là chấm dứt. Cuộc sống đúng là một câu chuyện dài đăng đẳng đầy chua cay. Đời đã bạc với Trần Kha, Trần Kha không thể không bạc lại.
Nhất định, những thứ mà cuộc đời khốn khiếp này mang lại sẽ không thể khiến Trần Kha lây động một lần nào nữa.
"Trần Kha!!! Cậu tỉnh rồi à?" Bất thình lình gương mặt lo lắng của Sở Văn đập vào mắt, Trần Kha hơi mờ ảo ráng nghe và xác định mọi thứ xung quanh.
Đầu vừa đau vừa khó chịu, Trần Kha nhăn mặt, lên giọng khó nghe. "Đ...đây là..."
"Bệnh viện đó!!! Nếu tớ không quay lại lấy đồ đã bỏ quên, không biết cậu sẽ ra sao nữa!!!" Sở Văn đánh nhẹ vai Trần Kha.
"Bê...bệnh viện sao?"
*************
Chúc mọi người ăn tết vui vẻ 🥰🥰
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro